Lọc Truyện
Từ lúc Lý An Thành ngồi lên chiếc ghế chủ tịch đến giờ lúc nào cũng tất bật với công việc, túi trang điểm cho tử thi của anh cũng đã cất sâu vào trong tủ không có cơ hội lấy ra. Tuy vậy anh lại chưa bao giờ để Ái Nghi phải một mình chờ cơm, trước tám giờ tối đã có mặt tại nhà, dù có phải tiếp khách quan trọng hay dự tiệc cùng khách hàng cũng không có ngoại lệ.

Hôm nay Lý An Thành về sớm hơn mọi ngày do buổi chiều Ái Nghi không có cảnh quay. Sợ vợ đợi lâu anh háo hức đi lên phòng tìm cô nhưng lúc mở cửa ra thì bên trong lại tối om, đèn còn chưa được bật.

Lý An Thành cảm thấy hơi bất an, anh lần tay lên tường nhấn công tắc, đèn trên trần vừa nhấp nháy thì một bóng đen từ đằng sau cánh cửa xông tới nhảy bổ lên người anh.

“Ông xã, sao hôm nay anh về sớm thế?”

Nụ hôn không báo trước rơi trên vành tai của Lý An Thành, lúc này anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Thả cặp táp xuống sàn để bợ lấy cặp mông của cô, vùng da thịt dưới lớp váy ngủ trơn bóng, sờ thêm vài cái cũng không có vật cản nào, anh nâng mắt nhìn Ái Nghi, nhướng mày hỏi:

“Sao hôm nay lại chào đón anh nồng nhiệt thế?”

“Anh có thích không?” Ái Nghi tinh nghịch hỏi, bàn tay đã luồn vào ngực áo của anh.

Ngón tay cô lướt tới đâu, thịt da của Lý An Thành nóng ran tới đó, dưới hạ thân đã bắt đầu rục rịch: “Thích, đợi anh tắm xong sẽ chiêu đãi em một bữa thật thịnh soạn.”

Anh thả Ái Nghi xuống rồi nhanh chóng quay đi để vào phòng tắm nhưng bị cô kéo trở lại quấn quýt không chịu buông: “Lát nữa chúng ta cùng tắm.”

Lý An Thành nhíu mày nhìn biểu hiện lạ lẫm của cô, ánh mắt rơi trên bộ váy ngủ mỏng manh gần như trong suốt cô đang mặc, đường nét mỹ miều và những nơi nhạy cảm đều thấp thoáng sau lớp vải kia. Anh bước tới ôm lấy eo của cô dán sát vào người mình, hơi thở nóng bỏng mang đầy nghi hoặc:

“Hôm nay em lạ lắm!”

Ái Nghi hơi rục rịch trong lòng nhưng đã nhanh chóng giấu sự chột dạ ấy đi, cô nhón chân vòng tay lên cổ anh, mỉm cười đầy quyến rũ:

“Anh không thích em như thế này sao?”

“Thích! Em thế nào anh cũng đều thích!”

Lý An Thành sợ mình trả lời không kịp với tiết tấu của cô khi mà bàn tay mảnh mai đã lần xuống mơ-tuya quần. Anh thở gấp, để yên cho cô tháo xong cúc quần liền nắm tay cô bỏ vào bên trong. Ái Nghi ngước lên nhìn anh, màng mắt trong veo như sương thu lửng lơ giữa mặt hồ. Cô nhẹ nắm lấy nơi săn chắc ấm nóng vuốt ve lên xuống, Lý An Thành ngửa cổ thở hắt ra, sức chịu đựng đã vượt quá giới hạn cho phép, anh bế thốc cô lên vai đi thẳng về giường.

Không có màn dạo đầu ướt át như thường lệ, anh gấp gáp tới mức váy ngủ trên người Ái Nghi còn chưa cởi ra đã tiến thẳng vào giữa hai chân của cô. Nhưng hôm nay cô đặc biệt bạo dạn hơn thường ngày, từ bị động đã đổi thành chủ động. Cô chồm lên đè anh ở dưới giường, chiếc váy ngủ tự mình cô đem vứt. Lý An Thành nheo mắt nhìn cô, kích thích đến không thở nổi.

Anh xoa nắn đôi bồng đào đang nhún nhảy điên đảo, say mê trong nhịp điệu hưng phấn cùng cô, kéo ngón tay cô cho vào miệng mình day mút. Ái Nghi nhấp nhô nhịp nhàng trên người anh, nơi sâu khít liên tục nuốt vào nhả ra khiến thân thể và khối óc của anh tê dại.

Cô đảo mông thành vòng tròn trên thân anh, ngăn tiếng thở gấp giở giọng ngọt ngào vòi vĩnh:

“Ông xã à, em có một chuyện muốn nhờ, anh có thể làm giúp em có được không?”

Lý An Thành đang đắm chìm trong cuộc yêu nên nào còn biết đến từ chối, anh lắc lư cùng cô chẳng chút thận trọng đề phòng.

“Em nói đi, chuyện gì anh cũng có thể làm.”

“Anh hứa đi.”

Cô vuốt ve yết hầu của anh, ánh mắt buông lơi toát lên dáng vẻ của một yêu nữ chuyên đi lừa tình. Lý An Thành ôm lấy lưng của cô rồi ngồi dậy dán nụ hôn nồng cháy lên môi, thì thầm bằng hơi thở:

“Anh hứa.”

Chỉ chờ có thế, Ái Nghi vui vẻ mỉm cười, cô tiếp tục nhảy nhót trên thân anh để lấy lòng rồi chậm rãi lên tiếng:

“Anh có thể rút lại đơn tố cáo Lạc Cảnh Chiêu được không? Anh từng nói chuyện hạ độc anh đã bỏ qua cho hắn, cho nên chuyện phóng hỏa lần này em cũng không muốn truy cứu nữa.”

Đang vận động hăng say chợt Lý An Thành kìm eo của Ái Nghi lại, anh híp mắt nhìn cô, sắc mặt dần chuyển tối.

“Thì ra hôm nay em chuẩn bị nhiều như vậy là để nói giúp cho hắn ta sao? Em đi gặp hắn rồi à?”

Ái Nghi nuốt khan một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, rụt rè gật đầu: “Có gặp một chút, hắn bây giờ thê thảm lắm, hai chân đều bị gãy, thần trí lúc tỉnh lúc mê, cả tên họ mình là gì cũng không nhớ nữa…”

“Cho nên em mềm lòng rồi?” An Thành không muốn cô tiếp tục kể khổ giùm người khác nên bực bội ngắt ngang. Anh nắm cằm của cô quay lại đối diện với mình, lạnh giọng nói:

“Anh không đồng ý! Đây là do hắn tự mình chuốc lấy. Nếu hôm đó lửa lan ra nhanh hơn và không có ai đến cứu thì kết cục kinh khủng như thế nào em có nghĩ qua chưa?”

“Có. Em từng nghĩ qua rồi, và cũng đã nghĩ phải chi em nghe lời anh đừng chơi trò chơi lừa tình mạo hiểm cùng hắn thì lúc nửa tỉnh nửa điên hiện tại hắn đã không chỉ nhớ mỗi một cái tên.”

Thấy Lý An Thành đã sắp nổi điên, Ái Nghi vội áp môi lên tai anh, nhẹ nhàng thủ thỉ:

“Em lấy đi của Lạc Xích một đứa con gái, nên em muốn trả lại con trai cho ông ấy. Đây không phải là vì tình riêng, em chỉ muốn để lại phúc đức cho con cái của mình sau này mà thôi.”

Giọng của cô ngọt lịm, khi nói bàn tay không ngừng vuốt ve khiến Lý An Thành mất tập trung. Anh đương nhiên không thích đề nghị của cô chút nào nhưng nghe nhắc tới “con” cơn hưng phấn lại rần rần trong cơ thể.

Anh đè cô xuống giường, nhếch môi tà mị: “Muốn để đức cho con thì đợi có con rồi hẵng tính.”

Dứt lời, nhịp cử động ở hông trở nên mạnh mẽ, anh gác hai chân của cô lên vai mình đẩy đưa liên tục khiến cô quằn quại rên rỉ không ngừng. Khi dòng nhiệt nóng ấm đã được phóng thích tràn đầy bên trong Ái Nghi, Lý An Thành gục lên xương quai xanh của cô, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em, dù em có đổi cả họ của anh đi nữa thì anh cũng chẳng có ý kiến. Nhưng anh không đủ lương thiện và bao dung cho những kẻ đã làm tổn hại đến vợ mình, nên điều em vừa quyết anh cần thời gian để suy nghĩ lại. Nếu như sau này anh thuận theo ý em không truy cứu kẻ điên kia nữa, thì mong em hiểu rằng anh là vì muốn sang sẻ gánh nặng cùng em, chữ hiếu trên vai em và người cha không cùng huyết thống kia vì lẽ đó mà sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”

***

Sáng đầu thu tháng bảy trời trong xanh dìu dịu, Lý An Thành như thường lệ mặc tạp dề nấu bữa sáng cho vợ trước khi tới công ty. Anh còn đang nghiên cứu xem nên làm bít tết hay sandwich thì bỗng tiếng la hét của Ái Nghi thất thanh ở trên lầu.

Anh vội chạy lên phòng, ôm cô vào lòng, hốt hoảng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Ái Nghi ngồi trong lòng chồng nhìn ra mông lung, mất rất lâu cô mới bình tĩnh được đôi chút chậm rãi xoè tay ra trước mặt anh. Ba chiếc que thử thai nằm gọn gàng trong lòng bàn tay nhỏ, cô chớp mắt, kích động hỏi:

“Ông xã, anh nhìn thử xem, là que hỏng hay là em sắp hỏng rồi?”
Nhấn Mở Bình Luận