Lọc Truyện

Thổ Hào, Chúng Ta Làm Bằng Hữu Có Được Không?

Thời điểm Nghiêm Mộ Thanh tới công ty, Lý Chí đang cùng đồng sự đánh tài liệu, thấy Nghiêm Mộ Thanh tiến vào, chậm rì rì hoảng hốt tới trước mặt y tỏ vẻ cảm tạ: “Nghiêm tổng, An ca nói rằng ngày hôm qua là cậu đưa tôi đem về nhà, cảm ơn cậu.”

Nghiêm Mộ Thanh tâm tình khẽ nhảy lên, người trước mắt bộ dáng giống như cái gì cũng không nhớ nổi, mỉm cười đáp lại: “Không quan hệ, đều là người cùng một công ty, chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau hẳn là nên làm.”

Hẳn là cái gì mà hẳn là. Nhìn thấy Nghiêm Mộ Thanh lại khôi phục lại khuôn mặt tươi cười kiên cố, Lý Chí trộm líu lưỡi.

Đợi cho tới khi Nghiêm Mộ Thanh đi xa, Trần tỷ bỏ lại văn kiện trên tay, chạy tới kề bên tai Lý Chí nói nhỏ: “Hey, Lý Chí, cậu có thấy không?”

Lý Chí liếc mắt nhìn Trần tỷ, không phản ứng lại, giương miệng a một tiếng.

Trần tỷ tâm hồn buôn chuyện lại bị thiêu đốt, gấp tới độ nhịn không được lôi kéo ống tay áo của Lý Chí: “Ai u, không thấy sao, Nghiêm tổng trên cổ có dấu hôn a.”

….

Lý Chí nhíu mày, lộ ra tươi cười nhợt nhạt: “Phải không.”

Chỉ chốc lát sau, bàn công tác của Lý Chí xung quanh đều được ngồi đầy bởi đồng sự, một đám tinh thần bừng bừng thảo luận về việc Nghiêm tổng đêm qua đi đâu.

Tiểu Lưu bộ tuyên truyền hồ nghi nhìn Lý Chí: “Ngày hôm qua Nghiêm tổng không phải đưa cậu về nhà sao?”

Đúng vậy, đưa tôi về nhà, thuận tiện còn bị tôi sáp vài trăm cái nữa kia.

Lý Chí cười: “Tôi cũng không rõ, Nghiêm tổng chắc là sau đó đi tìm bạn gái đi.”

An Duy mở to hai mắt: “Nhiều chuyện thì cũng một vừa hai phải cho tôi! Còn muốn công tác nữa không?”

Vì thế mọi người xám xịt tản đi.

An Duy nói thầm một câu: “Bạn gái của Nghiêm tổng thực mạnh mẽ a…” Rồi cũng quay về văn phòng của mình.

Lý Chí: “…”

Vì thế thời điểm họp, ánh mắt mọi người đều nhất tề xoát xoát, nhìn chằm chằm vào sự tồn tại mãnh liệt của dấu ô mai trên caravat của Nghiêm Mộ Thanh.

Lý Chí không hiểu vì sao khi tất cả mọi người đều nhìn vào dấu hiệu bản thân để lại trên người người nọ, tâm tình không khỏi tốt lên. Nhìn thấy Nghiêm Mộ Thanh khuôn mặt trưng ra vẻ nho nhã, nghĩ như thế nào mới có thể thật sự cắm vào lỗ nhỏ mà tối qua mình thấy được khi mở ra hai phiến mông. Nghĩ nghĩ, lại không khỏi có chút động tâm, nơi đó nóng nảy đứng lên.

Vì thế thời điểm hội nghị chấm dứt, Lý Chí không có nhịn xuống dục vọng muốn đùa giỡn Nghiêm tổng nữa, đi tới lôi kéo tay người nọ, ra vẻ lo lắng hỏi xem bản thân mình lúc uống rượu xong, sau đó có hay không làm ra hành vi gì không tốt.

Nghiêm Mộ Thanh cương cứng một chút, tươi cười bình dị không thay đổi: “Như thế nào sẽ, cậu dính giường một cái liền ngủ tới bất tỉnh nhân sự.”

Trêu tức đánh giá người nam nhân đà điểu trước mặt, vừa lòng nhìn thấy lỗ tai của nam nhân lại bắt đầu phiếm hồng, cố tình lúc này lại xuyên vào tai thanh âm mất hứng của một người.

“Nghiêm tổng, có người tới tìm anh.”

“Lập tức tới.” Nghiêm Mộ Thanh không hiểu, có một loại cảm giác trời sinh muốn chạy trốn.

Lý Chí thời điểm nhìn tới người đang đứng trong đại sảnh, tâm tình thật tốt biến mất không còn chút bóng dáng tăm hơi.

Nữ nhân tinh xảo nền nhã như họa, thời điểm so với khi đi học đai học càng nhiều hơn một chút tao nhã, thiếu đi một ít ngọt ngào. Ngẩng đầu cùng nam nhân trước mặt nói nói, nam nhân ôn nhu vỗ về đầu của nữ nhân, nữ nhân trên mặt nở ra một nụ cười, làm cho người khác không khỏi cảm thán về hình ảnh của một đôi trai tài gái sắc.

Lâm Lị Lị.

Là bạn gái duy nhất mà Lý Chí đã từng kết giao qua, là người mà Lý Chí đã từng nghĩ tới sẽ cùng ở một chỗ cả đời.

Nghiêm Mộ Thanh tựa như thấy được Lý Chí, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, lôi kéo nữ nhân vào trong phòng nghỉ, một lát sau Lâm Lị Lị hốc mắt phiếm hồng tiêu sái đi ra.

Lý Chí mắt lạnh nhìn thấy cô, tình cảm nóng bỏng giống như đã là chuyện của đời trước.

Lâm Lị Lị sau khi rời khỏi thì Nghiêm Mộ Thanh cũng đi ra, y trộm liếc mắt nhìn Lý Chí một cái, sau đó trở về văn phòng của chính mình.

….

Nghiêm Mộ Thanh thời điểm từ trong bản báo cáo ngẩng đầu lên thì đã là 6 giờ rưỡi, bên ngoài lách tách lách tách mưa nhỏ rơi xuống. An Duy gõ rồi mở ra cửa văn phòng của y, nói: “Bên ngoài trời mưa, thật nhiều đồng sự không có mang theo ô, tất cả mọi người đều đi tầng một khách sạn ăn cơm. Nghiêm tổng có muốn hay không cùng tới.”

Nghiêm Mộ Thanh nói, “Không cần, tôi tự mình lái xe trở về.”

Nói xong cầm lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, nhóm đồng sự cùng nhau ăn cơm đã ở cửa thang máy, một đám hướng y nói lời chào tạm biệt.

Không thấy có mặt của Lý Chí, Nghiêm Mộ Thanh nhịn không được hỏi An Duy, “Lý Chí không cùng các anh đi ăn cơm à?”

An Duy đáp, “Cậu ta ấy à, đã sớm đi rồi, buổi chiều tôi nhìn thấy sắc mặt của tiểu tử kia không tốt lắm, nên trước đó đã thả cậu ta đi.”

Nói tới Lý Chí cả một chiều đều như đi vào trong cõi thần tiên thiên ngoại, nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người. An Duy thấy tình huống của hắn không đúng lắm, nghĩ rằng hắn sinh bệnh, vì thế cho nên phê chuẩn cho hắn về nhà sớm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận