Lọc Truyện
Hành động của hắn khiến cho Đới Mặc sắc mặt trầm xuống, trở nên càng thêm lạnh lùng.

Con người khi bị đặt vào hiểm cảnh, sinh mạng bị đe dọa thì dù biết sẽ không có người cứu bản thân nhưng họ vẫn sẽ hướng về phía những người được xem là đồng loại, hướng về thứ có thể bám víu. Ba mươi sáu đạo vết cắt kia tuy không phải dùng để lấy mạng Chiến Hạo nhưng mất máu cũng khiến thể lực của hắn nhanh chóng giảm xuống, tinh thần chưa chắc tỉnh táo được. Ấy vậy mà hắn lại không hướng về con thuyền cầu cứu, còn không ngừng bơi về nơi xa hơn. Như vậy chỉ có thể có một cách để lý giải rằng, trong thâm tâm hắn luôn nhớ, chỉ có bơi ra xa hơn mới có thể nhanh chóng cứu lấy mình. Chỉ có càng cách xa con thuyền của họ thì mới có người nhanh chóng cứu được hắn. Đó chính là tín niệm sống của hắn.

Như vậy điều nên quan tâm ở đây lúc này chính là, ai sẽ là người cứu Chiến Hạo vào lúc này đây?

Đới Mặc âm trầm trầm nhìn Chiến Hạo ở giữa sóng lớn, không ngừng cố gắng bơi về phía xa. Trong lòng hắn xoay chuyển trăm ngàn ý nghĩ dù ngoài mặt không hề có biểu tình nhưng nắm tay siết chặt lan can bên mạn thuyền lại bán đứng tâm sự của hắn. Mục Dã nhìn ở trong mắt, hiểu trong lòng nhưng lại chưa từng nghĩ lên tiếng nhắc nhở Đới Mặc rốt cuộc Chiến Hạo đang chờ đợi điều gì, còn có điều gì sắp diễn ra ở đây. Ngoài mặt hắn vẫn như trước không ngừng nhìn Chiến Hạo đang vùng vẩy một cách vô nghĩa, trong lòng không có nhiều gợn sóng. Giống như hắn chỉ là đang nhìn một con chó đối với hắn sủa loạn nhưng sau đó bị xe cán chết. Nhìn nó cố gắng sống sót dù kết cục đã định nó sẽ chết.

Không sai, cho dù người khác hỏi hắn có thù sau oán nặng gì với Chiến Hạo mà không chết không thôi với hắn, Mục Dã vẫn sẽ điềm nhiên nói: Làm gì có oán hận nào. Bình thản như vậy đó. Mỉa mai vậy đó. Từ đầu chí cuối chỉ có Chiến Hạo một mình làm trò, Mục Dã ngược lại khinh thường để ý đến hắn. Nhưng đối với kẻ năm lần bảy lượt nhằm vào bản thân và gia đình mình, nếu có cơ hội Mục Dã cũng sẽ không khai ân mà bỏ qua cho Chiến Hạo. Mọi chuyện hắn làm chỉ là đảm bảo cho bản thân và gia đình được an ổn mà sống, nào có ân oán gì sâu nặng chứ.

Đới Mặc không biết những chuyện Mục Dã đang nghĩ, hắn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào Chiến Hạo, muốn từ trong đó lý giải ra ý nghĩa trong đó. Hắn nghĩ, Chiến Thiên luôn ở trên đảo, những thủ hạ phe cánh của ông ta cũng thế. Đới Mặc tuy không nói đến người của hắn đã vây đến chặt chẽ nhưng vẫn có thể kiểm soát được tình huống trên đảo. Rõ ràng Chiến Thiên không có tổ chức người đi cứu Chiến Hạo. Vậy ai sẽ cứu Chiến Hạo đây?



Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt Đới Mặc khó coi lên.

Mấy ngày trước tình báo trở về nói bên phía vùng đất kia không có tình huống gì khác thường. Tuy người đi không có hướng lên đảo tìm tòi nhưng họ cũng đã ở lại quan sát mấy ngày ở xung quanh, thật sự không có nhìn thấy kẻ khả nghi. Vì sợ người của mình bị âm thầm mua chuộc nên Đới Mặc còn bí mật phái thêm vài người đi nhưng đều cho ra kết quả này. Không thể không nói, khi biết tin này Đới Mặc thật sự nhẹ nhõm phần nào. Hắn đương nhiên sợ Chiến Thiên cấu kết với người ngoài. Tuy tình huống trên đảo đã có phần bất lợi cho hắn nhưng chưa chắc là bê bét. Dù sao nội bộ lục đục dễ giải quyết hơn đã loạn trong mà còn có giặc ngoài. Bất cứ chuyện gì đều có thể thương lượng được.

Nhưng nếu…

Đới Mặc vừa nghĩ đến đây thì ở phía xa, bên trong gió biển gào thét giống như hưởng ứng ý nghĩ của hắn thình lình xuất hiện ba con tàu. Chính là loại hình giống con thoi thường thấy trong thời đại này, là kiểu có thể chống chọi với sinh vật biển, dùng cho đi đường dài vượt đại dương. Chúng từ xa đến gần, dần dần tiếp cận Chiến Hạo dù đã có vẻ đuối sức nhưng vẫn cố gắng bơi đi.

Chiến Hạo đương nhiên so với người khác nhìn thấy sự xuất hiện của chúng trước, trong mắt hắn lập tức ánh lên từng tia hy vọng được thoát chết. Thứ ánh sáng kia ngày càng lớn, dù Mục Dã không nhìn thấy nhưng dựa vào biểu hiện càng thêm nôn nóng bơi về phía xa của Chiến Hạo thì vẫn đủ cho hắn hiểu được tâm tình của Chiến Hạo lúc này.

Ở lúc Đới Mặc biểu tình không tốt tí nào thì Mục Dã hắn lại nhếch môi.

Phập!

“A!!!”



Một tiếng hét thất thanh xé tan không gian, xuyên thấu lỗ tai đám người hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đang quan sát hiện trường. Vốn dĩ họ đều nhìn chăm chú vào Chiến Hạo, nhưng hoàn cảnh xung quanh thật sự quá ác liệt, họ quá chú tâm vào hắn ta thì lại càng không phát giác được tình huống xung quanh vùng biển này đã thay đổi từ lúc nào. Cho đến lúc này họ mới nhìn thấy, xen lẫn với những con sóng trắng không ngừng xuất hiện trên mặt biển là những cái gai lưng xám xịt được biển cả ngụy trang hoàn mỹ dần dần tiếp cận Chiến Hạo. Hình ảnh kia khiến cho họ tê dại cả da đầu.

Mục Dã đương nhiên là người đầu tiên trong đám người phát hiện ra điểm khác thường. Chúng nó thật ra đã xuất hiện từ rất sớm, vốn không nên là để đến lúc này mới nhảy ra, xoát độ tồn tại với những người không biết là vô tình hay cố ý bỏ qua chúng. Mục Dã không dùng nhiều thời gian để tự gắn cho tình huống này một màu sắc huyễn hoặc rằng, chúng nó là đang vờn Chiến Hạo. Để cho hắn ta nhìn thấy được hy vọng rồi mới tàn nhẫn xé nát hy vọng đó của hắn. Tàn nhẫn như vậy, ác ý như vậy.

Trong suy nghĩ của Mục Dã, chúng nó liệu có đủ sự thông minh, có thể cảm nhận đến tâm tình của Chiến Hạo mà làm ra hành động gần như nhân tính hóa này hay không đây? Hay là đã có thứ gì đó tác động lên chúng, kiềm chế chúng nó, rồi lúc cần thì lập tức cho chúng xuất hiện? Nhưng từ đầu chí cuối Mục Dã đều không hề có chút biểu hiện nào cho thấy bản thân muốn tiết lộ chuyện này với người khác. Cho nên mới tạo thành tình huống đột phát xảy ra dọa một đám người nhảy dựng như thế.

Một con cá mập kiếm… Ừ thì chính là cái con Dung Lạc từng nhìn thấy lúc trước đã dùng tốc độ kinh người của mình vượt qua những đối thủ khác, thành công đoạt được con môi. Cái mỏ kiếm dài của mình trực tiếp xuyên thấu qua bụng của Chiến Hạo. Nó mang theo hắn kéo một đường dài màu máu trên mặt biển sóng gió nhộn nhạo mà không có chút trở ngại nào. Nó khó được ăn ý mà để cho tình cảnh này xuất hiện trước mặt đám người chứ không hề mang Chiến Hạo xuống nước sâu xé ngay lập tức.

Sau khi con cá đó xuyên Chiến Hạo mang đi, đám sinh vật khác cũng không có buông tha, Chúng nó kéo nhau xuất hiện trước mắt đám đông, hùng hổ đuổi theo con cá kiếm kia, biểu hiện rõ ràng là muốn cướp lại con mồi. Những con sinh vật kia không chỉ có một chủng loại mà rất nhiều loại. Chúng nó kéo nhau tới cứ như nơi này có đại tiệc mãn hán toàn tịch hấp dẫn vô cùng vậy.

Số lượng kia… Khiến cho người đang dùng rada dò xét run tay, hoảng sợ không thôi.

Ình!

Ầm ầm!



Bởi vì tình huống phía Chiến Hạo nên đám người nhất thời không có để ý đến ba con tàu vừa xuất hiện. Cho đến khi ba trái thủy lôi được phóng ra, chạm vào đám sinh vật kia tạo thành âm thanh ầm ầm thì đám người mới giật mình choàng tỉnh.

Đới Mặc không cần phân phó chiếc phi thuyền của họ, quân nhân phụ trách lái thuyền cũng đã tự giác lái nó né tránh khỏi chiến trường. Nhưng rõ ràng đối phương không phải chỉ muốn đối phó với đám sinh vật kia để cứu Chiến Hạo ra thôi.

Ầm!

“Đéo mẹ!”

Mạn thuyền bị một quả thủy lôi bắn trúng khiến con thuyền nghiêng hẳn qua một bên, thiếu điều muốn lật úp. Cùng với đó là tiếng mắng chửi vô thức phát ra không biết là của người nào. Tóm lại thì chính là một mảnh binh hoang mã loạn.

“Mau! Rời khỏi đây!”
Nhấn Mở Bình Luận