Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

Kỳ thật, A La không có hứng thú gì với thưởng cúc yến.

Nàng nhớ rất rõ khi đó mình trơ mắt nhìn bọn tỷ muội thi triển tài hoa, chỉ có duy nhất một mình nàng không làm gì, nhu thuận bồi bên cạnh vài vị lão thái thái, nghe bọn họ khen ngợi mình không dứt miệng.

“A La mỹ mạo như vậy, có đốt đèn lồng khắp Yến Kinh cũng không tìm được người thứ hai!”

“Nếu ta cũng có một tôn nữ bảo bối xinh đẹp như tiên đồng như thế thì có cho mười xú tôn tử ta cũng sẽ không đổi!”

“Không có thì nhanh chóng định hôn sự, cưới về nhà làm cháu dâu cũng tốt!”

Lúc ấy nàng gần như trở thành bánh trái thơm ngào ngạt trong mắt các vị lão thái thái, bị họ nhìn chằm chằm, hận không thể lập tức đoạt về làm cháu dâu. Cũng tại thưởng cúc yến, Tiêu Vĩnh Hãn bị kéo tới, đôi tiểu nam nữ vừa gặp nhau liền hợp ý, cứ như vậy định nửa đời sau của nàng.

Bây giờ nhớ lại, trong lòng nàng có chút không yên, lẳng lặng quan sát chung quanh. Tuy đời này không muốn có liên quan gì nữa nhưng nàng vẫn muốn âm thầm nhìn Tiêu Vĩnh Hãn chín tuổi một lần.

Mình giờ đây lần nữa trở thành tiểu nữ hài bảy tuổi, không biết hắn… có còn nhớ chuyện ngày xưa hay không?

Nếu còn nhớ, nàng thật hận không thể kéo hắn lại hỏi một câu, tại sao hắn có mắt không tròng, đàn khúc Hầu La Hương cho Diệp Thanh La giả kia? Hắn có biết thời điểm hắn và A La giả khanh khanh ta ta, nàng phải ở dưới thủy lao chịu tội thế nào không!

Đang suy nghĩ thì nghe lão tổ tông ấm giọng hỏi: “A La hôm nay sao vậy, nhìn có vẻ không yên lòng?”

Bà yêu thương vuốt tóc A La: “Cảm thấy buồn bực sao? Hay là ngươi đi qua bên kia chơi đùa cùng bọn tỷ muội đi?”

Lão tổ tông nghĩ rằng, nàng là tiểu hài tử ngồi với mấy người lớn ở đây không thú vị, sợ nàng buồn chán.

Lời này quả thật gãi đúng chỗ ngứa, A La không ngại ở đây trò chuyện với các vị trưởng bối nhưng nàng không muốn giống như đời trước, cùng Tiêu Vĩnh Hãn bị xem là kim đồng ngọc nữ.

A La lập tức cười nói: “Lão tổ tông, A La đúng là có chút buồn bực, chỗ này hít thở không thông.”

Vừa nói, nàng vừa đặt tay lên ngực.

Các vị thái thái thấy nàng không những xinh đẹp động lòng người, mồm miệng lanh lợi, bàn tay nhỏ nhắn che ngực, làm bộ dạng tiểu đại nhân, không khỏi đều nở nụ cười.

“Nói cũng phải, bên này đốt địa long, chúng ta già rồi xương cốt sợ lạnh, tự nhiên không cảm thấy buồn bực. Nàng một tiểu hài nhi khỏe mạnh hoạt bát, tất nhiên không chịu nổi gò bó.”

Lão tổ tông liền phân phó Lỗ ma ma bồi A La ra vườn đi dạo, lại cố ý dặn dò: “Nhớ đi dạo một vòng rồi trở về.”

A La nhu thuận đáp ứng, trong lòng lại không muốn làm theo.

Nàng biết, lão tổ tông hẳn là nhìn trúng đích tôn Uy Viễn hầu phủ, mẫu thân Tiêu Vĩnh Hãn dịu dàng từ ái, có tiếng hiền hòa, Tiêu Vĩnh Hãn lúc bảy tuổi tài danh đã lan xa, lão tổ tông muốn sớm tính toán việc hôn nhân tương lai cho nàng đấy.

Nhưng trong lòng nàng có chút sợ hãi, muốn trốn tránh.

A La cùng Lỗ ma ma ra khỏi Noãn các, xung quanh đều là các nữ quyến trang điểm xinh đẹp, cũng không ngại trời lạnh, đang vui vẻ ngắm hoa, chơi đu dây.

A La thấy không có hứng thú, liền tùy tiện đi về phía cây cầu nhỏ, nàng biết đi qua cây cầu này sẽ đến một rừng hoa đào.

Lỗ ma ma cũng không biết điều này, thấy A La vui vẻ đi phía trước, vội vàng theo sát, nói: “Cô nương, ngươi chờ ta với, cẩn thận lạc đường!”

A La quay đầu nhìn Lỗ ma ma thở hổn hển, trong lòng hơi áy náy, nhưng chỉ nghịch ngợm le lưỡi, tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

Chạy qua cây cầu nhỏ, xuyên qua một bụi lau sậy là tới rừng hoa đào trong trí nhớ của nàng.

Hiện tại là cuối thu, tất nhiên không có hoa đào, chỉ có những gốc cây khô cằn trong gió mà thôi. A La ngửa đầu nhìn tán cây già, nhớ tới cảnh tượng bảy năm sau mình đứng dưới gốc cây, nghe Tiêu Vĩnh Hãn đàn khúc nhạc đính ước.

Nàng khẽ cắn môi, tiếp tục đi tới. Sâu trong rừng đào có một căn nhà gỗ, A La rất thích, sau này mỗi khi xuân về hoa nở, nàng và Tiêu Vĩnh Hãn đều đến đây, ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, vừa thưởng thức trái cây vừa ngắm hoa đào.

Nàng muốn biết, căn nhà gỗ kia có còn hay không?

Đạp lên lá khô, từng bước từng bước đi vào trong rừng, A La rốt cuộc đã đến chỗ nhà gỗ.

Căn nhà gỗ vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, có điều nhìn mới hơn. Bên cạnh nhà gỗ, một nam nhân đang cầm dụng cụ đục đẽo thứ gì đó.

Người nọ cũng thật kỳ quái, mặc một thân cẩm bào, vạt áo tùy tiện dắt trên lưng quần, lộ ra ống quần phía dưới.

Nam nhân hơi cong lưng, quay lưng về phía A La nên không thấy rõ mặt.

A La nghiêng đầu nghi ngờ đánh giá người này, nếu nói là thiếu gia Tiêu gia, nàng cũng không nhớ Tiêu gia có ai biết điêu khắc gỗ, nếu nói là hạ nhân Tiêu gia thì quần áo nhìn không giống.

Đang buồn bực liền thấy người nọ xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.

Nàng biết người trước mắt, đây là thúc thúc của Tiêu Vĩnh Hãn, xếp hàng thứ bảy trong hàng thúc bá, nàng và Tiêu Vĩnh Hãn gọi hắn là Thất thúc.

Lại nói, vị Thất thúc này cũng là nhân vật khó lường. Năm hắn mười sáu tuổi, theo phụ thân đi biên cảnh Ung Châu trấn thủ, đúng lúc gặp quân địch xâm lấn, Ung Châu xảy ra biến cố lớn, phụ thân vì thủ thành mà chết trận sa trường, còn hắn sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết thì kế thừa di chí của phụ thân, dẫn binh chống lại quân Bắc Địch. Sau đó viện quân triều đình tới tiếp viện, hắn cùng các vị quân sư triều đình đại thắng Bắc Địch, lập công lao hãn mã.

Thời điểm hắn trở lại Yến Kinh chỉ mới mười bảy tuổi nhưng đã trở thành nhân vật nóng bỏng tay ở Yến Kinh, triều đình liên tiếp ban thưởng, phong hầu bái tướng. Thử hỏi, ở Yến Kinh, thiếu niên mười bảy tuổi nào mà không phải dựa vào phụ thân che chở, mấy ai có được thành tựu như hắn?

Huống chi, lần đó trở lại Yến Kinh, trong số đích tôn Uy Viễn Hầu phủ, hắn là độc đinh duy nhất còn sống của Tứ phòng.

A La nhớ rõ, hắn lớn hơn mình mười hai tuổi, bởi vì nàng tuổi con thỏ, có người nói Thất thúc cũng tuổi thỏ.

(Trong 12 con giáp Trung Quốc không có mèo, thay vào đó là thỏ (tuổi mão).

Như vậy tính ra, hiện tại Thất thúc hẳn là mười chín tuổi đi, vẫn chưa tới năm nhược quán.

Hắn mười chín tuổi cũng không lãnh khốc nghiêm khắc như trong trí nhớ của nàng, chỉ là thần sắc đạm mạc mà thôi.

Giờ khắc này, vị Thất thúc quyền cao chức trọng sau này một tay cầm bàn chải một tay xách thùng gỗ, ống quần xắn lên, đôi giày lấm tấm bùn lầy…

Tuy trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng hiển nhiên là không ngờ lại có một tiểu cô nương bỗng nhiên chạy vào rừng hoa đào này.

Qua nửa ngày A La mới ngượng ngùng cúi đầu, cung kính nhỏ giọng gọi: “Thất thúc…”

Thanh âm ngọt ngào, mềm mại như đóa hoa mùa xuân, lại mang theo vài phần sợ sệt.

Tiêu Kính Viễn nhướng mày, nhàn nhạt nhìn gò má phiếm hồng của tiểu cô nương: “Ngươi biết ta?”

“Này…” A La há hốc mồm, cũng tại vừa gặp vị trưởng bối nghiêm khắc này nên bị dọa sợ, lúc này nàng hẳn là chưa biết hắn mới đúng a…

Chẳng qua, A La cũng không ngốc, đảo mắt liền có chủ ý, thấp giọng nói: “Vừa rồi nghe người lớn có nhắn đến Thất thúc, bây giờ đúng lúc gặp được, nhìn khí độ cũng không phải người bình thường, ta liền suy đoán.”

Lý do này có chút gượng ép, A La chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén của nam nhân nhìn mình chằm chằm, đến mức bím tóc nàng muốn bốc cháy.

Ngay tại thời điểm nàng cơ hồ không thở nổi, rốt cuộc nghe người kia hỏi: “Ngươi là cô nương nhà nào?”

Tuy ngữ khí vẫn lãnh đạm nhưng không còn nghiêm khắc như trước, A La khẽ thở phào một hơi, rụt rụt bả vai, nhỏ giọng đáp: “Ta là cô nương Tam phòng Tấn Giang Hầu phủ.”

Tiêu Kính Viễn nghe vậy, gật gật đầu: “Vậy hẳn là cháu gái của Diệp Thượng thư?”

Bá phụ của A La là Diệp Trường Cần, đang giữ chức Lễ bộ Thượng thư, mọi người thường xưng là Diệp Thượng thư.

A La nhẹ gật đầu.

Tiêu Kính Viễn đặt thùng gỗ xuống, để bàn chải bên cạnh bọc vải bố, nói: “Sao ngươi lại chạy đến đây?”

A La nhu thuận trả lời: “Ta vốn cùng bọn tỷ muội chơi đùa bên kia cầu, không ngờ mãi đuổi theo một con bướm rồi đi lạc, lại thấy nơi này có một mảnh rừng đào nên tò mò đi tới.”

Tiêu Kính Viễn tiện tay lấy một cái khăn trắng, lau sạch tay, nhàn nhạt nói: “Cũng may là ở trong phủ, không đến mức đi lạc, nếu là ở bên ngoài, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Tiểu hài tử về sau luôn phải cẩn thận.”

A La vội gật đầu như gà mổ thóc.

Nàng nhớ đời trước gả đến Tiêu gia, mọi người đều rất tin phục vị Thất thúc này, hiện tại tuy nàng sẽ không gả vào Tiêu gia nhưng bản năng chăm chú nghe trưởng bối dạy bảo vẫn khắc sâu trong tâm khảm, tất nhiên cẩn thận cung kính không dám cãi lời.

Tiêu Kính Viễn nhìn nàng mềm mại nhu thuận nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là tiểu hài nhi ham chơi bị lạc đường, nhân tiện nói: “Ngươi chờ một lát, ta thu dọn mấy thứ trước nhà gỗ rồi dẫn ngươi về tìm người nhà, bên kia có sông, ngươi tuyệt đối không được chạy loạn.”

Kỳ thật A La rất muốn nhanh chóng chạy khỏi đây, nàng không thích bầu không khí nặng nề khi ở chung với trưởng bối này, thật sự quá câu nệ, nhưng nghe hắn nói vậy, nàng cũng không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.

Tiêu Kính Viễn thấy A La không lên tiếng, chỉ xem như nàng không có dị nghị gì, lập tức cầm một con dao tu sửa trên tường gỗ.

A La nhìn theo động tác của hắn, thấy trên tường viết hơn mười hàng chữ, vết mực chưa khô, hẳn là mới viết lên.

Nàng hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn nửa ngày, rốt cuộc hiểu ra, chắc là vừa rồi Thất thúc viết lên đi?

Nàng nhất thời xấu hổ không chịu nổi.

Nàng đã từng rất thích chữ trên tường nhà gỗ, thậm chí còn xem đó là chữ mẫu mà luyện viết theo, không ngờ lại là bút tích của Thất thúc?

Nếu lúc đó hắn biết cháu dâu nhà hắn xem chữ của hắn như chí bảo, nghiền ngẫm học viết, nàng thật sự không có mặt mũi gặp người.

Mặt A La nóng lên, nhịn không được giơ tay bịt kín khuôn mặt nhỏ nhắn.

“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Kính Viễn lơ đãng nhìn qua, thấy khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc hơi ửng hồng, mười ngón tay như búp măng run rẩy che mặt.

Vừa hỏi xong hắn liền thấy tiểu cô nương dè dặt luống cuống buông tay xuống, lộ ra đôi mắt to tròn đáng thương nhìn mình.

Hắn hơi sợ run, nhìn nữ hài trước mắt một lúc, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc làm sao?”

A La ỉu xìu, ngập ngừng nói: “Ta, ta rất lạnh…”

Rất lạnh?

Tiêu Kính Viễn thấy tiểu cô nương mặc một thân xiêm y hồng phấn làm nổi bật cái cổ trắng nõn, điềm đạm đáng yêu, bả vai nho nhỏ khẽ run.

Hắn không nói gì, cởi áo ngoài của mình ra, đi qua phủ thêm cho A La: “Đi, ta mang ngươi đi tìm người nhà.”

Tiểu cô nương trước mắt chỉ mới bảy tám tuổi, còn nhỏ, chẳng qua là một tiểu hài tử mà thôi, Tiêu Kính Viễn cũng không kiêng kị nhiều.

A La thì ngược lại, trưởng bối vừa đến gần liền ngửi thấy mùi sơn, quái dị, khó ngửi.

Đến khi chiếc áo kia khoác lên người, trong lòng nàng càng hốt hoảng.

Tuy bây giờ tuổi nhỏ nhưng theo bản năng nàng vẫn cảm thấy người này là trưởng bối, là Thất thúc của phu quân mình, mà mình là cháu dâu…

Cháu dâu khoác áo ngoài của thúc thúc…

Ngón tay nhỏ nhẹ nhàng nắm vạt áo, trên người ấm áp, trong lòng lại thấy không được tự nhiên, ánh mắt cẩn thận nhìn Thất thúc, lại mong chờ nhìn căn nhà gỗ kia.

“Đi?”

Kỳ thật, Tiêu Kính Viễn luôn luôn không có kiên nhẫn đối với tiểu hài tử, đừng nói là cô nương nhà người ta, ngay cả cháu ruột hắn cũng rất nghiêm khắc, không chấp nhận được chút hạnh kiểm xấu nào. Nhưng hôm nay đối với tiểu cô nương xa lạ này, nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia lại sinh ra vài phần thương tiếc, tính tình cũng trở nên tốt hơn một chút. Thấy nàng rối rắm đứng đó, tâm tình tốt hỏi một câu.

A La không dám nói thêm cái gì, khẽ gật đầu.

Tiêu Kính Viễn liếc nàng một cái rồi sải bước đi về phía trước: “Ngươi nhỏ như vậy, người nhà không thấy ngươi, nhất định sẽ tìm khắp nơi.”

Ai ngờ hắn đi được vài bước, vừa quay đầu lại thì thấy A La xách váy cùng áo choàng khó khăn chạy tới.

Váy của nữ hài tử vốn dài, giờ lại phủ thêm áo choàng rộng thùng thình, nhìn y chang người hát hí khúc.

Hắn hiếm khi muốn cười, lắc lắc đầu, dừng lại chờ nàng.

Hôm nay tổ chức tiệc, người tới đều là khách, Tiêu Kính Viễn cũng không muốn xảy ra chuyện gì.

A La thấy hắn chịu chờ mình, có chút ngoài ý muốn, hơi mím môi cảm kích nhìn hắn.

Đôi mắt nàng đen láy, trong trẻo, phảng phất như phản chiếu cả rừng hoa đào.

Nơi nào đó dưới đáy lòng Tiêu Kính Viễn chợt rung động.

Gió nhẹ thổi qua, lá đào vàng bay xuống, ngăn cách tầm mắt hắn, cả thế giới tựa như dừng lại tại khoảnh khắc này.

Lá vàng vừa rơi xuống đất, hắn nhìn chăm chú, nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, khẽ nắm chặt bàn tay dưới ông tay áo.

Tiểu cô nương ngây thơ mờ mịt nhìn hắn, trong mắt có chút thấp thỏm.

Hắn xoay người đi về phía trước.

A La vội đuổi theo, đến bên cạnh hắn, nàng thở hổn hển ngửa mặt hỏi: “Thất thúc, căn nhà gỗ kia là ngươi làm sao?”

“Phải.”

“Những dòng chữ kia cũng là ngươi viết?”

“Phải.”

Nghe Thất thúc khẳng định, trong lòng A La kêu khổ.

Đời trước, nàng đúng là da mặt dày, công khai chiếm đoạt nhà của trưởng bối mà không tự biết. Mà cả nhà cũng không ai nhắc nhở nàng một tiếng!

Đang chạy, bỗng nhiên nghe một âm thanh giống như có vật gì từ trong áo choàng rơi xuống đất.

Nàng dừng lại nhìn thì thấy một con rối nhỏ làm bằng gỗ lim.

Vừa nhìn thấy cái này, nàng lại đau đầu.

Nàng đương nhiên nhận ra con rối gỗ này, năm đó thấy nó ở trong nhà gỗ, nàng thấy nó mới lạ độc đáo nên yêu thích không buông tay, dứt khoát chiếm làm của riêng.

Hiện tại… con rối gỗ rơi ra từ áo choàng của Thất thúc, điều này chứng tỏ cái gì còn phải hỏi sao?

“Này… đây là Thất thúc làm sao?” A La ngây ra một lúc, sau đó dời mắt nhìn Tiêu Kính Viễn, hỏi.

Đó là một con rối gỗ bình thường, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.

Nàng thật sự không biết, thì ra vị thiếu niên tướng quân uy danh hiển hách, văn thao vũ lược, tay nắm thực quyền này lại có sở thích làm mộc!

“Phải.”

Đáp án nằm trong dự liệu, thậm chí còn lạnh hơn vài phần.

A La vừa nghe, suýt nữa muốn ngất.

Tiêu Kính Viễn nhìn sắc mặt tiểu nữ hài lúc hồng lúc trắng, ánh mắt cũng thay đổi, không khỏi hơi nhướng mày.

Từ khi còn niên thiếu hắn đã theo cha ra biên cương, về sau cha mẹ đều hi sinh vì nước, hắn theo tướng quân đương triều trải qua chiến tranh thảm thiết, đánh đuổi quân địch, tuổi trẻ đã được phong hầu bái tướng.

Tính ra, hắn mới trở về Tiêu phủ khoảng mấy tháng mà thôi, cháu trai cháu gái trong nhà chẳng đứa nào có thân hình mảnh mai, linh khí bức người như A La, càng không biết một nữ hài tử nhỏ bé lại có vẻ mặt thay đổi phong phú như thế?

Chẳng qua, tính tình hắn trước nay luôn lãnh đạm, không biết dỗ dành tiểu hài tử nên cũng không nói gì, chỉ khom lưng nhặt con gỗ rối lên.

A La trợn to mắt nhìn gỗ rối trong tay hắn, chính là thứ mà đời trước nàng dùng để đấm lưng!

“Ta, ta chỉ không ngờ cái này lại là của ngươi…” Nàng lầm bầm nói, cũng không biết là đang nói với vị Tiêu Kính Viễn trước mắt hay là nói với vị trưởng bối nghiêm khắc đời trước.

Nếu nàng biết nó là của Thất thúc, vị trưởng bối làm nàng e ngại, nhất định sẽ nhanh chóng ném thật xa!

Nhưng lời này rơi vào tai Tiêu Kính Viễn lại thành ý tứ khác.

Hắn nhàn nhạt nhìn A La, thấy nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm gỗ rối, không khỏi suy đoán: “Ngươi thích?”

“Có chút thích…” con gỗ rối này làm bằng gỗ lim, sơn đỏ khắc hoa, nhìn rất đẹp mắt, khó trách đời trước nàng vừa thấy liền yêu thích không buông tay.

“Cho.” Tiêu Kính Viễn trực tiếp đưa gỗ rối cho A La.

“A?” cái miệng nhỏ nhắn của A La khẽ nhếch, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ ngửa đầu nhìn hắn.

Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ của tiểu cô nương, nhất thời cảm thấy thú vị: “Chảy nước miếng kìa.”

“A…” A La cuống quýt giơ tay sờ sờ miệng, nhưng không có nước miếng a!

Nhìn nàng mặt đỏ tới mang tai, chân tay bận rộn, khóe môi Tiêu Kính Viễn nhịn không được cong lên.

Đang muốn nói gì đó thì nghe thanh âm lo lắng của một vị phụ nhân từ bên kia cầu truyền đến.

“Cô nương, rốt cuộc tìm được ngươi rồi, vừa rồi chỉ nháy mắt một cái ngươi đã đi đâu mất!”

Người tới là Lỗ ma ma, nàng lạc mất A La, lại thấy gần đó có sông, sợ A La không cẩn thận ngã xuống nước, lòng nóng như lửa đốt phân phó nha hoàn tìm kiếm khắp nơi. Tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng, đang nghĩ có nên đi báo cho lão tổ tông hay không, ai ngờ lại gặp A La đang nói chuyện với người khác ở đây.

A La thấy Lỗ ma ma lo lắng, ngượng ngùng lè lưỡi nói: “Lỗ ma ma, vừa rồi ta đi lạc, may mắn có Thất thúc đưa ta trở về.”

Lúc này Lỗ ma ma mới nhìn trên người cô nương khoác áo ngoài của nam tử, lại thấy thanh niên bên cạnh tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, vừa nhìn liền biết là quý công tử, vội vàng tiến lên nói lời cảm tạ.

Sau đó cởi áo choàng ra trả cho Tiêu Kính Viễn rồi mặc áo choàng lông cho A La.

Mặc dù mới bảy tuổi, còn chưa cần phải chú ý nam nữ kiêng kị, nhưng dù sao cũng là nữ nhi hầu môn, không thể dùng áo choàng của nam tử để chống lạnh.

Tiêu Kính Viễn nhìn ma ma dẫn tiểu nữ hài rời đi, khẽ nhíu mày, chợt nhớ tới cái gì, vội nói: “Cái này vẫn là cho ngươi đi.”

A La nghe vậy liền quay đầu, nhìn con rối gỗ trong tay hắn, nàng hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận lấy.

“Cảm ơn Thất thúc.” Nàng cúi đầu, cung kính nói.

Tiêu Kính Viễn thấy nàng lúc nãy còn luống cuống ngượng ngùng, bây giờ lại cực kỳ câu nệ, bộ dáng như tiểu đại nhân thì khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Trên đường trở về, A La bị Lỗ ma ma quở trách một phen, lúc về đến nơi thì bữa tiệc đã qua một nửa, đang nghĩ tìm chỗ nào tránh đi thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chính là La thị, đích tôn thái thái Tiêu gia, cũng là bà bà (mẹ chồng) của nàng đời trước, mẫu thân của Tiêu Vĩnh Hãn.

La thị tính tình hiền lành, lúc nào trên mặt cũng mang theo nụ cười, có thể nói ở Tiêu gia, từ cha mẹ chồng đến con cháu, không ai là không thích nàng.

Đối với vị bà bà này A La cũng hết sức kính trọng, nhưng hiện tại thật sự không muốn gặp nàng, theo bản năng muốn trốn tránh. Ai ngờ La thị đã cầm lấy tay A La.

“Đây không phải là A La sao? Vừa nãy thấy lão tổ tông dẫn ngươi qua phòng khách, sao lúc ta qua đó lại không gặp? Ta còn nói đợi lúc nào gặp sẽ mang ngươi đi gặp Vĩnh Hãn, cho hắn biết, trên đời này còn có nữ hài tử thông minh xinh đẹp như ngươi, miễn cho hắn coi thường đám tỷ muội!”

Đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, A La thật muốn trực tiếp đào một cái lỗ trốn vào.

“Đại thái thái, ta…” khuôn mặt nhỏ nhắn của A La nghẹn đỏ bừng.

“A La, ngươi xem, bên này đang thi thơ văn, ngươi cũng lại đây thử xem.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận