Lọc Truyện

Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình

Loa trường lặp lại ba lần. Khi loa đang phát, những học sinh vốn trông rất bình thường, giống như đang cười đùa nói chuyện phiếm với nhau, gần như đồng loạt nhìn về phía Kiều Kiệt trong lớp học một cách vô cảm. Ánh mắt u ám đó khiến tất cả người chơi đều cảm thấy sởn tóc gáy. Bấy giờ mọi người còn hơi sức đâu quan tâm Kiều Kiệt, cả đám hoảng sợ lui về sau, sợ rằng giây tiếp theo những học sinh đột nhiên thay đổi sắc mặt này sẽ hóa thành lệ quỷ vồ lấy bọn họ.

Chu Bối Di vô thức nắm lấy Thượng Khả bên cạnh, vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Tại sao bọn họ… lại trở nên như vậy?”

Trong sân trường ồn ào như vậy, lại tức khắc yên tĩnh, mặc dù học sinh trên hành lang lẫn trong lớp đều không có động tĩnh gì, nhưng tất cả đều lẳng lặng nhìn qua với gương mặt không cảm xúc. Cảnh tượng ấy chỉ nghĩ đến thôi đã thấy sợ hãi, huống chi bây giờ bọn họ hiện đang ở trong tình huống đó.

Lúc tất cả người chơi đều lùi về sau, Kiều Kiệt đột nhiên nhào sang chỗ Ôn Nhiên: “Cứu, cứu tôi! Cầu xin cậu cứu tôi! Tôi chưa muốn chết! Tôi không muốn lên phòng giáo vụ, tôi không muốn chết, không muốn!”

Ôn Nhiên đẩy Kiều Kiệt đang lôi kéo ra: “Anh bắt đầu gian lận từ khi nào? Hôm kia hay mới là hôm qua? Anh chép bài của ai? Là bạn học trong lớp này hay sao?”

Kiều Kiệt đã sợ mất mật, trong lòng hắn chỉ nghĩ không thể tới phòng giáo vụ, hắn chưa muốn chết, hắn muốn được sống, làm gì còn nghe thấy người khác dò hỏi. Hắn thật sự không nghĩ mọi chuyện sẽ bị phát hiện, hắn cũng đâu có gian lận trong quá trình thi cử, hắn tự cho rằng chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay vì vậy căn bản chẳng nghĩ tới khả năng bị phát hiện. Bây giờ bất ngờ bị thần chết tuyên án như thế khiến hắn hoàn toàn chết lặng.

Chưa kể học sinh kém lúc nào cũng đầy kinh nghiệm gian lận hơn, chỉ là những bạn học khác sẽ không bao giờ cho hắn chép bài thi. Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi một câu, không biết khi nào mới chấm bài xong. Đột nhiên bạn học ngồi bên cạnh hắn nói, các thầy cô đều thống nhất sẽ chấm bài thi vào buổi tối.

Khi ấy hắn cẩn thận tính toán, chờ tan học sau khi thi xong, hắn liền ngồi canh ở gần văn phòng. Sau đó quả thật hắn đã nhìn thấy giáo viên rời đi, mới mạnh dạn tiến vào văn phòng, phát hiện bài thi chất chồng lên nhau, chưa hề có dấu vết đã chấm bài. Lúc ấy hắn chỉ cho rằng ông trời cũng đang giúp mình. Hắn lục lọi đống bài thi, rồi lấy ngẫu nhiên một bài thi của học sinh lớp chuyên. Hắn không dám sao chép quá nhiều vì sợ điểm thi cao bất thường, hơn nữa chẳng thể đoán được buổi tối giáo viên sẽ quay lại khi nào, thế là hắn vội vàng chép một chút rồi ra khỏi văn phòng.

Ngày hôm sau khi nhìn thấy điểm của mình chỉ cao hơn hàng nguy hiểm vài điểm, Kiều Kiệt vừa phấn khích vừa sợ hãi, suýt chút nữa hắn chính là người xếp cuối. Tuy nhiên với kinh nghiệm lần đầu, lần thứ hai hắn càng làm trơn tru hơn. Chỉ cần tận dụng thời gian giữa giờ sửa bài thi một chút, tùy tiện chép một ít đáp án của môn Toán và Tiếng Anh là điểm số sẽ cải thiện được một tí, bản thân không phải người xếp cuối cùng, là hắn có thể bình an vượt qua bảy ngày này.

Có điều Kiều Kiệt nghĩ thế nào cũng không ngờ được, vậy mà lại phát hiện lần gian lận thứ hai của hắn. Nhưng hắn không biết rốt cuộc tại sao có thể phát hiện, hắn chỉ biết bản thân không thể đến phòng giáo vụ, đến đó chắc chắn sẽ chết!

Kiều Kiệt hớt ha hớt hải kêu cứu, tuy nhiên lại không nói lời nào về việc bản thân gian lận ra sao. Thấy ánh mắt của các học sinh chung quanh càng ngày càng đầy ác cảm, gặp Thượng Khả ôm chặt lá bùa trong tay, Chung Quân Hào cũng vội vàng nắm chặt tấm bùa.

Thấy hành động này của họ, Kiều Kiệt lại nhào tới chỗ Chung Quân Hào: “Bùa! Cho tôi một lá bùa! Bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho cậu, cho tôi một lá bùa đi, cầu xin cậu cho tôi một lá!”

Hắn thật sự rất sợ, cảm thấy ngay giây sau những học sinh kia sẽ biến thành lệ quỷ và xâu xé hắn tại đây. Bây giờ hắn cần ngay một thứ để cứu mạng mình, không thể cứ ngồi không chờ chết! Thậm chí trong lòng Kiều Kiệt bắt đầu căm hận Ôn Nhiên. Nếu cậu muốn nộp giấy trắng tại sao ngày hôm qua không lên tiếng, chỉ cần cậu nói một tiếng hắn sẽ còn gian lận sao? Chẳng may hắn chết, có thành quỷ hắn cũng không buông tha cho Ôn Nhiên!

Ôn Nhiên không biết suy nghĩ của Kiều Kiệt, mà có biết cậu cũng chỉ cười một cái, nếu thật sự thành quỷ tìm tới thì chưa biết là ai không buông tha ai đâu.

Số bùa còn lại đều đang được Chung Quân Hào nắm chặt trong tay, cậu sợ trong lúc kích động Kiều Kiệt sẽ cướp hết tất cả chúng, chúng đều là vật bảo vệ mạng cậu, thế là cậu liền định đẩy hắn ra: “Anh tránh ra, tôi sẽ cho anh một lá, đừng có giành giật.”

Chỉ là Chung Quân Hào chưa kịp hành động, Ôn Nhiên đã cảm nhận được không khí xung quanh nháy mắt thay đổi, bèn lập tức duỗi tay kéo cậu ta – người đang đứng gần mình nhất. Giây tiếp theo, Chung Quân Hào bị kéo loạng choạng, mà Kiều Kiệt đang giành bùa của Chung Quân Hào lại biến mất tại chỗ.

Sau khi Kiều Kiệt biến mất, các học sinh chung quanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường, cười cười nói nói, như thể vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì.

Dưới sự biến mất đột ngột của Kiều Kiệt, những người chơi còn lại gần như bị dọa đến độ hít thở không thông. Điền Mẫn Đạt đã có tuổi lại nhát gan, càng mềm nhũn hai chân ngã khuỵu xuống đất, sau đó truyền đến một mùi khai. Bị bao vây bởi bộ dạng vô cảm mới nãy của những học sinh đó, thật sự cho người ta cảm giác giống như vừa bị lệ quỷ vây quanh.

Ngay khoảnh khắc Kiều Kiệt biến mất, Thượng Khả cũng không kịp phải ứng, nhưng cô lại chú ý tới động tác của Ôn Nhiên, liền nhìn sang cậu: “Có phải cậu vừa phát hiện được cái gì không?”

Ôn Nhiên nhíu mày nói: “Là khí tức của Quỷ Vực.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191

Tim Thượng Khả chợt thắt chặt, nghĩ tới một khả năng nào đó, sắc mặt cô dần thay đổi theo: “Ý cậu là, trò chơi này là một Quỷ Vực hai tầng?”

Bản thân trò chơi chính là thế giới của quỷ quái, bất cứ ai từng tham gia đều biết đây chính là Quỷ Vực được hình thành từ kết giới của quỷ quái. Và trong Quỷ Vực này, quỷ là đấng toàn năng, nhưng bởi vì những hạn chế của trò chơi mà nó cũng bị hạn chế trong chính Quỷ Vực của mình, như vậy người chơi mới có cơ hội sống sót. Nhưng với kinh nghiệm của những lần chơi trước, cũng như thường xuyên đọc kinh nghiệm từ người khác trên diễn đàn, Thượng Khả chưa từng thấy hai tầng Quỷ Vực bao giờ.

Nghĩ tới lần này nếu là Quỷ Vực hai tầng, Thượng Khả bỗng lo lắng run rẩy trong lòng. Rồi nhìn sang những gương mặt đầy sợ hãi của nhóm người chơi mới, cô khẽ mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Tuy Thượng Khả không nói, nhưng trong lòng Ôn Nhiên lại hiểu rõ. Nếu nơi này là Quỷ Vực 2 tầng, như vậy ý tưởng muốn bắt ‘hắn’ trong thế giới này trước đó của cậu gần như tiêu tan. Thế giới ban đầu của trò chơi đã áp chế được một phần sức mạnh của cậu, nếu ở Quỷ Vực, cho dù không áp chế cậu thì bản thân cậu cũng phải vất vả một phen mới phá giải được Quỷ Vực. Chỉ là bây giờ, Quỷ Vực trong Quỷ Vực, nếu cậu bị giam ở tầng thứ hai của Quỷ Vực, một khi bị áp chế hoàn toàn thành một người bình thường, thì chắc chắn sẽ chết.

Nói cách khác, hiện tại bọn họ chỉ đành thành thật ngồi chờ đủ bảy ngày đến khi trò chơi tự động kết thúc. Còn muốn kết thúc trò chơi trước, họ buộc phải mạo hiểm.

Hôm nay đã là ngày thứ tư, lẽ ra tới lượt cậu, kết quả vì Kiều Kiệt gian lận mà trước mắt vẫn chưa có học sinh nào tới gọi cậu lên văn phòng. Nếu cả ngày không có ai tới, vậy có thể hạn chế trong thế giới này là mỗi ngày chỉ được giết một người. Nhưng còn ba ngày sắp tới cũng phải có ba người chết, trước đó Hồ Nhạc Nhạc dùng bùa chú tránh được một kiếp, cũng không biết lần sau có thể dùng bùa tránh thoát được nữa không. Có điều trực giác Ôn Nhiên mách bảo cách này chỉ hiệu quả lần đầu, lần thứ hai sợ là sẽ không may mắn như vậy.

Việc Kiều Kiệt biến mất lại phủ kín một tầng bóng ma lên tâm lý vốn đang dần cải thiện nhờ bùa chú của những người chơi. Sự uy hiếp từ cái chết chưa từng biến mất, lúc này đây, dường như bước chân của thần chết đang càng ngày càng tiến đến gần.

Giống như người chết đầu tiên – Hứa Ý, buổi chiều sau khi hoàn thành đợt kiểm tra đầu tiên, mọi người liền thấy thi thể của Kiều Kiệt xuất hiện trên sân thể dục. Tuy nhiên cũng khác với Hứa Ý, trên người Kiều Kiệt không có dây thừng, cả người hắn rũ đầu, quỳ gối trên lễ đài như thể đang sám hối lại sai lầm của bản thân, quần áo trên người đều nát bấy nhuốm đầy máu tươi. Khá nhiều học sinh lướt ngang qua, có người lia mắt nhìn một cái, còn có người không thèm để ý, phảng phất như người chết trên lễ đài cản bản không tồn tại.

Cảnh người như vậy thật sự quỷ dị đến đáng sợ, tất cả đều bức thiết muốn rời khỏi trò chơi, giờ đây từng giây từng phút ở trong này chính là một cực hình đối với họ.

Thấy thi thể của Kiều Kiệt, Điền Mẫn Đạt lập tức quỳ xuống trước mặt Ôn Nhiên: “Hôm nay cậu có thể nộp giấy trắng tiếp được không? Tôi lạy cậu, cậu biết vẽ bùa lại có bản lĩnh như vậy, cậu cứu tôi với! Làm ơn giúp tôi rời khỏi trò chơi này được không? Tôi cầu xin cậu.”

Ôn Nhiên nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: “Nếu như hai bài thi trước không xảy ra chuyện ngoài ý muốn có lẽ tôi sẽ đạt điểm tối đa, cho nên dù sau đó có nộp giấy trắng cũng được 300 điểm, anh có thể thi được hơn 300 điểm không?”

Đừng nói là 300, bây giờ dù là 30 điểm anh ta cũng không thi ra được, tất cả các kiến thức trong mắt anh đều là con số 0 tròn trĩnh. Điền Mẫn Đạt tuyệt vọng vò đầu bức tóc chính mình, cái cách nắm từng cụm tóc lớn ấy quả thực giống hệt một kẻ điên.

Dưới tình huống tuyệt vọng, con người ta sẽ làm ra những chuyện chẳng thể hiểu nổi. Điền Mẫn Đạt luôn ở trong tâm thế cận kề cái chết suốt mấy ngày qua, tâm lý đã sụp đổ từ lâu, thấy không có hy vọng cầu cứu Ôn Nhiên, anh ta bất ngờ đẩy mọi người và lao ra ngoài.

Chung Quân Hào là người đầu tiên phản ứng kịp, biến sắc hét lớn: “Mau cản anh ta lại!”

Đáng tiếc Điền Mẫn Đạt liều mạng chạy, cả đám hoàn toàn không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Điền Mẫn Đạt chạy ra cổng trường. Và cái cổng trường kia vẫn mở rộng như cũ, hơn nữa không có bất cứ kẻ nào trông giữ.

Điền Mẫn Đạt điên cuồng cười hi hi ha ha, trong miệng hét to tôi muốn về nhà linh ta linh tinh, rồi xông thẳng ra ngoài.

Khoảnh khắc anh đặt chân xuống đất, liền phun ra một cột máu, quần áo của Điền Mẫn Đạt rơi lả tả xuống đất còn cơ thể anh đã chết tan xương nát thịt, chỉ động lại một vệt máu loãng trên đất.

Bắt gặp cảnh tượng đó, ngoại trừ Ôn Nhiên và Thương Khả cau mày quay đầu đi thì những người đàn ông còn lại đều chạy sang một bên nôn khan. Có điều ngạc nhiên nhất là, Chu Bối Di không có phản ứng nghiêm trọng như đám con trai.

Mới ngày thứ tư trong trò chơi đã chết mất ba người, thừa lại bảy người mà trò chơi còn tới ba ngày.

Lúc quay về lớp, Chu Bối Di còn nhìn thoáng qua cổng trường một cái, trong lòng không khỏi oán trách Điền Mẫn Đạt vừa mới ra đi. Nếu muốn chết, tại sao không chịu đợi tới ngày mai. Chẳng qua cô sẽ không ngu ngốc đến mức nói ra suy nghĩ này, những lời như vậy chỉ tổ làm cho người khác tức giận hơn mà thôi.

Nhìn những người chơi đi phía trước, trừ Ôn Nhiên ra thì cô là người có thành tích tốt nhất. Nhớ trước đây bản thân cũng tốt nghiệp trong một ngôi trường danh giá, từng trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học khốc liệt. Mặc dù những năm tháng qua cô chỉ làm một bà nội trợ, có nhiều thứ đều đã quên hết sạch, nhưng dưới sự khổ luyện suốt mấy ngày nay, cô đã chậm rãi tìm về tâm thế xưa. Vì vậy chỉ cần cô âm thầm không gây chuyện, lặng lẽ đạt điểm cao trong kỳ thi thì cuối cùng chắc chắn sẽ ra khỏi trò chơi này. Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

──── ∘°❉°∘ ────

Sau khi thi xong hết các môn, những người chơi mệt mỏi đi về phía ký túc xá. Bây giờ bọn họ không muốn nghĩ ngợi thêm cái gì, hoàn toàn không còn tâm trạng đi tìm ‘hắn’ gì gì đó, trong mắt chỉ tồn tại mỗi điểm thi và bài thi mà thôi.

Ngày cả người chơi có kinh nghiệm như Thượng Khả cũng cảm thấy có phần chết lặng với tình cảnh trước mắt. Bây giờ cô thấy trò chơi càng ngày càng đáng sợ, trước kia muốn vượt ải nhất định phải tìm được hắn, cho nên dù tất cả có tuyệt vọng thế nào đều phải hành động, chỉ cần đi ra ngoài tìm mục tiêu thì vẫn luôn có một tia hy vọng sống sót trong lòng mỗi người.

Nhưng hiện tại, cái hy vọng bảy ngày trước mặt thật sự giống như một trò bịp bợm. Nói người chơi đừng làm gì cả, chỉ cần chờ đợi vận mệnh an bài là bạn có thể ra ngoài, điều này vô hình trung đã làm suy yếu ý chí của người chơi. Giống như hiện giờ, gần như tất cả mọi người đều giao hết số phận cho việc thi cử, thậm chí trong lòng cô cũng đầy mệt mỏi không biết nên bắt đầu tìm ‘hắn’ từ đâu.

Buổi tối, khi mọi người đều ngủ say trong phòng, Ôn Nhiên thay đồ và xoay người xuống giường. Chung Quân Hào chung phòng trằn trọc khó ngủ vội bò dậy khẽ hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Ôn Nhiên đáp: “Tôi đi điều tra tư liệu.”

Chung Quân Hào: “Điều tra tài liệu gì? Bài kiểm tra sao?”

Ôn Nhiên lắc đầu: “Tư liệu về ‘hắn’, nếu muốn kết thúc sớm thì tại sao phải ở đây làm bài thi.”

Chung Quân Hào định nói muốn đi cùng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Cậu sợ chết, không có gan đi lang thang nửa đêm trong khuôn viên trường ma quái này, kết quả chỉ đành yên lặng nhìn Ôn Nhiên rời đi.

Mấy ngày qua, tuy ngoài mặt Ôn Nhiên không tỏ vẻ gì, có điều mỗi tối cậu không ngừng ném ra rất nhiều người giấy nhỏ để đi điều tra. Việc cả nhóm được phân vào lớp chuyên chắc chắn không chỉ để bọn họ chết trong quá trình thi, mà có lẽ lớp chuyên này còn có liên quan đến ‘hắn’. Vì vậy trong khoảng thời gian qua cậu liên tục nghiên cứu cấu trúc nơi này, rốt cuộc cũng tìm được nơi chứa hồ sơ.

Khuôn viên trường về đêm tĩnh lặng không bóng người, trống rỗng, lại phảng phất một cỗ tử khí. Đổi thành người khác có lẽ đã bị hù chết trên đường chứ đừng nói là lén lút đến phòng lưu trữ trong hoàn cảnh như thế. Đám nhóc người giấy được Ôn Nhiên thả ra trước đó đã thăm dò đường đi kỹ càng, chờ cậu tới trước phòng, chúng liền nhẹ nhàng chui qua khe nhỏ và mở cửa từ bên trong.

Ôn Nhiên lấy một chiếc đèn pin tìm được trong phòng bảo vệ, nhìn qua từng dãy giá đựng hồ sơ rồi lấy hồ sơ giáo viên ra đầu tiên.

Căn cứ theo những phương thức giết người trước đó, Ôn Nhiên đoán lần này hắn không hề giấu giếm thân phận của bản thân trong đám người sống mà trực tiếp xuất hiện với dạng lệ quỷ để giết người, vì vậy đầu tiên cậu đối chiếu danh sách của giáo viên và học sinh, để xem có ghi chép tử vong hay không. Nếu không có thì ắt hẳn phải xem thử các báo cáo hàng tuần của trường trong những năm qua. Chỉ là với số lượng lớn như thế này một mình cậu sợ làm không xuể, chắc lúc đó đành phải đi tìm thêm những người chơi còn lại.

Kẻ có khả năng là ‘hắn’ nhất chính là giáo viên, chỉ có giáo viên mới thực hiện xử lý học sinh xếp cuối trong kỳ thi. Mấy ngày hôm nay Ôn Nhiên đã hỏi qua một lượt các giáo viên bộ môn lớp chuyên, lúc này khi lật hồ sơ đối chiếu từng người một, tất cả giáo viên đều trùng khớp. Nếu nội dung trong hồ sơ không có điều gì sai sót, như vậy trừ những người đã nghỉ hưu nhiều năm thì gần như mọi giáo viên của trường đều ở đây.

Ôn Nhiên đặt hồ sơ giáo viên xuống, rồi nhảy sang hồ sơ học sinh lớp chuyên. Nhưng vừa lật đến trang thứ nhất cậu liền sửng sốt. Toàn bộ lớp chuyên này có tổng cộng 58 học sinh, tuy nhiên trong lớp ngoài những người chơi ra thì rõ ràng chỉ có 57 học sinh.
Nhấn Mở Bình Luận