Lọc Truyện

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký

Edit: Tagoon

Hùng Dã hiện tại, quả thật là rất cao lớn.

Hình thú của y là gấu nâu đảo Kodiak, là loại gấu lớn nhất, so với gấu bắc cực còn lớn hơn. Gấu nâu Kodiak thành niên thể trường bình thường khoảng từ 2m2 đến 2m8, mà giống đực thường thường càng thêm cao lớn.

Nói cách khác, bình thường thú nhân giống đực chỉ cần hình thú là loại gấu nâu này, sau khi thành niên thể trường có thể tăng đến trên dưới 2m5, cường tráng một chút hoàn toàn có thể có khả năng đạt tới 2m7-2m8.

Chỉ cần trở thành chiến sĩ thú sơ cấp là có thể khiến hình thú của mình đạt tới hình thể lớn nhất. Mà hình thể lớn nhất của gâu nâu đảo Kodiak có thể vượt quá 3m.

Vừa trở thành chiến sĩ thú trung cấp, Hùng Dã lại cao lên!

Cơ mà y hiện tại kỳ thật còn chưa tới 5 mét, thuần túy là bởi vì xuất hiện quá đột nhiên nên mới dọa sợ người ta, y trong mắt người nọ mới có thể phá lệ cao lớn.

Nhưng dù vậy, y cũng vẫn là một người cao to, thể trọng thậm chí đã đạt tới hai tấn.

Chẳng qua có vài loài khủng long nặng cả mấy chục tấn, cao tới mấy chục mét, như vậy xem ra y cũng không tính cái gì. Y thậm chí còn từng gặp cự thú còn lớn hơn cả con khủng long lớn nhất mà y từng thấy —— Con cự thú lúc trước cứu y rồi huỷ hoại cả một mảnh rừng rậm đó, nói ít cũng phải hơn một trăm tấn.

Hùng Dã mặt không đổi sắc, sau khi đánh kẻ đó hôn mê xong thì vẫy vẫy tay cho người khác tới xách đi.

Y cũng không có hứng thú giết người, để người khác đưa mấy kẻ này về bộ lạc cho tư tế xử trí vậy.

Lúc này...... Hùng Dã chỉ muốn đem phương pháp "đi săn" mà Chu Tịch từng dạy, tất cả đều thử qua một lần trên đám người bộ lạc Cự Hổ.

Sau đó, đám người bộ lạc Cự Hổ liền toang.

Sau khi bị bắt đi vài người, Hổ Thiên lại càng thêm cẩn thận, tập hợp mọi người tới cùng một chỗ. Nhưng đây là rừng rậm nguyên thủy, không phải đất trống.

Mấy trăm người, dù thế nào cũng không có khả năng tập trung hết lại cùng một chỗ.

Hổ Thiên chỉ có thể đại khái tụ người ở bên cạnh mình, lại phái một vài người đi điều tra tình huống chung quanh.

Kết quả......

Những người đuổi theo lúc trước vẫn chưa trở về không nói, lần này người đi ra ngoài điều tra tin tức cũng có mấy kẻ không trở về.

Đây còn chưa tính, bọn chúng đi tới đi lui, không cẩn thận một cái là lập tức có người sa vào bẫy rập, hoặc là đột nhiên có người ném về phía bọn chúng một ít trường mâu, đâm người của bọn chúng bị thương.

Còn chưa tới nơi, bộ lạc Cự Hổ đã lục tục bị bắt hoặc là mất tích mười mấy người, còn có bảy tám người bị thương.

Hổ Thiên trong lúc nhất thời bị chọc tức điên: "Bộ lạc Đại Hùng đáng chết!"

"Tộc trưởng, chúng ta bây giờ làm sao đây?" Miêu Hỏa lo lắng hỏi.

"Đi nhanh hơn chút!" Hổ Thiên nói.

Chút kỹ xảo này của bộ lạc Đại Hùng gã cũng chẳng sợ, chỉ là hơi tức giận, đồng thời cũng hạ quyết tâm nhất định phải giết chết tất cả đám người bộ lạc Đại Hùng không chừa một ai!

Hổ Thiên muốn đi nhanh hơn, nhưng bọn chúng vừa đi không được bao lâu đã đụng phải Hùng Dã.

Hùng Dã dẫn theo Trư Chiến, trực tiếp ngăn cản Hổ Thiên.

Y là không có khả năng cho đám người bộ lạc Cự Hổ tới gần bộ lạc Đại Hùng. Nếu đã thế, y khẳng định phải ngăn chúng lại trước khi bọn chúng bước chân vào bộ lạc.

Vừa thấy đám người Hùng Dã, đồng tử Hổ Thiên lập tức co rụt lại. Ánh mắt gã dừng lại trên người Trư Chiến, cả người đều bắt đầu đề phòng.

Hùng Dã thoạt nhìn rất trẻ tuổi. Nhìn vào Hùng Dã, gã không dậy lên nổi quá nhiều phòng bị, nhưng Trư Chiến thì lại khác. Trư Chiến người này, nhìn là biết không dễ chọc.

Đám thủ hạ đứng phía sau hắn kia, một đám nhìn cũng hung hãn dị thường.

Đối mặt với tình huống hiện giờ, phản ứng đầu tiên của Hổ Thiên chính là trúng kế.

Lúc trước ở bộ lạc Tiểu Khê, người bộ lạc Đại Hùng tính kế toàn diệt đám người Hổ Khiêu, hiện giờ...... Đám người này lại tính kế bọn họ?

Hổ Thiên rống lên một tiếng, phi thẳng tới chỗ Trư Chiến.

Tuy rằng biết mình bị tính kế, nhưng gã lại không cảm thấy rằng mình sẽ thua.

Hổ Thiên vừa động, Trư Chiến cũng lập tức động theo, biến thành hình thú đối chiến với Hổ Thiên.

Hai người đều là chiến sĩ thú trung cấp, kích cỡ hình thú tương đương, sức chiến đấu cũng xấp xỉ, trong lúc nhất thời bất phân thắng bại. Mà lúc này, nhóm thủ hạ của Hổ Thiên lại bắt đầu tấn công đám người Hùng Dã.

Hùng Dã cũng biến thành hình thú, gấu nâu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa áp chết một con ngựa sừng vừa xông tới.

Ở đây nhiều loại hình thú như vậy nhưng không một con nào so được với Hùng Dã. Hình thú cọp răng kiếm của Hổ Thiên lớn hơn so với lão hổ bình thường, nhưng so sánh một chút với gấu nâu thì lại không đủ nhìn.

Thủ hạ Hổ Thiên còn đang ngây dại, Hùng Dã đã tay năm tay mười chụp hôn mê hết người này tới người khác, mỗi khi đánh ngã xong một người y lại ném ra sau một người.

Đám người bộ lạc Cự Hổ vốn đang hùng hổ, trong lúc nhất thời cũng không dám tiến lên phía trước.

Kết quả đúng lúc này, Hùng Dã lại biến thành hình người: "Đi thôi!"

Hùng Dã không mang theo quá nhiều người, cũng chỉ có bốn mươi mấy, cùng mấy trăm người trực tiếp đối chiến, y không nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng thủ hạ của y lại không xong, nếu vậy...... Chuyển biến tốt bèn lập tức thu quân!

Hùng Dã vừa dứt lời đã bắt đầu chạy trở về. Trư Chiến thấy thế cũng xoay người chạy theo.

Hắn vẫn luôn hiếu chiến, định cùng Hổ Thiên đánh một trận thống khoái, nhưng hắn không ngu.

Thực lực của hắn và Hổ Thiên không chênh lệch nhiều, nhưng Hổ Thiên có mấy trăm thủ hạ. Sau khi Hùng Dã đi rồi, hắn một mình ở lại, đây không phải tìm chết sao?

Hổ Thiên rống lên một tiếng lập tức định đuổi theo, nhưng gã gặp phải một vấn đề giống hệt Trư Chiến —— Gã một mình đuổi theo, đây không phải tìm chết sao?

Hổ Thiên không biến về hình người, quay người lại lập tức vung móng vuốt về phía Mã Tiếu.

Mã Tiếu hình thú là hà mã, vô cùng cường tráng, nhưng móng vuốt của Hổ Thiên quả thật rất sắc nhọn, lập tức ở trên người gã rạch xuống vài miệng vết thương thật sâu.

"Mã Tiếu, đây là bộ lạc Đại Hùng không mấy ai lợi hại mà ngươi nói?" Hổ Thiên sắp bị tức đến phát điên rồi.

Mã Tiếu một câu cũng không dám nói, biến thành hình người quỳ trên mặt đất. Lúc này, gã cũng nhận ra được mình đã bị bộ lạc Đại Hùng lừa.

Chỉ là...... Hết thảy những gì gã nhìn thấy không phải giả mà!

Đặc biệt là tên Hùng Dã vừa rồi......

Hùng Dã khi đó rõ ràng bị trọng thương, còn chỉ có thể ăn cỏ, sao bây giờ vừa xoay người đã biến thành một cường giả? Một kẻ mạnh như vậy còn ở trước mặt mình diễn kịch?

Mã Tiếu cảm thấy nhất định là có chỗ nào đó sai rồi!

"Chúng ta trở về!" Hổ Thiên nói. Gã đụng phải hai kẻ có thực lực tương đương với gã, đương nhiên không dám tiếp tục tới bộ lạc Đại Hùng.

Mà nơi xa, Hùng Dã cho người đưa những kẻ bắt được thuộc bộ lạc Cự Hổ về bộ lạc xong bèn cùng Trư Chiến chờ đợi tin tức.

Không bao lâu, từ trên cây một con khỉ nhảy xuống dưới. Hắn biến thành hình người, lập tức nói: "Hùng Dã đại nhân, đám người bộ lạc Cự Hổ đã trở về."

Hùng Dã lộ ra vẻ vui mừng.

Bộ lạc Cự Hổ tới rất đông, còn đều có sức chiến đấu rất mạnh. Những kẻ này nếu như thật sự tới bộ lạc Đại Hùng, bọn họ cho dù có thể đánh thắng được thì cũng phải trả giá một cái giá khá đắt. Nhưng những người này giờ đã bỏ chạy......

Dựa theo lời của Chu Tịch, bọn chúng làm vậy là đã mất đi khí thế. Mà một đội ngũ mất khí thế đương nhiên dễ đối phó hơn nhiều!

"Chúng ta đuổi theo sau!" Hùng Dã nói, lại sai người trở về bộ lạc, bảo hắn dẫn thêm chiến sĩ trong bộ lạc tới đây.

Bộ lạc Cự Hổ đông như vậy, bọn họ muốn bám đuôi rất dễ dàng. Sau khi đuổi kịp, y lập tức có thể ấn theo phương pháp của Chu Tịch từ từ đối phó với bọn chúng!

Hùng Dã đối với điều này tràn ngập hứng thú.

Mà bộ lạc Đại Hùng bên này, tư tế đã tiếp nhận đám người bộ lạc Cự Hổ mà Hùng Dã đưa về.

Hùng Dã không giết người, ngược lại mang trở về, đây là muốn gì? Tư tế cực kỳ khó hiểu, rất nhanh sau đó lại cảm thấy mình đã hiểu được chân tướng sự việc —— Hùng Dã đưa những người này về là để bắt bọn chúng làm nô lệ?

Này rất không tồi, nhưng những người này thực lực không kém, bọn họ không nhất định có thể quản được.

Tư tế nhìn về phía Chu Tịch.

Chu Tịch lúc này đã biết Hùng Dã định làm cái gì.

Trên tay Hùng Dã không có quá nhiều người, nhưng hắn tin tưởng Hùng Dã nhất định có thể đánh hạ được bộ lạc Cự Hổ.

Tri thức dù là ở thời đại nào cũng đều rất trân quý. Hùng Dã học nhiều tri thức như vậy, khẳng định không thể nào mà một chút tác dụng cũng không có.

Hiện giờ mấy kẻ bộ lạc Cự Hổ kia......

Chu Tịch nói: "Tách bọn chúng ra, nhốt ở trong phòng hoặc là hàng rào nuôi khủng long. Sau khi bỏ đói vài ngày lại khuyên nhủ bọn chúng, bắt cho bọn chúng giúp chúng ta làm việc."

Nhốt những người này chung một chỗ, bọn chúng nói không chừng sẽ nghĩ cách chạy trốn, nhưng tách ra nhốt thì lại khác. Chờ những người này đói đến không còn sức lực, "khuyên nhủ" sẽ càng thêm dễ dàng.

Bộ lạc Đại Hùng định khai khẩn thêm rất nhiều đồng ruộng, đang thiếu rất nhiều nhân lực!

Tư tế không chút do dự làm theo.

Những kẻ trên người không có thương tổn thì nhốt vào trong phòng, lại tìm người trông coi. Những kẻ thương tương đối nghiêm trọng thì ném vào nhốt chung với khủng long.

Ông phải bảo vệ khủng long bọn họ nuôi, không thể để mấy kẻ trên người không có miệng vết thương, thực lực còn mạnh ở cùng một chỗ với khủng long bảo bối của bọn họ!

Tư tế hừ hừ vài tiếng, sai người đi làm việc. Mà lúc này, Hùng Dã lại dẫn theo người, kiên trì không ngừng quấy rầy đội ngũ bộ lạc Cự Hổ.

Người ta vừa mới bắt được con mồi, y dẫn người đi cướp.

Người ta vừa mới nhóm lửa chuẩn bị ăn cơm, y sai thủ hạ đi bắt vài người trở về.

Người ta đang ngủ ngon giấc, y lại dẫn thuộc hạ đi bắt người......

Hổ Thiên cảm thấy, quyết định tấn công bộ lạc Đại Hùng này của mình thật sự sai đến không thể sai hơn. Sao gã lại chọc phải một đám người như vậy được nhỉ?

Gã trong một vài khoảng khắc đã định bỏ mặc tất cả cùng Hùng Dã hoặc Trư Chiến đánh một trận, liều mạng gã cũng phải lưu lại vài người! Cố tình hai tên này nhất định không chịu đánh với gã!

Hai tên này thật sự quá không biết xấu hổ! Thực lực đều mạnh như vậy, thế nhưng còn liên tiếp dùng âm mưu quỷ kế!

Nhấn Mở Bình Luận