Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

Theo cách nói của Diệp Thanh Xuyên, đời trước Kha Dung biết vị trí thủy lao Tiêu gia, đời này cũng biết, mà cả hai đời, khoảng thời gian trước năm bảy tám tuổi trải qua hoàn toàn khác nhau.

Như vậy chứng tỏ chuyện này không phải ngẫu nhiên, mà có liên quan đến thân thế của Kha Dung, chính xác là từ năm bảy tám tuổi trở về trước khiến nàng ta nhất định có thể biết bí mật này.

Tiêu Kính Viễn cùng Diệp Thanh Xuyên lật xem gia phả Tiêu gia và tộc chí trong tổ miếu, sau đó nghiên cứu tình huống cha mẹ Kha Dung, điều tra phân tích từng chút một về lai lịch của Kha Dung.

Thì ra năm đó phủ đệ Tiêu gia được công tượng ngự dụng xây dựng theo bản vẽ thiết kế của đại tượng ngự dụng đương triều Kha Nam Hải. Sau khi Tiêu phủ xây xong, nghe nói bản vẽ kia đã bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn.

*Đại tượng/ công tượng ngự dụng: Kiến trúc sư/ Thợ xây chuyên làm việc cho vua.

Vì thế, ngay cả người Tiêu gia cũng được không tận mắt nhìn thấy bản vẽ năm đó.

“Nhưng trên thực tế, trận hỏa hoạn kia chẳng qua để che giấu tai mắt người khác mà thôi, Kha Nam Hải đã cầm bản vẽ đi, lưu giữ tại Kha gia. Bản vẽ này cơ mật như thế, tất nhiên không phải toàn bộ người Kha gia đều biết về nó, mỗi đời chỉ có một phòng được bảo quản, qua thời gian, bản vẽ lưu truyền đến tay phụ thân của Kha Dung.”

Mặc dù phụ thân của Kha Dung chỉ là một chi nhỏ không đáng kể của Kha gia, nhưng có lẽ hắn cùng tông với Kha Nam Hải cho nên mới có được bản vẽ này.

“Về phần Tiêu gia các ngươi” thời điểm Diệp Thanh Xuyên nhắc tới chữ “Tiêu”, ngữ khí có chút xem thường, “Có lẽ ban đầu, bí mật về thủy lao được bí mật truyền miệng cho con cháu, nhưng qua nhiều đời, cũng có thể vị lão tổ tông nào đó của các ngươi trước khi chết chưa kịp nói, bí mật không được truyền lại cho nên cứ như vậy biến mất tại Tiêu gia.”

Tiêu Kính Viễn gật đầu: “Phải. Chẳng qua, Tiêu gia còn Tị Thủy châu năm đó Hoàng thượng ban thưởng, vẫn luôn ở Tiêu gia, đời đời tương truyền.”

Chỉ tiếc, không ai biết công dụng của Tị Thủy châu, càng không biết nó có liên quan đến bí mật thủy lao Tiêu gia.

Diệp Thanh Xuyên khẽ nheo mắt: “Thật ra còn có một chuyện, Kha Dung mặc dù chỉ là một chi nhỏ của Kha gia, cũng không có địa vị gì ở Kha gia, nhưng bởi vì có bản thiết kế này cho nên vẫn luôn có một bang phái thần bí ở phía sau giúp đỡ nàng ta.”

Kiếp trước, sau khi muội muội chết, hắn trước tiên xử lý Kha Dung, sau đó chậm rãi khiến bang phái đứng sau nàng ta sụp đổ, cuối cùng bắt đầu đấu với Tiêu gia.

Quá trình đó có bao nhiêu gian khổ, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.

“Năm đó Thái Tông hoàng đế cho xây dựng Tiêu phủ có thể là vì giữ lại đường lui cho mình, chỉ tiếc bí mật này thất truyền tại Tiêu gia, bản thiết kế cũng lưu lạc đến tay một chi nhỏ của Kha gia, mà Thái Tông hoàng đế… cũng không thể lưu lại bí mật này.”

Không nói đến các đời hoàng đế trước có mấy vị không phải là thừa kế ngôi vị hoàng đế từ phụ thân, chỉ nói hoàng đế đương triều, chẳng phải là thúc thúc kéo cháu xuống ngựa để lên làm hoàng đế sao. Trong hoàng thất, loại chuyện này rất bình thường, bí mật của Thái Tông hoàng đế làm sao có thể hoàn chỉnh lưu truyền được đến nay chứ.

“Ta vốn đã âm thầm trù tính muốn làm tan rã lực lượng sau lưng nàng, chỉ tiếc bọn họ như rết trăm chân, bên cạnh nàng ta vẫn còn sót lại một số nhân lực, mà những người này cũng đủ để hiệp trợ Tiêu Vĩnh Hãn uy hiếp A La.”

Tiêu Kính Viễn nheo mắt, im lặng một lát, nói: “Việc này không nên chậm trễ, ta đã sai người phân công hành động, một nhóm trước tiên rút hết nước hồ Song Nguyệt đi, một nhóm khác tìm kiếm Tiêu Vĩnh Hãn.”

Diệp Thanh Xuyên liếc Tiêu Kính Viễn một cái, gật đầu: “Tốt.”

– ——–

Hai bên tiến triển rất thuận lợi. Rất nhanh đã tìm được Tiêu Vĩnh Hãn, nhưng hắn vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, mời bao nhiêu thái y cũng không có biện pháp.

“Đây là dư nghiệt bên cạnh Kha Dung làm.” Diệp Thanh Xuyên hiểu rất rõ người của Kha Dung, “Đứa cháu kia của ngươi đúng là quá ngu dốt, chẳng qua bị người khác lợi dụng mà thôi.”

Đối phương lợi dụng hắn xong liền đả thương hắn, cướp A La đi, giam A La vào thủy lao.

“Thật ra ta vẫn không hiểu một điều” Tiêu Kính Viễn hỏi Diệp Thanh Xuyên “Bên cạnh Kha Dung đã có lực lượng thần bí như vậy, vì sao nàng ta còn muốn ăn nhờ ở đậu Tiêu gia, lấy thân phận một nữ tử yếu đuổi ở lại Tiêu gia?”

Kha Dung từ khi bảy tuổi đã ở lại Tiêu gia, nhiều năm như vậy mà không có ai nhìn ra sơ hở.

Diệp Thanh Xuyên lắc đầu: “Ta cũng không biết, kỳ thật…” hắn ngừng lại một chút, nhìn Tiêu Kính Viễn: “Ta vẫn cho là Tiêu gia các ngươi trợ trụ vi ngược*.”

*Trợ trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm điều ác, nối giáo cho giặc.

Cho nên đời trước, sau khi tiêu diệt xong nhân mã của Kha Dung, hắn liền dốc hết sức đối đầu với Tiêu gia, cuối cùng đem thiên hạ Đại Minh này quấy đến người ngã ngựa đổ!

Tiêu Kính Viễn nghe vậy, trầm tư một lát, lẩm bẩm: “Đi xem tình hình bên hồ Song Nguyệt trước đi.”

Nhưng chờ đến khi nước trong hồ Song Nguyệt bị rút hết, lộ ra đáy hồ toàn nước bùn, mọi người triệt để thất vọng rồi. Đây chỉ là một cái hồ bình thường, đáy hồ cũng giống như bao đáy hồ khác, chỉ có nước bùn, lá cây héo úa, tàn cây, nào có thủy lao gì đâu!

Hiện tại cách thời điểm A La mất tích đã ba ngày, sắc mặt Tiêu Kính Viễn càng thêm khó coi, đã mấy ngày nay hắn không ăn không ngủ.

Chuyện này ban đầu còn gạt được lão tổ tông, về sau không biết thế nào để lọt chút tiếng gió, lão tổ tông ngất tại chỗ. Gia môn bất hạnh, thật không ngờ Tiêu gia còn nuôi mầm tai họa như vậy.

Nhân mã của Diệp Thanh Xuyên cơ hồ đào ba thước đất tìm kiếm dư nghiệt của Kha Dung, nhưng lục soát khắp trong ngoài thành Yến Kinh cũng không có chút manh mối nào. Cuối cùng, dời ánh mắt về phía Tiêu gia.

Tiêu Kính Viễn lúc này sắc mặt âm trầm, cả người giống như cành cây khô.

“Ta đã lục soát toàn bộ Tiêu gia một lần, không bỏ sót ngóc ngách nào, nhưng không hề có người nào khả nghi.”

Con cháu Tiêu gia hiển nhiên không có khả năng làm tay sai cho Kha Dung, huống hồ tính thời gian cũng không có khả năng này, bối cảnh lai lịch của đám tức phụ Tiêu gia cũng đã điều tra một lượt, tuyệt đối không có khả năng. Về phần nô bộc Tiêu gia, cơ bản đều là nô tài gia dưỡng (đời đời làm nô cho Tiêu gia), thân thế trong sạch, cũng không có khả năng có quan hệ gì với Kha Dung.

Nhưng Diệp Thanh Xuyên lại nheo mắt: “Không đúng, không đúng…. Năm đó Thái Tông hoàng đế sai người xây Tiêu phủ, đặt Tị Thủy châu tại Tiêu gia, để bản vẽ thiết kế lại cho Kha Nam Hải, lại cho hắn một lực lượng thần bí, như vậy…”

Tiêu Kính Viễn nghe lời này, đột nhiên nghĩ đến: “Lực lượng thần bí kia, thật ra giấu ở Tiêu gia?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được ý tứ trong mắt đối phương.

Người Tiêu gia tất nhiên có vấn đề.

Diệp Thanh Xuyên khẽ cắn môi: “Đúng vậy, không sai, cho nên… ta cũng từng bị che mắt, cho rằng…”

Cho rằng người Tiêu gia mới là mầm tai họa hại muội muội mình.

Hai người đã có suy đoán, việc này không nên chậm trễ, vội vàng mang danh sách nhân khẩu Tiêu gia tới, nghiên cứu từng người, cuối cùng, ánh mắt hoài nghi tập trung vào bảy người.

Mọi người phân công hành động, rốt cuộc có một ngày, Tiêu đại quản gia Tiêu Quải bỏ trốn trong đêm.

Tiêu Kính Viễn đã sớm bố trí mai phục, tất nhiên sẽ không để hắn chạy thoát, sau một phen huyết chiến, Tiêu Quải sa lưới, Diệp Thanh Xuyên thi triển thủ đoạn bức cung, Tiêu Quải cắn lưỡi tự sát, còn Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên chỉ lấy được một bản vẽ cổ xưa, mơ hồ.

Trên bản vẽ đánh dấu vị trí thủy lao là ngay bên dưới tông miếu Tiêu gia.

Có hai con đường thông đến thủy lao, một cái đã bị người khác bít lại, chỉ còn một con đường khác, Tiêu Kính Viễn cùng Diệp Thanh Xuyên lập tức chạy đến, đáng tiếc, lúc đến mới phát hiện, ngọn núi kia đã bị nổ tung.

Núi đã bị hủy, không còn đường đi.

Giờ phút này, Tiêu Kính Viễn cơ hồ tuyệt vọng.

Hắn phát hiện hắn và Diệp Thanh Xuyên phí hết khí lực, từng bước bắt được độc thủ sau màn, nhưng vẫn như cũ không tìm được đường vào thủy lao.

Trước mắt giống như có một thế lực khổng lồ âm thầm khống chế tất cả.

Theo như lời A La và Diệp Thanh Xuyên, đời trước hắn chưa kịp cứu A La, đời này cũng không thể sao?

Diệp Thanh Xuyên sắp hỏng mất, hắn không thể chấp nhận mình trù tính nhiều năm mà vẫn là kết cục như vậy.

“Tiêu Kính Viễn, ngươi bây giờ có hai lựa chọn, thứ nhất, kêu cháu ngươi tỉnh dậy, nếu hắn đã làm sai chuyện thì không cần nằm đó giả chết! Cho dù hắn hồn phi phách tán, ngươi cũng phải bắt được âm hồn của hắn, khiến hắn nói ra lối vào thủy lao ở nơi nào! Thứ hai…”

Diệp Thanh Xuyên tức đỏ mắt: “Hủy tông miếu nhà các ngươi!”

Tính tới hiện tại Tiêu Kính Viễn đã bốn ngày chưa từng chợp mắt, hai mắt đều là tơ máu, hắn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Xuyên, im lặng nửa ngày mới cắn răng nói: “Diệp Thanh Xuyên, so với ngươi, ta càng hi vọng A La còn sống, nàng là thê tử của ta, trong bụng nàng mang hài tử của ta, so với ngươi… ta càng hi vọng nàng sống sót.”

Nói tới đây, giọng nói hắn cơ hồ có chút nghẹn ngào.

“Nếu có thể, ta nguyện ý dùng mạng mình đổi lấy mạng sống cho nàng.”

Diệp Thanh Xuyên nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, nhất thời im lặng, hắn biết, Tiêu Kính Viễn nói thật.

Nhưng nói thật thì sao, muội muội của hắn đâu? Muội muội của hắn đang ở đâu? Ở nơi nào!

Tiêu Kính Viễn nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt thanh lãnh gầy gò: “Nhưng mà, 100 cái mạng của Tiêu Kính Viễn cũng không chống lại được với tông miếu Tiêu gia. Ta không có khả năng vì thể tử của mình mà phá hủy tông miếu Tiêu gia.”

Hơi thở Diệp Thanh Xuyên nặng nề, áp lực mà tuyệt vọng.

Thật ra hắn cũng hiểu, một gia tộc như Tiêu gia, chỉ cần còn có một người sống thì sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể phá tông miếu của bọn họ.

Cho dù là ngôi cửu ngũ, cho dù là tội lớn xét nhà diệt tộc cũng sẽ không động đến tông miếu người khác.

Lúc này nếu hắn bức bách phá hủy tông miếu Tiêu gia, hắn sẽ không có cơ hội bước vào Tiêu gia nửa bước, càng không thể tìm được muội muội.

Tiêu Kính Viễn mở to mắt, gằn từng chữ: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đào từ đáy hồ, đào ba thước.”

A La từng nói, lúc ở trong thủy lao nàng có nghe tiếng nước, như vậy thủy lao nhất định thông với nguồn nước.

Đáy hồ Song Nguyệt rất có khả năng sẽ tìm được manh mối.

Diệp Thanh Xuyên gật đầu: “Hiện tại cũng chỉ còn cách này.”

Đúng lúc này, có một hạ nhân thở hồng hộc chạy tới: “Tỉnh! Tỉnh!”

Diệp Thanh Xuyên và Tiêu Kính Viễn đồng thời nhìn qua.

“Tam thiếu gia tỉnh!”

Tiêu Vĩnh Hãn vừa tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là: “A La, cứu nàng, A La, cứu A La.”

Diệp Thanh Xuyên xông lên, túm chặt cổ áo hắn, lạnh giọng nói: “Ta không muốn nghe ngươi nhiều lời, ngươi cũng không cần nằm trên giường giả bệnh, bây giờ, lập tức, nói cho ta biết, thủy lao ở chỗ nào? Các ngươi rốt cuộc giấu A La ở đâu!”

Tiêu Vĩnh Hãn nghẹn trắng mặt, ho khan không ngừng.

Tiêu Kính Viễn tiến lên, kéo cháu mình khỏi tay Diệp Thanh Xuyên, nhưng đối với đứa cháu sắc mặt thống khổ ho khụ khụ không ngừng, câu đầu tiên hắn nói là: “Vĩnh Hãn, thủy lao rốt cuộc ở nơi nào?”

Tiêu Vĩnh Hãn suy yếu, cố gắng lắm mới thì thào nói ra hai chữ mơ hồ: “Khố phòng…”

Sau đó, hắn lại ngất đi.

Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên liếc nhau một cái, lập tức như hai mũi tên rời cung, cùng phóng về phía khố phòng.

Trên đường đến khố phòng, Tiêu Kính Viễn mới giật mình nhận ra, Tiêu đại quản gia Tiêu Quải vẫn luôn trông coi khố phòng Tiêu gia.

Tiêu Quải ở lại Tiêu gia chính là vì bảo vệ bí mật thủy lao, mà bí mật đó hiển nhiên liên quan đến nơi hắn có thể tự do ra vào, chính là khố phòng.

Mà trong khố phòng…

Tiêu Kính Viễn nghĩ tới thời điểm A La vừa gả cho hắn, hắn từng dẫn A La đến khố phòng chọn đồ đạc gia cụ, chỗ đó có một cái kho bỏ hoang bị khóa lại.

Bí mật hẳn là nằm ở cái kho này.

Tiêu Kính Viễn cùng Diệp Thanh Xuyên chạy đến chỗ cái kho bỏ hoang, nhưng không tìm được chìa khóa, không ai biết chìa khóa ở đâu, cho nên Tiêu Kính Viễn dứt khoát vặn gãy ổ khóa.

Sau khi vào trong, chỉ thấy nơi này âm u ẩm ướt, cũng không thấy thông đạo bí mật gì chứ nói chi là thủy lao.

Cho đến lúc này, A La đã mất tích mấy ngày, tinh thần Diệp Thanh Xuyên cơ hồ hỏng mất, hắn không rõ vì sao trọng sinh một đời, muội muội vẫn phải chịu khổ lao ngục.

Hắn biết, nàng sợ tối, nhất định rất sợ bóng tối.

Nghĩ đến đây, hắn mệt mỏi tựa vào vách tường nhà kho, trào phúng nói: “Chắc không phải là cháu ngươi đang lừa gạt đi, hay là trong này còn có bí mật gì mà ngay cả hắn cũng không biết?”

Tiêu Kính Viễn không để ý tới Diệp Thanh Xuyên lạnh nhạt trào phúng, tận lực khiến mình tỉnh táo lại, cẩn thận nghiêm túc quan sát khố phòng, không dám bỏ qua chút manh mối nào.

Cuối cùng, hắn rốt cuộc mở miệng: “Bức tường này hình như ẩm ướt hơn những chỗ khác.”

Diệp Thanh Xuyên nhíu mày, hắn cũng phát hiện, dùng tay kiểm tra, quả thật ẩm ướt hơn những chỗ khác nhiều.

“Có lẽ chính vì nơi này quá ẩm ướt nên mới bị bỏ hoang không dùng tới.”

“Đúng vậy, nguyên nhân khiến căn phòng này ẩm ướt chính là…”

Hai người liếc nhau, đều hiểu rõ ý tứ trong mắt đối phương, mọi người lập tức hợp lực phá bỏ bức tường kia.

Ban đầu, bức tường căn bản không sứt mẻ gì, một lúc sau mới dần dần nứt ra thành một cái khe, đồng thời có nước chảy ra.

Hai người thấy vậy, vội vàng lui về phía sau, rút lui khỏi khố phòng, nhưng đã chậm, nước ào ạt tràn ra, phá vỡ bức tường và có xu hướng nhấn chìm cả cái kho này.

Tiêu Kính Viễn vừa sai người dựng đập ngăn nước giữa kho phụ và kho chính, vừa muốn đi vào tìm kiếm A La.

“Nếu đây cũng là một thông đạo thì tại sao tất cả đều là nước?”

Thân thể Diệp Thanh Xuyên bẩm sinh đã yếu hơn người khác, mặc dù đời này chăm chỉ luyện võ nhưng cuối cùng vẫn yếu.

Hắn đã bắt đầu ho khan, vừa ho vừa nói: “Vạn vật tương sinh tương khắc, có nhân tất có quả, nếu đã có lỗi đi này có nước thì tất nhiên sẽ có biện pháp dẫn nước đi.”

Nếu không, lưu lại một thông đạo trống không hiển nhiên không hợp lẽ thường.

Tiêu Kính Viễn nghe lời này nhất thời hiểu ra, vội vàng sai người đi lấy Tị thủy châu.

Giờ đây hắn rốt cuộc đã biết vì sao tổ tông lưu lại Tị thủy châu.

May mắn là ngày thường A La không nỡ mang theo Tị thủy châu mà cất giữ trong phòng, đúng lúc hiện tại có thể dùng.

Sau khi ném Tị thủy châu vào nước, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, dòng nước chậm rãi biến mất, cuối cùng trong khố phòng chỉ còn lại mặt đất ướt át, nước trong thông đạo cũng dần dần rút hết.

Tiêu Kính Viễn và Diệp Thanh Xuyên nhìn nhau, men theo thông đạo bùn lầy đi về phía trước.

Trên đường đi có vài cơ quan ám khí, cạm bẫy, nhưng cũng may hai người võ công tốt, đều lần lượt hóa giải, thuận tiện phá hủy những cơ quan kia.

Cuối cùng rốt cuộc đi đến một khu vực trống trải, quả nhiên phía dưới có một cái hồ, giữa hồ có một phòng giam, bên bờ hồ là một chiếc thuyền nhỏ cũ kỹ không biết đã qua bao nhiêu năm.

Hai người sợ chiếc thuyền kia lại có ám khí gì, cũng không dùng thuyền mà trực tiếp thi triển khinh công bay qua.

Thời điểm mở cánh cửa phòng giam, hai người không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua đối phương, đều thấy rõ ánh mắt nặng nề của nhau.

Sau cánh cửa này có rất nhiều khả năng.

Có lẽ A La đã xảy ra chuyện, có lẽ căn bản không ở chỗ này, bọn họ chỉ tốn công vô ích một hồi, hoặc là nàng đang ở bên trong, ngóng trông bọn họ đến cứu nàng.

Nếu như nàng không có ở đây, vậy phải làm sao bây giờ, bọn họ nên đi đâu tìm nàng?

Nếu như nàng đã xảy ra chuyện, vậy… nên làm cái gì bây giờ?

Khẽ cắn môi, bọn họ rốt cuộc hạ quyết tâm, dứt khoát đẩy cánh cửa kia ra.

Khoảnh khắc cửa mở ra, Tiêu Kính Viễn cơ hồ không dám nhìn.

Trong không khí tràn đầy mùi ẩm mốc, mục nát, hắn nhìn thấy A La sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nằm trong góc, không biết sinh tử.

“A La!”

Hắn bất chấp tất cả, xông lên ôm lấy A La, động tác đầu tiên là dùng tay thăm dò hơi thở của nàng.

Bên cạnh, Diệp Thanh Xuyên nhìn động tác của hắn, hai tay run rẩy.

“Thế nào?” Diệp Thanh Xuyên run giọng hỏi.

Tiêu Kính Viễn không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu, ôm lấy nữ nhân trong ngực.

Đúng lúc này, A La tỉnh lại, suy yếu nhìn hắn, ánh mắt mờ mịt.

“A La?” hai nam nhân đồng thời lên tiếng.

“Ca ca, Thất thúc… các ngươi?”

Nàng khẽ nhíu mày, trong đầu mờ ảo mông lung, thậm chí có chút không phân rõ đây là đời trước hay là đời này? Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi, đã ở trong thủy lao này bao nhiêu năm? Mười bảy năm, hay một năm, một tháng, vài ngày?

Còn bào thai trong bụng nàng, đã sinh hay chưa sinh?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng kinh hoàng, nâng tay sờ bụng mình.

Tiêu Kính Viễn kiểm tra mạch đập của nàng, vẫn là hỉ mạch, lại nhìn bụng nàng, ôn nhu trấn an: “Không có việc gì, hài tử của chúng ta vẫn rất tốt.”

A La cố gắng nâng tay sờ sờ bụng mình.

Tiêu Kính Viễn ở đây, hài tử vẫn còn, bên cạnh còn có ca ca, thật tốt.

Đời này mới là thật, đời trước là giả.

Nàng nở nụ cười yếu ớt với phu quân và ca ca mình, sau đó liền nhắm mắt lại, thiếp đi.

Nàng quá mệt mỏi.

Thời gian vài ngày nhưng lại phảng phất như mười bảy năm.

– ——–

Lúc Tiêu Kính Viễn ôm A La từ trong thủy lao đi ra, đúng lúc Tiêu Vĩnh Hãn cũng lết thân thể bệnh tật đi đến, vừa vặn nhìn thấy.

Thời điểm hắn nhìn thấy thân hình mảnh mai, đơn bạc kia tựa vào lòng thúc thúc mình, được thúc thúc mình ôm ra, toàn thân hắn mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Có lẽ đời trước không cam lòng, cực kỳ không cam lòng.

Không cam lòng nhất chính là, vì sao người phát hiện A La giả không phải là mình mà là thúc thúc, vì sao người cuối cùng ôm A La ra khỏi thủy lao không phải mình mà là thúc thúc.

Hắn không cam lòng, cảm giác này chôn sâu trong lòng hắn, giống như một cái gai ghim vào tim hắn, thế cho nên đời này sống lại mặc dù đã không nhớ rõ chuyện đời trước nhưng vẫn như cũ không cam lòng, vẫn canh cánh trong lòng, chậm rãi nảy mầm.

Nhưng giờ đây, hắn suy sụp ở đó nhìn thân ảnh cao lớn kia ôm người mình tâm tâm niệm niệm rời khỏi cái nơi tù cấm này, hắn triệt để tuyệt vọng.

Hắn chính là như vậy, một lần không nhận ra, lần thứ hai vẫn không nhận ra.

Đời trước không thể cứu nàng, đời này vẫn không thể cứu nàng.

A La nằm trên giường mấy ngày, hắn cũng nằm ở đó mấy ngày.

Mấy ngày sau, hắn đã thê thảm không thành hình người, nhưng vẫn cố gắng đứng lên, run rẩy đi tới trước mặt Tiêu Kính Viễn.

“Thất thúc, cầu ngươi… để ta gặp nàng một lần.”

Hắn không giải thích, chỉ thấp giọng cầu xin như vậy.

Tiêu Kính Viễn nhìn đứa cháu trước mắt, im lặng nửa ngày, không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.

Hắn biết Tiêu Vĩnh Hãn là phu quân của A La đời trước, cũng biết hắn vẫn như cũ nhớ mãi không quên, có điều bọn họ đều có liên quan với nhau qua ký ức đời trước, cho dù thế nào cũng cần một kết thúc.

Tiêu Vĩnh Hãn thấy Tiêu Kính Viễn sảng khoái đồng ý thì có chút ngoài ý muốn, tiếp đó là áy náy không cách nào hình dung.

“Thất thúc, cảm ơn ngươi.”

Bây giờ hắn mới biết được, hắn vĩnh viễn không thể so được với Thất thúc, từ đầu tới cuối đều kém xa Thất thúc.

Lúc hắn bước vào cửa, Tiêu Kính Viễn ở phía sau bỗng nhiên lên tiếng: “Từ nay về sau, chuyện cũ trước kia, đều kết thúc.”

Tiêu Vĩnh Hãn dừng một chút, lồng ngực ẩn ẩn đau, cuối cùng vẫn nhịn xuống, gật đầu nói: “Thất thúc, ta biết.”

Thời điểm hắn đi vào, A La đang nằm trong chăn gấm màu hồng, sắc mặt đã tốt hơn so với lúc mới từ thủy lao đi ra, mái tóc đen nhánh xõa bên gối, nhìn nàng phảng phất như một đóa mẫu đơn diễm lệ.

Tiêu Vĩnh Hãn nghẹn giọng gọi: “A La.”

Thật ra A La đã sớm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng mở mắt nhìn về phía phu quân đời trước của mình.

“Ngươi muốn nói gì, cứ nói đi.”

Đối mặt với hắn, nàng đã không còn chút vướng bận nào, không chút gợn sóng.

Nếu như hắn muốn nói gì với nàng, vậy nàng liền làm một thính giả, nghe hắn nói thôi.

Nói xong, từ nay về sau nàng không bao giờ muốn nhìn người này thêm lần nào nữa.

“Đời trước, ta không nhận ra A La giả, là ta không tốt. Ta vẫn cho rằng, nếu cho một cơ hội nữa, ta có thể nhận ra, không ngờ đời này ta vẫn như cũ không làm được.”

“Ta lại một lần nữa hại nàng phải chịu khổ trong thủy lao.”

“Hiện tại ta rốt cuộc có thể thừa nhận, kỳ thật là do bản thân ta không tốt.”

“Ta còn là một nam nhân lòng dạ hẹp hòi, bởi vì ta có tư tâm, có lẽ trong lòng ta cũng có oán hận đi. Vì chút oán hận mà bản thân ta cũng chưa từng phát giác, ta cố ý bỏ quên một vài chuyện, cho nên không nhận ra người kia không phải nàng.”

A La nghe những lời này, thản nhiên nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

Tiêu Vĩnh Hãn nhìn A La: “Trước khi chết, nàng ta có nói, lần đầu tiên nhìn thấy ta liền yêu ta, nhưng trong lòng trong mắt ta đều chỉ có nàng. Nàng ta biết không thể cướp ta đi, liền giả vờ không thèm để ý, nhìn ta cưới nàng, nhìn ta đánh đàn cho nàng, nhìn chúng ta bên nhau.”

“Kỳ thật, ngày chúng ta thành thân, nàng ta đã tới tìm ta.”

“Ân, sau đó thì sao?” Nàng thật sự không biết, ngày mình thành thân thì ra còn có chuyện như vậy.

“Nàng ta cầu xin ta, ôm ta…” Tiêu Vĩnh Hãn gian nan nói: “Lúc ấy ta tức giận, nói vài câu khó nghe với nàng ta.”

A La gật đầu: “Cho nên nàng ta vì yêu sinh hận?”

Chẳng biết tại sao, bây giờ nhắc tới chuyện cũ, nàng giống như nghe câu chuyện của người khác.

“Đây là lỗi của ta, lúc ấy ta buồn bực, quả thật làm nàng ta tổn thương, chỉ không ngờ nàng ta âm ngoan đến thế, trong tay lại nắm giữ thế lực, cho nên khiến nàng phải chịu kiếp nạn lớn.”

Đêm tân hôn, hắn lại bị người khác dùng kế lừa ra ngoài, những lời hắn nói ra trong lúc tức giận, đối với một cô nương trẻ tuổi, đúng là khó có thể thừa nhận được.

Nhưng có ai ngờ, một tiểu cô nương khốn khổ vì tình cuối cùng lại gây nên sóng gió như thế?

“Tốt, ta đã biết.”

Mọi chuyện đều đã qua, về phần Kha Dung nhận bao nhiêu ủy khuất, thương tổn, hắn có bao nhiêu áy náy, hiện giờ nàng đều không quan tâm, nàng chỉ muốn thuận lợi sinh hài tử, cùng Tiêu Kính Viễn hảo hảo sống cả đời.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận