Lọc Truyện
Chiến Hạo mặt mày hốc hác vừa lên đã há miệng chửi bới. Đối tượng hắn nhìn qua không ngoại lệ chính là mấy người Mục Dã, Đới Mặc.

Nhưng mặc cho hắn giống như chó điên sủa loạn thì những người hắn tưởng muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của họ đều làm như không nghe không thấy hắn lảm nhảm.

“Bắt đầu đi.”

Mục Dã đương nhiên không rảnh nghe một người chết nói nhảm, giọng điệu lạnh tanh nói với người bên cạnh.

Lập tức có hai người quân nhân thân hình cao lớn chẳng kém Chiến Hạo, xẹt một phát đã mạnh bạo kéo rơi quân phục trên người hắn. Nháy mắt cả người Chiến Hạo chỉ còn mỗi cái quần ship đi che bộ vị quan trọng.

Hành vi chẳng khác gì làm nhục này lập tức khiến sắc mặt Chiến Hạo tối đen.

Nhưng trước khi hắn ta mở miệng sủa bậy thì hai người kia giống như ảo thuật gia từ đâu rút ra hai con dao quân dụng sắc lẹm. Cánh tay huy lên…

Xẹt!

Xẹt!

“A!!!”

Hai đường máu tạo thành hình chữ X lập tức xuất hiện trên lòng ngực dù không được chăm chút mấy ngày nhưng vẫn không khó coi đi bao nhiêu của Chiến Hạo. Theo sau đó là tiếng kêu thét bén nhọn như muốn xông phá màng nhĩ người khác, khiến người nghe không khỏi muốn bịt tai. Mặc kệ thể chất của bọn họ có tốt đến mấy thì dưới công kích trần trụi như vậy, còn là gãi đúng chỗ ngứa, da thịt bằng đồng gì thì vẫn sẽ bị phá khai thôi.

Tay Chiến Hạo bị còng không nói, còn bị hai người quân nhân cường tráng giữ chặt không thể vùng vẫy. Bản thân hắn còn bị bỏ đói nhiều ngày, thật sự là không nhiều khả năng để phản kháng. Quan trọng nhất là cho dù hắn vùng ra được thì sao, Mục Dã đứng đó không phải ăn chay. Có lẽ hắn hiểu rõ điều này, một phần muốn giữ lại sức để lúc bị quăng xuống biển có thể nhiều hơn một phần cơ hội chạy thoát cho nên không có phản kháng. Mặc cho những vết thương túa máu ngày một nhiều hơn.

“Tao sẽ không chết! Nhưng sau đó sẽ là ngày tàn của tụi bây!”

“A!”

“Nhất là mày Mục Dã! Á! Chó chết!”

Con người ta khi đau thì sẽ không quản được cái miệng của mình, Chiến Hạo càng không ngoại lệ. Nhưng dù hắn kêu la chửi bới nhiều thế nào thì những vết thương do lưỡi dao cứa qua vẫn không giảm bớt đi mà càng ngày càng nhiều hơn.

“Vợ mày Á!!”

Thời điểm Chiến Hạo còn chưa phát ra hết lời này, không biết một trong hai người kia vô tình hay cố ý mà xẹt qua phần bẹn nơi bộ vị yếu ớt của hắn. Một tiếng kêu thét chói tai lập tức vang lên, chấn động màng nhĩ đám người.

Đới Mặc nhạy bén phát hiện Mục Dã biểu tình có phần đáng sợ, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng khi Chiến Hạo nói lời kia thì trong lòng có điều suy nghĩ. Ban đầu Chiến Hạo chửi bới rõ ràng nhằm vào Mục Dã nhiều hơn, hắn gần như trở thành tâm bão cho Chiến Hạo mắng nhiếp nhưng sắc mặt chưa từng thay đổi thì Đới Mặc vẫn chưa hiểu lắm nguyên nhân Chiến Hạo hận Mục Dã như vậy. Hiện tại xem ra, không phải không có lý do, mà nguyên nhân còn rất đơn giản nữa. Nói cũng phải, loại người như Chiến Hạo chỉ có vấn đề liên quan đến gái gú mới là chuyện hắn quan tâm. Việc Mục Dã bỗng nhiên chạy ra giành vợ Đới Mặc cũng có nghe nói qua, nhưng lại không biết bên trong có chiết khúc.

Trước đây Ngạo Tề từng vô tình nói cho hắn biết việc Mục Dã không trở về được trong nhiệm vụ lần đó khả năng lớn là do Chiến Hạo dở trò quỷ. Như vậy ân oán của hai người họ xem ra không hề nhỏ chút nào, Mục Dã có ý muốn giết Chiến Hạo là chuyện dễ hiểu. Quan trọng nhất là việc Chiến Hạo làm có lẽ đã có sự cho phép của Chiến Thiên. Như thế chẳng khác nào nói chỉ cần Chiến Thiên lên ngôi, Mục Dã nhất định không có chỗ đứng, khả năng sẽ bị Chiến Hạo đuổi tận giết tuyệt là không hề nói quá. Nghĩ đến đây, những chuyện Đới Mặc không hiểu được hiện tại đều rõ ràng rồi. Mục Dã mặc dù không hề tỏ vẻ muốn về phe hắn nhưng vẫn giúp đỡ hắn đối phó với Chiến Thiên. Đới Mặc nghĩ có thể lợi dụng ân oán giữa họ để lung lạc Mục Dã sau khi chuyện này kết thúc. Người như Mục Dã đáng để dùng làm thủ hạ đắc lực.

Mục Dã không biết Đới Mặc nghĩ thế nào, dù biết thì hắn cũng chưa chắc quan tâm. Hắn ở bên tai nghe Chiến Hạo sủa loạn, mắt nhìn mặt biển ầm ầm sóng to gió lớn, trong lòng thầm nghĩ người con gái kia hiện tại thế nào rồi, có thuận lợi hội họp với người dân trong làng hay không. Biển cả nổi giận đập vào mạn thuyền tạo nên không biết bao nhiêu là bọt nước trắng xóa. Nước biển không thiếu hất đầy mặt những người trên thuyền không lúc nào ngừng. Trên thân Mục Dã đồng dạng không khác nhưng hắn vẫn chấn định đứng đó.

Ngươi hỏi hắn đối với việc Chiến Hạo vẫn còn đánh chủ ý lên thân người con gái của mình hắn có giận hay không… Làm sao có thể không giận? Làm sao có thể không muốn lăng trì Chiến Hạo. Nhưng không phải hắn đang ở đây, bỏ mặc cả việc vợ con mình có thể sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, chính là muốn Chiến Hạo chết đến không thể chết hơn được hay sao? Tuy mục đích của hắn không phải hoàn toàn là vì Chiến Hạo nhưng hắn không chối bỏ Chiến Hạo chính là một trong những nguyên nhân chủ chốt. Mặc kệ Chiến Hạo nguyền rủa hắn thế nào, đối phương cũng nhất định không thể thấy được ngày đó.

Hai người quân nhân phụ trách tạo nên ba mươi sáu đạo vết máu trên người Chiến Hạo có thể nói là cực kỳ thâm độc. Có lẽ việc họ đúng lúc ngăn lại lời bỉ ổi của Chiến Hạo không phải là cố ý. Nhưng nói là vô tình thì vẫn chưa đúng. Đơn giản là vì họ muốn hành hạ Chiến Hạo. Cho dù lúc đó Chiến Hạo không nói thì vết thương kia cũng sẽ xuất hiện ở đó. Không chỉ vậy, mỗi một vết dao hai người kia cắt xuống đều chuẩn xác cứa lên mạch máu, những nơi có thể khiến cho người ta đau đớn không chịu được trên người Chiến Hạo. Nhưng khéo làm sao lại tránh những điểm chí mạng ra, không đến mức để cho hắn lập tức chết đi mà vẫn khiến hắn chịu đủ dày vò trước khi bị quăng xuống biển.

Máu từ trên người hắn chảy ra, lại bị nước biển xối ướt, không ngừng lướt dọc thân thể cường tráng, lại theo boong thuyền trơn trượt không chút nào giữ lại hướng ra ngoài, rơi xuống biển.

Máu tươi không chút nào bất ngờ hòa tan cùng nước biển lạnh lẽo.

Bởi vì biển động quá dữ dội, Mục Dã thật sự không rõ nguyên nhân vì sao. Là một người đã từng chứng kiến biển có ý chí riêng của mình, hắn không dám khẳng định những gì đang diễn ra là giống với thường thức mà hắn biết. Có điều đến cả bầu trời hôm nay cũng trở nên xám xịt, mây đen đầy trời nhưng lại chậm chạp không có giọt nước nào rơi xuống. Hắn không thể đơn giản phán xét tình huống hiện tại là có tốt cho kế hoạch của họ hay không.

Từ khi tận thế bước tới giai đoạn giữa, thiên tai ầm ầm giáng xuống khiến khí hậu toàn cầu vốn đã thất thường rối loạn nay lại càng thêm loạn. Theo ghi chép của loài người và những gì hắn trải qua, sau khi trái đất giống như đã lập lại trật tự một lần nữa thì những hiện tượng như mưa to gió lớn trở nên thiếu thốn hẳn. Thời tiết toàn cầu chủ yếu là nắng nóng, chính là cái nắng gắt da gắt thịt. Mưa trở nên xa xỉ chứ không nói là bão tố phong ba cùng những hiện tượng thiên nhiên thường xảy ra ở trước tận thế như sóng thần, động đất.

Bởi vì mất đi quá nhiều ghi chép về thời tiền sử nên họ không rõ tình huống hiện tại liệu có từng xảy ra hay tồn tại đặc thù trong kỷ nguyên nào đó chưa. Nhưng con người đang phải chịu đủ khổ ải chẳng có lý nào mong đợi những chuyện này xảy ra. Mục Dã chỉ biết từ khi hắn sinh ra đến nay, thứ hắn nhìn thấy nhiều nhất là bầu trời trong xanh đến một gợi mây cũng không có. Đối với hắn hiện tượng trước mặt này trông cực kỳ mới mẻ, lại chưa từng thấy bao giờ.

Hắn đã từng thấy sóng lớn do những sinh vật biến dị dưới biển tạo ra nhưng lại chưa từng thấy biển giận dữ một cách tự nhiên chứ nói chi lần này cũng chưa chắc là. Nhìn những đám mây tích thành mảng lớn đè nén trên đỉnh đầu, Mục Dã không biết trong lòng là cảm giác gì.

Trên hòn đảo cách hắn hai hải lý, Dung Lạc khó được cũng giống hắn, đều đang nhìn bầu trời xám xịt.
Nhấn Mở Bình Luận