Lọc Truyện

Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình

Ôn Nhiên không ngờ mình vừa mới hoàn thành một vụ làm ăn lớn, Lận Dương Huy lại tiếp tục tìm tới mua bùa và nhang thơm. Cậu ngạc nhiên hỏi: “Anh vừa mới mua mấy thứ đó mà, không lẽ một lần đốt sạch rồi sao? Cho dù là quỷ cũng bị no căng đó.”

Lận Dương Huy lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Bị ba tôi đập nát rồi.”

Ôn Nhiên ồ một tiếng, đúng là có một số người không thể chấp nhận việc này, hơn nữa Lận Dương Huy rõ ràng đang bị bệnh tật quấn thân, có lẽ vì vậy mà kiêng kỵ, thế là cậu bèn nói: “Nhang thì tôi còn, nhưng có lẽ bùa phải vẽ thêm. Mặc dù vẽ bùa Dưỡng Quỷ không khó nhưng một ngày tôi chỉ có thể vẽ nhiều nhất mười tấm.”

Lận Dương Huy nói: “Mười tấm là đủ rồi. Ôn Nhiên, làm phiền cậu rồi.”

Ôn Nhiên nghe vậy phì cười: “Làm ăn buôn bán thì có gì phiền chứ, tôi cũng kiếm được tiền mà”. Nói xong cậu không khỏi đưa mắt nhìn thoáng qua bên cạnh Lận Dương Huy.

Từ lúc vừa vào cửa Ôn Nhiên lập tức chú ý tới, hồn thể của quỷ hồn kia đã ngưng tụ khá nhiều. Có lẽ bởi vì quỷ khí hơi nặng, sợ ảnh hưởng đến Lận Dương Huy nên cái người lúc trước vẫn luôn bám sát bên người anh nay lại cách xa một khoảng. Chỉ là ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Lận Dương Huy.

Quỷ thể được ngưng tụ, tất nhiên gương mặt của cậu ta cũng rõ rệt hơn. Cậu ấy rõ ràng là một chàng trai trẻ, hình như là sinh viên, trông vô cùng trẻ trung và tỏa sáng như ánh mặt trời. Trời sinh cho cậu một đôi mắt biết cười, dù gương mặt không có biểu cảm gì nhưng đôi mắt lại giống như đang mỉm cười. Song giờ phút này trong đôi mắt ấy lại tràn đầy u buồn.

Nhận thấy ánh nhìn của Ôn Nhiên, Lận Dương Huy cười hỏi: “Em ấy đang ở đây sao?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Anh ấy vẫn luôn ở đó.”

Nụ cười của Lận Dương Huy tức khắc dịu dàng hơn, tuy nhiên ngay sau đó lại dần phai nhạt: “Tiếc là em ấy vẫn không cho tôi nhìn thấy.”

Ôn Nhiên: “Hai anh là người yêu sao?”

Lận Dương Huy gật đầu: “Ừm, là mối tình đầu của tôi. Chúng tôi từng hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi, kết quả lại bị người nhà chia cắt vì môn không đăng hộ không đối, thậm chí còn là âm dương cách biệt. Bây giờ tôi bị bệnh, không bao lâu nữa đã có thể tới bên em ấy rồi.”

Lận Dương Huy nói dăm ba câu đơn giản, thậm chí trong lời nói không hề mang oán giận vì bị chia cắt, như thể anh ta chỉ đang kể chuyện xưa cho người khác. Nhưng anh càng thờ ơ lạnh nhạt như vậy càng cho người ta cảm giác anh đã thoái chí nản lòng.

Nhìn thấy Lận Dương Huy như thế, tuy rằng Ôn Nhiên rất muốn giội cho anh một gáo nước lạnh. Con người sau khi chết đi thực sự không hẳn sẽ trở thành âm hồn mang chấp niệm không chịu tan biến. Cho dù hiện tại chấp niệm của anh có sâu nặng đến mức nào, nếu không có cơ duyên nhất định thì sẽ không trở thành quỷ hồn được. Ngay cả người đi theo bên cạnh anh có thể hóa quỷ có lẽ cũng là nhờ công lao của miếng ngội bội khấu bình an kia. Ngọc bội mang theo linh tính, có thể bảo vệ người sống bình an, khi chết cũng có thể bảo hộ hồn thể không tan biến.

Nhưng thấy khi Lận Dương Huy nhắc đến cái chết, trong mắt còn mang theo tia hy vọng, gáo nước lạnh đến miệng cũng không thốt ra được. Cho dù cuối cùng anh không có cách nào khống chế được vận mệnh của mình, vẫn phải bước vào vòng luân hồi, nhưng chí ít ở thất đầu bọn họ còn có thể gặp mặt nhau, vì vậy Ôn Nhiên bèn nói: “Chúc cho mong ước của anh sẽ thành hiện thực.”

Lận Dương Huy cười nhẹ: “Có phải bởi vì người trong nghề các cậu gặp qua quá nhiều chuyện sinh tử, cho nên mới cảm thấy bình thản hơn người thường không? Người bình thường khi nghe tôi nói như vậy, có lẽ sẽ khuyên tôi nên nghĩ thoáng ra và trân trọng cuộc sống hơn.”

Ôn Nhiên nhướng mày trêu chọc: “Cho nên tôi mới là người không bình thường.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.

──── ∘°❉°∘ ────

Ban ngày xong việc với người sống, ban đêm việc của người chết cũng tìm tới cửa. Khi Ôn Nhiên vừa về đến ký túc xá, cậu đã thấy ở bên ngoài cửa sổ có một bóng ma. Nhìn kỹ cậu mới thấy đó là hồn quỷ đi theo bên cạnh Lận Dương Huy, bèn bước tới mở cửa sổ: “Anh không đi theo bạn trai mình nữa hả, đi loanh quanh coi chừng gặp phải mấy đạo sĩ bắt anh lại đấy.”

Hồn quỷ từ từ bay vào, giọng nói khản đặc như bị thứ gì đó nghiền nát chèn ép: “Tôi tên Diêm Bắc.”



Ôn Nhiên: “Anh tìm tôi có việc gì?”

Diêm Bắc nhìn Ôn Nhiên, trong đôi mắt cười tràn đầy khát cầu: “Cậu… có sưu tầm đồ cổ không?” Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhiên, cậu ta đã muốn đuổi theo cậu, thậm chí còn đi theo mấy lần nhưng gia vận của Ôn Nhiên quá mạnh, linh hồn như cậu chẳng thể đến gần. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp dịp Ôn Nhiên không quay về căn nhà kia, cậu ta liền tức tốc chạy tới tìm.

Ôn Nhiên nghiêng đầu, ngẫm lại mấy lời cậu ta vừa nói một lượt mới chợt hiểu ra: “Anh có việc cầu tôi giúp, nhưng bản thân không có tiền nên muốn dùng đồ cổ để đổi sao?”

Diêm Bắc gật đầu, cậu ta là một hồn quỷ, toàn bộ tiền trên người đều là tiền âm phủ. Mấy thứ này đối với người sống muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, nên có lẽ đồ cổ sẽ có giá trị hơn.

Ôn Nhiên lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện anh muốn tôi không làm được.”

Diêm Bắc liền sốt ruột: “Trên người cậu có mùi của sinh lực, có thể cứu được anh ấy.”

Ôn Nhiên nhìn Diêm Bắc: “Anh muốn anh ấy sống nhưng anh ấy lại muốn chết. Có đôi khi sống chưa chắc đã là chuyện hạnh phúc. Anh yêu anh ấy, tại sao không suy nghĩ cho anh ấy một chút.”

Diêm Bắc rũ mắt, toàn thân âm u hơn vài phần. Một lúc lâu sau cậu mới lấy ra một bình sứ và nói: “Chữa bệnh cho anh ấy xong tôi sẽ cho anh ấy uống thứ này.”

Ôn Nhiên khịt khịt mũi, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Là nước Hoàng Tuyền?”

Diêm Bắc gật đầu.

Cậu càng thêm sửng sốt: “Anh đã tới con đường Hoàng Tuyền mà vẫn có thể trở về?”

Diêm Bắc mấp máy môi: “Tôi không buông bỏ được anh ấy, muốn quay trở về lại không biết bản thân phải làm sao mới có thể trở về. Nhưng đột nhiên hoàn cảnh xung quanh tôi thay đổi, tôi quay về chốn quen thuộc, sau đó tìm thấy Tiểu Huy rồi vẫn luôn đi theo anh ấy. Tôi nhìn thấy anh ấy đau khổ, thấy anh bị người nhà ép ra nước ngoài, thấy anh tự hành hạ bản thân, thấy anh không hề quý trọng thân thể mình, rồi thấy anh sinh bệnh, tôi không thể chạm vào anh càng không thể để anh nhìn thấy mình, bản thân vô cùng bất lực. Trong suốt mấy năm qua, cậu là người đầu tiên nhìn thấy tôi, vì vậy cầu xin cậu giúp tôi. Cậu muốn thứ gì tôi đều sẽ giúp làm, cho dù phải hồn phi phách tán, chỉ cầu xin cậu chữa khỏi bệnh cho anh ấy, và… khiến anh quên tôi.”

Ôn Nhiên ngồi trên ghế nhìn cậu ta: “Anh làm như vậy có khác gì cha mẹ anh ấy đâu? Cưỡng ép anh ấy dưới danh nghĩa tình yêu, không phải sao? Anh có biết điều đau buồn nhất của một người trưởng thành là gì không? Đó chính là không thể tự mình quyết định cuộc sống của mình.”

Diêm Bắc chợt run rẩy, bỗng nhiên cậu ta nhớ đến cái ngày Lận Chấn Quốc đá đổ lư hương, Tiểu Huy đã nói những lời như vậy, chẳng lẽ bây giờ cậu ta lại trở thành loại người mà Tiểu Huy ghét nhất sao.

Thấy Diêm Bắc lâm vào cảnh đau khổ cùng rối ren, Ôn Nhiên nói: “Thế này đi, quả thật tôi cũng cần nước Hoàng Tuyền của anh, tôi sẽ dùng nhang 7 Ngày Di Hồn này để đổi lấy nửa bình nước. Tối đến anh cứ thắp nén nhang này trên đầu giường Lận Dương Huy, lại đặt bùa Ly Hồn dưới gối anh ấy, linh hồn của Lận Dương Huy sẽ xuất khỏi cơ thể. Tất nhiên việc này ắt sẽ gây tổn thương cơ thể một chút, dẫu sao linh hồn rời khỏi cơ thể sẽ nhiễm khá nhiều âm khí, nhưng bùa Ly Hồn vẫn có thể bảo vệ ở một mức độ nào đó. Bảy ngày là giới hạn mà cơ thể anh ấy có thể chịu đựng, hai người sẽ tận hưởng bảy ngày ấy, hoặc dùng khoảng thời đó thuyết phục anh ta làm trị liệu, đều tùy thuộc vào anh. Nếu đồng ý trị liệu, anh phải đánh đổi thứ khác tốt hơn, tôi cũng chỉ là người làm ăn không thích mua bán lỗ vốn.”

Diêm Bắc không thể cưỡng lại mong muốn gặp mặt Tiểu Huy, cậu dùng nửa bình nước Hoàng Tuyền để đổi lấy hương 7 Ngày Di Hồn. Dựa theo chỉ dẫn của Ôn Nhiên, cậu thắp một nén nhang trên đầu giường Tiểu Huy. Quỷ thắp nhang là thứ mà người bình thường không thể phá hủy, càng không ngửi thấy, cho nên chỉ cần giấu kỹ là chẳng sợ người nhà Lận gia phát hiện. Sau đó cậu cẩn thận đặt bùa dưới gối Lận Dương Huy, cuối cùng ngồi bên mép giường lặng lẽ nhìn Tiểu Huy. Chàng thiếu niên cao lớn, lịch lãm và điển trai ngày nào giờ lại gầy guộc đến mức khiến lòng người xót xa. Thậm chí cậu đã từng nghĩ nếu kiếp này anh không gặp mình, có lẽ sẽ sống tốt hơn.

Khi Diêm Bắc đang thẫn thờ, Tiểu Huy bất ngờ ngồi dậy khỏi giường, nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin: “Tiểu Bắc! Em tới gặp anh ư? Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi sao?”

Diêm Bắc vươn tay và nở một nụ cười dịu dàng với Lận Dương Huy: “Tiểu Huy ngốc, em chưa từng không muốn gặp anh, chỉ là âm dương cách biệt nên chúng ta không thể thấy nhau.”

Lận Dương Huy lập tức bổ nhào vào lòng Diêm Bắc. Anh vốn tưởng rằng mình sẽ chạm vào không khí, dù sao Diêm Bắc cũng là âm hồn, nhưng không ngờ mình lại được ôm trọn vào lòng, ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận được cơ thể không chút xa lạ nào của đối phương. Lận Dương Huy gắt gao ôm lấy Tiểu Bác, chặt đến nỗi hận không thể hòa làm một với cậu ta: “Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, anh rất nhớ em! Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi khắc anh đều nhớ em. Là anh hại em, nếu không phải vì anh, em bây giờ đã có một cuộc sống hạnh phúc.”

Diêm Bắc buông Lận Dương Huy ra, dịu dàng vuốt ve gương mặt anh, ánh mắt vẫn luôn chăm chú và nồng nhiệt: “Không phải đâu. Tiểu Huy, thời gian của chúng ta không còn nhiều, cho nên đừng lãng phí vào mấy lời như vậy được không. Anh chỉ cần nhớ bất kể là sống hay chết, em đều yêu anh.”

Bấy giờ Lận Dương Huy mới nhận ra điểm kỳ quái của bản thân, anh quay đầu nhìn lại theo bản năng. Bắt gặp một người giống hệt mình đang nằm trên giường, Lận Dương Huy lập tức trợn tròn hai mắt, ngay sau đó lại lộ vẻ vui mừng khôn xiết: “Anh đã chết rồi sao? Anh cũng biến thành âm hồn ư? Vậy có phải chúng ta đã có thể ở bên nhau mãi mãi rồi không?”

Diêm Bắc đập tan vọng tưởng của anh: “Đây là nhang Ly Hồn, anh chỉ tạm thời xuất hồn, chờ đến sáng anh vẫn phải quay lại cơ thể. Em mua nhang này ở chỗ Ôn Nhiên, vì muốn ôm anh một cái cũng như nói với anh đôi lời. Em cũng biết, anh chắc chắn rất muốn gặp em. Tiểu Huy, anh hứa với em sẽ chữa bệnh đi có được không?”

Lận Dương Huy khẽ lùi lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diêm Bắc “Chữa hết bệnh rồi thì sao? Rồi quên đi em, sống một cuộc sống mới?”

Nhìn thấy ánh mắt anh, Diêm Bắc không thể thốt nên những lời kế tiếp.

Lận Dương Huy đột nhiên đẩy Diêm Bắc ra: “Bây giờ em cũng đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy ư?”

Diêm Bắc vội kéo anh lại: “Nếu là anh, anh có muốn nhìn thấy em tự hành hạ bản thân rồi bệnh chết không?!”

Lận Dương Huy: “Vậy nếu là em, em sẽ lựa chọn quên đi anh và bắt đầu cuộc sống mới sao?”

Cả hai cũng biết, đáp án đều là không. Nếu có thể, Lận Dương Huy sẽ không trở thành bộ dạng như ngày hôm nay. Nếu có thể, Diêm Bắc cũng sẽ không từ bỏ luân hồi, chấp niệm không tan.

Lận Dương Huy đứng lên khỏi cơ thể mình. Anh cảm thấy trở thành một hồn ma còn thoải mái hơn làm người, khi ấy cơn đau từng giờ từng phút ăn mòn cơ thể anh đều đã biến mất, cả người nhẹ tựa lông hồng giống như có thể bay lên. Anh nhìn Diêm Bắc, nắm chặt tay cậu: “Không phải không còn nhiều thời gian sao, chúng ta đi xem phim đi, đã lâu lắm rồi anh chưa ra rạp xem phim. Chúng ta như bây giờ, có phải chẳng cần mua vé nữa đúng không?”

Trở thành một quỷ hồn không có nghĩa là thích đi nơi nào thì có thể tới nơi đó. Những nơi có nhiều người thường có nồng độ dương khí cao, âm hồn không thể chịu đựng nổi. Hơn nữa cũng không phải kiểu tùy ý lóe lên một suy nghĩ là có thể dịch chuyển tức thời. Nếu muốn đi xem phim, e rằng cũng chỉ có thể theo phía sau người đang đi về hướng đó.



Mặc dù Diêm Bắc đã làm quỷ 5 năm nhưng rất ít khi đi dạo bên ngoài, cậu cơ bản đều đi theo bên cạnh Lận Dương Huy, vì vậy cũng không tính là có kinh nghiệm phong phú. Nhưng đối với Lận Dương Huy, chỉ cần hai người được ở bên nhau, cho dù là ngồi bên vệ đường ngắm sao cũng được.

Lận Dương Huy còn nhớ rất rõ, trước khi bọn họ gặp nhau, cái tên Diêm Bắc đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh. Lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ là trong một cuộc thi Olympic, cả hai đều là những học sinh mũi nhọn của hai trường khác nhau, đều đã nghe danh đối phương nhưng chưa từng gặp mặt. Chỉ là lần đó, hai người hoàn toàn không cần chào hỏi, vừa nhìn vào ánh mắt đối phương bọn họ đã biết, người đó chính là đối thủ tri kỷ bấy lâu của mình.

Từ cạnh tranh, đến quen biết, rồi yêu nhau, chỉ vỏn vẹn trong một mùa hè.

Ở thời đại hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới như hiện nay, tình yêu của bọn họ quá đỗi bình thường. Cả hai cùng nhau làm bài tập, cùng nhau nắm tay dạo phố, cùng uống một ly trà sữa, cùng ăn một phần kem, rồi lại dùng tấm ảnh chụp bóng hình hai người tựa sát trên mặt đất làm hình đại diện của cả hai. Bức ảnh ấy đã ở đó rất lâu.

Bọn họ cùng thi đỗ vào một trường đại học, cùng theo học một giáo sư. Tuy Lận gia rất giàu có, Diêm Bắc lại xuất thân bình thường, nhưng cậu thông minh, vừa vào đại học đã bắt đầu làm dự án, số tiền cậu kiếm được mỗi tháng hoàn toàn đủ cho sinh hoạt của cả hai.

Lận Dương Huy cũng hiểu rõ người nhà của mình, cho nên sau khi ở bên Diêm Bắc anh đã chuẩn bị tự lập. Anh vốn nghĩ cùng lắm thì mình cắt đứt tình cha con này, cái nhà kia ngoài việc cho anh tiền, bắt anh giành lấy thành tích xuất sắc để tranh sĩ diện ở bên ngoài ra thì anh thật sự không biết nơi đó có ý nghĩa gì với mình.

Chính Diêm Bắc đã cho anh biết có một người để thương để yêu để quan tâm là như thế nào. Chính Diêm Bắc cho anh hết tất cả mọi thứ tốt nhất tốt nhất trên đời, là những thứ không thể nào đánh đổi được bằng tiền.

Từ năm nhất đại học, bọn họ đã sống cùng nhau giống như một đôi chồng chồng bình thường, thỉnh thoảng cãi vã ầm ĩ nhưng chưa từng có cuộc chiến tranh lạnh nào kéo dài quá ba phút. Cả hai còn lên kế hoạch nuôi chó mèo, dự định mỗi năm sẽ đi du lịch một lần, tính toán dành dụm chút tiền để mua một căn nhà thuộc về chính mình. Tất cả mọi thứ bọn họ có được đều dựa vào đôi tay họ làm nên, cuộc sống như vậy, hạnh phúc và thiết thực.

Nhưng sự xuất hiện của cha anh đã phá hủy tất cả, ông cưỡng ép bắt anh về nhà, không quan tâm đến ước mong của anh. Diêm Bắc cuống quýt đạp xe đuổi theo, kết quả lại gặp tai nạn giao thông.

Khoảnh khắc anh nhìn thấy Diêm Bắc bị chiếc xe kia hất tung lên không trung, toàn bộ thế giới của anh đều sụp đổ.

Đã yêu như thế làm sao anh còn có thể chấp nhận người khác. Cuộc sống của anh, ký ức của anh, trong và ngoài thân thể của anh đều là hình bóng của Diêm Bắc. Nỗi đau bị bỏ lại ấy khiến anh nhiều lần tự mình tìm đến cái chết.

Mà cái người cha tốt kia, áp bức hạn chế quyền tự do của anh, còn đưa anh ra nước ngoài. Thậm chí ông còn tìm đến một phòng khám dỏm, định tiến hành phẫu thuật tước bỏ trí nhớ trong não anh.

Những câu nói khoa trương như có tiền thì muốn làm gì chẳng được, đã bị Lận Chấn Quốc phát huy đến mức cực đoan.

Lúc biết bản thân mắc bệnh ung thư dạ dày, Lận Dương Huy vui mừng khôn xiết. Đối với anh mà nói, bản án tử hình này chẳng khác gì một tấm giấy thông hành dẫn đến tự do.

Có bóng tối bầu bạn, cuộc sống thống khổ của Lận Dương Huy càng ngày càng thêm khó có thể chịu đựng. Anh bức thiết muốn kết thúc tất cả, anh khát khao được giải thoát, nhưng anh biết, sau khi bản thân thật sự chết đi cũng chưa chắc có thể ở bên cạnh Diêm Bắc như thế này.

Mỗi đêm anh đều cùng Diêm Bắc thổi gió núi, cùng ngắm sao, cùng tay trong tay phiêu đãng giữa dòng người lang thang không mục đích. Anh trân trọng từng sự tự do đáng quý này, hạnh phúc khó có được này, và cả mỗi một giây một phút bên nhau của cả hai.

Và cuối cùng Diêm Bắc cũng xua tan những suy nghĩ hoang đường đó. Sống để bị Lận gia khống chế thì có gì tốt, bọn họ còn có thể vào luân hồi, hẹn kiếp sau gặp lại sẽ làm một đôi chồng chồng bình thường mà hạnh phúc.

Chỉ không ngờ, ngay cả chút hạnh phúc cuối cùng này cũng bị Lận Chấn Quốc cướp đi. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

──── ∘°❉°∘ ────

Lúc Ôn Nhiên một lần nữa biết được tin tức về Lận gia, đã là nửa tháng sau, thậm chí còn là biết được từ miệng của Kỳ Vân Kính.

Trước đó cậu có đưa cho Diêm Bắc bảy nén nhang, vốn tưởng rằng sau khi dùng xong, cho dù Diêm Bắc có muốn Lận Dương Huy sống tiếp hay cùng nhau vào luân hồi, đều sẽ tới tìm mình. Kết quả bọn họ rất lâu cũng không xuất hiện, cậu còn nhắn cho Lận Dương Huy một tin nhưng không ai trả lời. Ôn Nhiên còn nghĩ, có lẽ đã hoàn thành tâm nguyện, cơ thể Lận Dương Huy không chống đỡ thêm được nữa, nên mới không có cách nào trả lời tin nhắn. Nào ngờ đầu, trong một bữa tối, Kỳ Vân Kính bảo cậu rằng nhà Lận gia bị quỷ ám, không biết cậu có nhận vụ làm ăn này hay không.

Quả thật không có nhiều người mang họ Lận, Ôn Nhiên chợt nghĩ đến Lận Dương Huy: “Lận gia? Tôi cũng có quen một người họ Lận, tên Lận Dương Huy.”

Kỳ Vân Kính nhìn về phía cậu: “Đúng là tôi đang nói nhà cậu ấy, làm sao hai người quen biết nhau?”

Ôn Nhiên: “Lúc cùng bà nội đi làm kiểm tra ở bệnh viện đã vô tình quen biết. Anh ấy còn bị một quỷ hồn đi theo, tuy nhiên âm hồn đó vô hại, là người yêu của Lận Dương Huy, cả hai người đó đều vô cùng yêu nhau, cho dù có chết cũng yêu. Anh nói bị quỷ ám, có phải là người nhà họ đã phát hiện Lận Dương Huy bị quỷ hồn người yêu đeo bám không?”

Kỳ Vân Kính: “Lận Dương Huy qua đời hơn một tuần trước, sau đó nhà họ mới bắt đầu bị quỷ ám. Lận Chấn Quốc, cũng chính là cha của Lận Dương Huy, đã đi tìm không ít đạo sĩ. Có điều âm hồn kia quá dữ, không thể trấn áp, cho nên hiện tại ông ấy đang tìm thầy pháp tài giỏi ở khắp mọi nơi, ra giá rất cao. Nếu cậu có hứng thú tôi sẽ giới thiệu cho.”

Ôn Nhiên cau mày: “Còn tang lễ của Lận Dương Huy thì sao?”

Kỳ Vân Kính: “Tang lễ được tổ chức vào ngày mai, làm lễ vào ngày đầu thất, làm theo phong tục tập quán của Lận gia.”

Ôn Nhiên hỏi tiếp: “Anh có đi không?”

Kỳ Vân Kính gật đầu, Ôn Nhiên nói: “Vậy cho tôi đi cùng với. Về phần có kiếm tiền hay không thì phải xem rồi mới biết.”

Kỳ Vân Kính nhìn sang phía cậu, Ôn Nhiên vội nói thêm: “Tôi có thể làm trợ lý đi theo anh, tuyệt đối không để lộ thân phận đã kết hôn của chúng ta, anh yên tâm nha.”



Thấy Ôn Nhiên nóng lòng muốn thoát khỏi mối quan hệ này, Kỳ Vân Kính đanh mày lại: “Thân phận bạn đời của tôi khiến cậu uất ức lắm sao?”

Ôn Nhiên lập tức nở nụ cười ngọt ngào lấy lòng với anh, cho dù có uất ức cũng không dám nói ra, vội trả lời: “Còn không phải lo lắng cho anh, lỡ như anh gặp được chân mệnh thiên tử hay thiên nữ của đời mình, sợ thân phận này của tôi gây trở ngại cho anh hay sao.”

Kỳ Vân Kính liếc mắt nhìn cậu, rồi buông chén đũa, đứng dậy đi lên lầu.

Ôn Nhiên vừa cắn đũa vừa nhìn bóng lưng anh rời đi. Chậc, cái anh này càng ngày càng dễ hờn dỗi.

Mặc dù chuyện Lận gia bị quỷ ám khá chấn động, hầu như mọi người trong giới kinh doanh đều biết, nhưng Lận gia cũng muốn giữ thể diện, quỷ ám thì quỷ ám, tang lễ vẫn phải được tổ chức.

Lễ tang của Lận gia theo phong cách phương tây, tổ chức tại một nghĩa trang. Trước khi đóng nắp quan tài, người thân và bạn bè có thể đến dâng hoa tiếc thương. Tuy trong quan tài chỉ có tro cốt chứ không phải thi thể, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một kiểu hình thức.

Có người để ý thấy, ngoại trừ một số gia tộc quen thuộc đến dự tang lễ, còn có vài người lạ mặt, ăn mặc cũng khác thường đứng canh giữ bên ngoài. Kết hợp với những tin đồn Lận gia bị quỷ ám trước đó, mọi người đều suy đoán không biết có phải họ là những sư phụ được mời đến trấn áp hay không.

Nhiều người thở dài, con trai vừa mới qua đời trong nhà liền bị quỷ ám, cũng không biết đằng sau cái chết của đứa con có uẩn khúc gì không. Hơn nữa thoạt nhìn cả người Lận Chấn Quốc đều trông già đi rất nhiều, có điều trên mặt không hề buồn bã đau khổ mà là thận trọng và cảnh giác. Xem ra thật sự có chuyện gì đó đang xảy ra ở nơi đây.

Nhưng dù sao đây cũng là một lễ tang, mặc dù có người thấp giọng thổn thức, cũng chỉ nói mấy lời ẩn ý. Lỡ như bản thân nói sai điều gì, chọc đến người đã khuất, vậy thì mới càng oan uống.

Tuy Kỳ Vân Kính được coi như con cháu, nhưng hiện tại anh là gia chủ Kỳ gia, đương nhiên không thể đứng gần những con cháu khác. Cho dù là lễ tang, thứ tự đứng cũng phải được sắp xếp theo thân phận từng người.

Ôn Nhiên cũng mặc một bộ đồ màu đen, bung dù đi theo sau Kỳ Vân Kính, ngoan ngoãn đảm nhận vai trò một trợ lý nhỏ. Khi gia đình nói lời cảm ơn, cậu có nhìn thấy cha của Lận Dương Huy. Cẩn thận quan sát trường khí và tướng mạo của ông một hồi, cậu quyết định không nhúng tay vào. Nếu đúng thật xảy ra án mạng, cũng là gieo gió gặt bão.

Trong khi Ôn Nhiên đang quan sát vận khí phong thủy của toàn bộ nghĩa trang, một chàng trai trẻ tuổi đã bước tới gần Kỳ Vân Kính: “Anh Vân Kính.”

Ôn Nhiên đang đi theo sau Kỳ Vân Kính chợt ngẩng đầu. Cậu đã từng nghe thấy giọng nói này. Chính là giọng của bạch nguyệt quang, quả thực thánh thót dễ nghe như Phúc âm*.

(Phúc âm: Trong Kitô giáo, Phúc Âm, còn gọi là Tin Mừng hay Tin Lành hay trong tiếng Việt cổ gọi là sách E-vang, là thông điệp về Nước Trời, và về sự chết và sự sống lại của Chúa Giêsu, cũng như về sự hòa giải của loài người với Thiên Chúa. Truyện này được thực hiện bởi Loading9191)

Mà ngay khoảnh khắc vừa ngẩng đầu, bắt gặp bạch nguyệt quang, cuối cùng Ôn Nhiên cũng được nhìn thấy gương mặt của nhân vật trong truyền thuyết này. Vừa tiên vừa khí, vừa tao nhã lại hiền hòa, giống như một công tử trời sinh đã cao quý. Gương mặt này quả thực rất tuyệt, bảo sao có thể đẩy gương mặt cũng đẹp trai của nguyên chủ ra làm pháo hôi.

Ôn Nhiên vừa ngẩng mặt, Mục Sanh cũng nhìn thấy cậu. Cái nhìn đó khiến đáy lòng Mục Sanh vô thức run lên. Dù đã gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp người có khí chất thuần khiết tựa như một miếng ngọc trong suốt thế này. Đôi mắt trong veo ấy, sáng trong như thể chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu tất cả. Mà người có thể đi bên cạnh Kỳ Vân Kính, còn bung dù cho anh, chắc hẳn chính là trợ lý. Chỉ là một người như vậy lại không giống trợ lý chút nào.

Mục Sanh càng không biết bản thân mình bị làm sao, trước giờ anh chưa từng tò mò về người bên cạnh Kỳ Vân Kính, nhưng lúc này sau khi chào hỏi, anh vậy mà lại như ma xui quỷ khiến hỏi thêm một câu: “Đây là trợ lý của anh sao? Rất đẹp trai đó.”

Kỳ Vân Kính đưa mắt nhìn Mục Sanh một cái, rồi vươn tay ôm người bên cạnh: “Không phải trợ lý, là bạn đời của tôi, Ôn Nhiên.”

Trong mắt Mục Sanh đầy vẻ khó tin. Bạn đời? Kỳ Vân Kính có bạn đời từ bao giờ? Thậm chí còn gọi thẳng bạn đời chứ không phải bạn trai, như vậy chẳng lẽ người này đã bước vào cửa lớn Kỳ gia sao?

Ôn Nhiên cũng trưng ra vẻ mặt nghe như sét đánh ngang tai, trong lòng đang spam đầy chữ đm. Kỳ Vân Kính làm như vậy là có ý gì? Cái sức mạnh cốt truyện gì đáng sợ thế này! Cậu liều mạng lảng tránh, vậy mà vẫn bị đẩy vào con đường pháo hôi ư!!
Nhấn Mở Bình Luận