Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

Thân thể Tiêu Kính Viễn dần dần khôi phục, đã có thể ra ngoài đi bộ vài vòng. A La cũng sắp đến ngày sinh, mỗi ngày đều cùng hắn ra ngoài tản bộ.

Bụng nàng quá lớn, nhiều khi đi đường phải cố hết sức.

Hiện tại Tiêu Kính Viễn đã mời hai vị thánh thủ phụ khoa và bà đỡ chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào. Nữ nhân sinh con giống như đi qua quỷ môn quan, nàng một lần sinh hai đứa càng là quỷ môn quan trong quỷ môn quan.

Thật ra A La không lo lắng lắm, cũng không biết vì sao, trong lòng nàng có một ý nghĩ, mình nhất định sẽ thuận lợi sinh hạ hai bảo bối, nàng thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh về sau hai huynh muội mập mạp ngồi ở đó chơi đùa.

Tiêu Kính Viễn thì không bình tĩnh được như A La, vết thương ở ngực hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng hắn không để ý tới, trong lòng chỉ bận tâm A La. Mỗi lần nhìn thân thể nàng nhỏ yếu như vậy mà phải mang cái bụng to tướng, hắn liền thay nàng lo lắng, lúc đi đường chỉ hận không thể đỡ bụng giúp nàng.

A La nhìn hắn như vậy, không khỏi buồn cười.

Kỳ thật không riêng gì nàng, ngay cả vài vị cháu dâu cũng đều che miệng cười thầm.

“Nhớ năm đó Thất thúc uy phong, cao lãnh cỡ nào, đám vãn bối chúng ta có ai mà không sợ hắn. Nhưng từ khi hắn cưới Thất thẩm, thật sự giống như biến thành một người khác!”

“Đúng vậy, không nói đâu xa, ngay cả cách ăn mặc cũng không giống trước kia. Ta thấy Thất thúc của chúng ta chính là ngày càng trẻ ra đó!”

Trước kia Tiêu Kính Viễn thích mặc y phục màu đen, màu nâu, bây giờ mỗi ngày đều mặc màu trắng, màu chàm, màu trăng non… tương đối trẻ trung, sáng sủa, khí chất nghiêm túc khó gần ngày xưa đã giảm đi rất nhiều, nhìn ôn hòa hơn. Thậm chí ngẫu nhiên gặp vãn bối chào hỏi, còn sẽ cười đáp lại.

“Cũng không biết Thất thúc làm cha sẽ là bộ dáng gì?”

“Thất thúc nhất định là một nghiêm phụ đi!”

“Ta thấy chưa chắc, đến lúc đó có khi còn mặc cho tiểu oa nhi cưỡi trên cổ hắn đi tiểu đấy!”

– ——–

Trong lúc mọi người vui đùa suy đoán, A La không khỏi nhìn mấy món đồ chơi nhỏ ở góc Tây viện.

Phu quân nàng thật sự rất khéo tay, vết thương còn chưa khỏi hẳn đã tranh thủ làm thêm đồ chơi cho hài tử, mua thêm vài vật nhỏ, có chuông gỗ để treo trước mặt hài tử, có ếch con làm bằng gỗ biết bật nhảy, còn có thể phát ra âm thanh oa oa.

Tiêu Kính Viễn nói những thứ này đều chuẩn bị cho nam hài, còn nữ hài, hắn cố ý sai người chuẩn bị các loại búp bê vải, có hình chó nhỏ, mèo nhỏ, nói là nữ hài có lẽ sẽ thích mấy cái này. Ngoài ra, hắn còn đặt làm một đôi kim tỏa như ý cát tường, về sau cho hai huynh muội mỗi người một cái.

*Khóa trường mệnh vàng (kim tỏa): còn được gọi là “百家锁” bách gia tỏa (khóa bản mệnh) hay trường mệnh tỏa (khóa trường thọ), là dây chuyền khóa trường thọ có lục lạc mà mấy em bé hay đeo. Khi em bé được 100 ngày tuổi, ở Trung Quốc sẽ chuẩn bị cho bé khóa trường mệnh, ý nghĩa là phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào bé. Kiểu dáng của nó rất đa dạng. Trong đó, loại đơn giản nhất là dùng sợi dây đỏ xâu đồng tiền lại rồi đeo trên cổ bé; có loại dùng bạc tạo thành hình cái khoá, dùng vàng hoặc bạc làm thành sợi dây đeo cho bé. Theo người ta thì chất liệu làm khóa trường mệnh càng quý giá thì thần lực của khoá sẽ càng lớn. Hoa văn trang trí trên khóa trường mệnh đều tượng trưng cho phúc thọ miên trường, đa phần chữ trên khóa đều là nhưng lời tốt đẹp như: “Trường mệnh phú quý” 长命富贵, “Trường mệnh bách tuế” 长命百岁, “Cát tường như ý” 吉祥如意,…

Đối với chuyện này, A La ít nhiều cảm thấy có chút không biết là tư vị gì, có một ngày, nàng lôi kéo tay hắn, nói: “Ta còn chưa quên lúc trước chàng nói thế nào đâu, đảo mắt một cái đã quên lên chín tầng mây rồi.”

“Nói cái gì?” Tiêu Kính Viễn không biết nàng nói đến chuyện gì, hắn đã nói cái gì rồi quên không làm sao?

A La nhướng mày, cười nói: “Lúc đó chàng nói không vội có hài tử, nói chiếu cố một mình ta còn không xuể đó!”

Tiêu Kính Viễn nghe nàng nhắc tới chuyện này, bất đắc dĩ cúi đầu hôn gò má nàng: “A La nói phải, nàng cũng là đại oa nhi, ta làm sao lại quên mất. Hay là như vậy đi, chờ hai bảo bảo sinh ra, ta liền có ba bảo bối, đến lúc đó ta một tay ôm nàng, một tay ôm hai đứa nhỏ, đi ra ngoài liền hô một tiếng “bán tiểu heo đây”.”

A La nghe hắn nói vậy không khỏi cười rộ lên, nhéo nhéo mặt hắn: “Trước giờ không biết thì ra miệng lưỡi chàng trơn tru như vậy! Đường đường lương đống triều đình, nếu để người khác biết còn không cười rớt răng sao!”

Tiêu Kính Viễn chậm rãi thu lại nụ cười: “Đúng rồi, sau này đám cháu dâu lại đây, nhớ để hạ nhân báo cho ta một tiếng, ta tránh đi một chút.”

“A, vì sao?”

Tiêu Kính Viễn nghiêm trang nói: “Trước mặt bọn họ, ta phải bày ra bộ dáng thúc thúc.”

A La nghe vậy, nhất thời không nói gì, cuối cùng nghẹn cười nói: “Phu quân, chỉ sợ đã quá muộn rồi…”

Ai bảo chàng cưới tiểu nương tử a ~

Nhóm vãn bối cháu dâu đã sớm lén lút nghị luận bộ dáng chàng bị tiểu oa nhi làm nũng rồi.

– ——–

Theo lý mà nói trong vòng mấy ngày nay sẽ sinh, thế nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Lão tổ tông mỗi ngày ba lượt đều phái người tới hỏi tình huống, Nhị phu nhân chủ trì việc bếp núc, e sợ có chỗ nào suy xét không chu toàn, cũng thường phái nha hoàn đến ân cần thăm hỏi, còn Tiêu Kính Viễn từ lúc bị thương liền ở nhà dưỡng bệnh vẫn chưa từng vào triều.

Bụng A La bây giờ đã quá lớn, muốn đi dạo một vòng trong sân đều phải có người đi cùng, nhưng bất luận nàng vận động thế nào, bụng nàng đều không có động tĩnh.

Bởi vậy A La khó tránh khỏi hơi sốt ruột, chung quy dù là ai bị người nhà một ngày ba lần ân cần hỏi thăm chỉ sợ trong lòng cũng không thể thoải mái nổi.

Nàng nhỏ giọng thương lượng với oa nhi trong bụng: “Nam bảo nhi, ngươi làm ca ca là phải làm gương cho muội muội, tốt xấu gì cũng nên ra trước đi?”

Nhưng mà nam bảo nhi trong bụng chỉ duỗi chân đá một cái, sau đó liền không có động tĩnh.

A La thở dài, lại nhỏ giọng thương lượng với một oa nhi khác: “Nữ bảo nhi, ngươi làm tỷ tỷ là phải làm gương cho đệ đệ, tốt xấu gì cũng nên ra trước đi?”

Nhưng mà nữ bảo nhi trong bụng chỉ nhúc nhích cái mông nhỏ, sau đó liền không có động tĩnh.

A La bất đắc dĩ, hai tiểu oa nhi này cũng quá không chừa thể diện cho mẫu thân đi?

Đang nghĩ thì Tiêu Kính Viễn đi tới: “Sao nàng không ngồi xuống, đứng trước cửa làm gì? Lỡ không cẩn thận va chạm thì sao được?”

A La thở dài: “Mỗi ngày không có việc gì làm, rất nhàm chán, nghĩ muốn đi chung quanh một chút.”

Tiêu Kính Viễn lắc đầu, kiên định nói: “Đại phu dặn một ngày ra ngoài đi lại ba lần là được rồi, hôm nay nàng đã đi đủ ba lần, vẫn nên ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi. Đến, ta cùng nàng chơi cờ.”

Chơi cờ?

Kỳ thật, A La cũng không muốn chơi cờ với hắn.

Bởi vì chơi cờ với hắn, nàng nhất định sẽ thua.

Dĩ nhiên, hắn là trượng phu, sẽ nhường nàng vài nước cờ, nhưng bất luận nhường thế nào, nàng vẫn thua.

Thật sự ứng với câu nói kia của hắn “nàng là tiểu ngốc tử”. Nhưng nàng có ngốc đi nữa cũng không thể ngốc đến mức muốn chơi cờ với hắn đi?

Bất đắc dĩ Tiêu Kính Viễn đã lôi kéo nàng bày xong bàn cờ, nàng chỉ có thể kiên trì ngồi xuống.

Hắn nâng tay, trực tiếp nhường nàng năm quân.

Lá thu rơi xuống, ván cờ vô thanh, nàng lén ngước mắt, thấy hắn đang thưởng thức trà, lập tức nhanh tay giấu một quân cờ vào tay áo.

“Khụ, chúng ta tiếp tục đi!”

“Được.” Tiêu Kính Viễn thoạt nhìn không phát hiện động tác của nàng.

Một lát sau, nha hoàn mang bánh ngọt táo đỏ hạt sen lên, Tiêu Kính Viễn bình thường không ăn đồ ngọt, không biết thế nào lại bốc một miếng, chậm rãi ăn.

A La thừa dịp hắn ăn bánh, lại nhanh chóng giấu một quân cờ vào tay áo.

“Kính Viễn phu quân, tới lượt chàng!” Âm mưu đạt được, A La ngọt ngào gọi.

“Được.” Tiêu Kính Viễn lau tay, tiếp tục chơi cờ.

Cho nên lần này…

Tiêu Kính Viễn rốt cuộc thua, thua thật thảm.

“Vì sao quân cờ càng ngày càng ít vậy?” sau khi thua vài ván, hắn rốt cuộc buồn bực.

A La nhướng mày, cố ý nói: “Phải không, ít đi sao?”

Tiêu Kính Viễn khẽ nhíu mày, nhìn bàn cờ, cân nhắc một phen: “Hình như đúng là ít đi.”

“Ta không biết a!” A La vừa ném quân cờ trong tay áo vào góc bàn, miệng vừa đúng lý hợp tình nói: “Làm sao lại ít đi được, kì quái!”

Cuối cùng Tiêu Kính Viễn lắc lắc đầu, buông tiếng thở dài: “Có lẽ đều bị nàng ăn đi!”

A La nghe lời này cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng nhìn biểu cảm của hắn hoàn toàn không giống nói đùa, cũng chỉ hùa theo cười cười: “Có khả năng đi…”

“Có điều, dù sao ta vẫn thắng!”

Nàng đang đắc ý nói như vậy, bụng đột nhiên đau đớn khiến nàng nhịn không được “a” một tiếng.

“Làm sao?” Tiêu Kính Viễn vội vàng đứng dậy đỡ nàng.

Nàng cau mày cắn răng nhịn đau, run rẩy nói: “Ta, ta hình như lần này thật sự muốn sinh…”

– ——–

Hôm đó A La đau khổ một canh giờ, sinh ra hai oa nhi khóc nỉ non, đối với một nữ tử mang thai đầu mà thân thể nhỏ yếu như nàng thì xem như sinh nở trôi chảy thuận lợi.

Sau này, A La thường nói đùa: Thắng phu quân một ván cờ, sinh hạ hai hài tử.

Cho nên mỗi lần đều nói với Tiêu Kính Viễn: “Về sau chơi cờ, chàng nhất định phải uống nhiều trà, ăn nhiều bánh ngọt.”

Vì hai hài tử sinh non nên nhỏ hơn oa nhi sinh đủ tháng một chút, nhìn gầy yếu nhỏ nhắn, nhưng tay chân đều quẫy đạp rất có lực.

Ra trước là ca ca, ra sau là muội muội.

Tiêu Kính Viễn đã sớm chuẩn bị bốn nhũ nương và hai ma ma chuyên môn hầu hạ, đại bảo nhị bảo ăn sữa rất ra sức, thức dậy cũng không khóc, lão tổ tông đều nói hai hài tử rất ngoan ngoãn nhu thuận.

Trong thời gian A La ở cữ, Tiêu Kính Viễn đều bồi bên cạnh nàng, hạ nhân mang cơm mang cháo đến, hắn tự tay đút cho nàng ăn.

Lần này sinh nở, thời điểm nàng kêu la đau đớn nhất, Tiêu Kính Viễn ở bên ngoài nghe được cũng xúc mục kinh tâm (nhìn mà đau lòng, nhìn mà phát hoảng…), liền quyết định đời này bọn họ chỉ có hai hài tử thôi, không sinh thêm nữa.

A La ngược lại không cảm thấy thống khổ gì lắm, huống chi sau khi sinh được phu quân săn sóc, được bà bà, tẩu tẩu quan tâm, nàng còn cái gì không thỏa mãn đâu.

Qua một tháng, hai đứa bé đều mập lên rất nhiều, còn nặng hơn tiểu oa nhi bình thường, khiến mọi người vui mừng hớn hở.

Tiểu oa nhi ôm trong ngực, tròn tròn béo béo, da thịt mềm mịn như nước, đôi mắt to xoay tròn, trong trẻo, môi chúm chím hồng hồng.

Còn có cái chân nhỏ, nắm trong lòng bàn tay, mềm mại chọc người thương yêu, bộ dáng ngây thơ khả ái.

Lão tổ tông và các tẩu tẩu trong nhà nhìn đều thích cực kỳ, hận không thể mỗi ngày hai lần qua xem mới được.

Tiêu Kính Viễn mỗi lần đều nhìn chằm chằm hai tiểu oa nhi, nhìn không dời mắt.

“Ngày xưa cũng nhìn đám cháu trai rồi nhưng trước giờ không biết tiểu oa nhi có thể nhu thuận, đáng yêu như thế.” Tiêu Kính Viễn thở dài nói.

A La cười cười: “Kỳ thật, oa nhi nhà người ta không hẳn là không đáng yêu, chẳng qua người ta ôm cho thúc thúc chàng nhìn, bộ dáng của chàng e là dọa trẻ con sợ quá khóc lên, làm sao có thể cười cười, khoa tay múa chân chứ?”

Tiêu Kính Viễn ngẫm lại hình như chính là đạo lý này, lập tức không thèm nghĩ nữa, chỉ chuyên tâm chăm sóc, chơi đùa với hai bảo bối nhà mình.

A La nhìn nam nhân thân hình cao lớn mặc y phục thường ngày, khom lưng ngồi bên cạnh giường, ánh mắt ôn nhu nhìn hai tiểu oa nhi mang theo ý cười, khí chất ôn nhu khiến khuôn mặt kiên nghị trở nên mềm mại hơn, làm hắn thoạt nhìn trẻ tuổi hơn nhiều.

Nàng không khỏi nhất thời nhớ tới Tiêu Kính Viễn trong trí nhớ, một Tiêu Kính Viễn tuổi trẻ tài tuấn, phong hầu bái tướng, lạnh lùng uy nghi khiến người ta e ngại.

Nếu không đến bên cạnh hắn, bước vào lòng hắn, chỉ sợ nàng vĩnh viễn sẽ không biết được một Tiêu Kính Viễn ôn nhu như vậy.

Nếu không đến bên hắn, nàng làm sao có thể vào buổi tối mùa đông ngồi thưởng thức trà, thưởng thức cảnh tượng hòa thuận vui vẻ thế này.

Nghĩ vậy, nàng không khỏi đứng dậy, vòng tay ôm eo hắn từ phía sau, chôn mặt vào tấm lưng vững chãi của hắn.

“Thế nào, cũng muốn ta ôm một cái?” Hắn khẽ cười trêu chọc nàng.

Nàng mím môi cười, vẫn như cũ áp mặt vào lưng hắn, không nói tiếng nào.

Bất luận có bao nhiêu khổ đau cuối cùng đều sẽ qua đi, trở thành một hồi ức xa xôi.

Thời điểm chôn mình trong lòng hắn, hưởng thụ những ngọt ngào, dịu dàng mà hắn mang đến thì những chuyện không thoải mái kia, tinh tế cảm nhận lại cảm thấy có chút chua xót, ngọt ngào.

Năm tháng là một chén rượu, chậm rãi thưởng thức mới biết, dư vị vô cùng.

Ta là nữ nhi Kha gia, lại là một chi nhỏ không đáng chú ý nhất trong Kha gia.

Ta thích đọc sách, ba tuổi đã biết chữ, bốn tuổi có thể cầm bút, năm tuổi biết làm thơ, các trưởng bối đều khen ta còn xuất sắc hơn rất nhiều nam nhi trong tộc, chỉ tiếc là thân nữ nhi.

Khi đó ta còn không hiểu, ngây ngốc hỏi phụ thân, là nữ nhi thì làm sao, dù thân nữ nhi ta cũng nhất định đọc sách biết chữ. Ta dùng bàn tay nhỏ mập mạp của mình, cầm bút biết cho phụ thân xem.

Phụ thân cười cười, sờ đầu ta, không nói gì.

Năm tháng cứ như vậy trôi qua, ta từ từ lớn lên, vẫn như cũ ham mê đọc sách, khát khao được chu du thiên hạ, thưởng thức phong cảnh khắp thế gian. Khi đó ta cho rằng đời này ta sẽ sống cuộc sống như vậy, nhưng đời người chung quy có rất nhiều biến cố, ta tuổi còn nhỏ căn bản không thể đoán trước.

Phụ thân bệnh nặng, buông tay nhân gian, sau đó mẫu thân cũng triền miên trên giường bệnh, không gượng dậy nổi.

Một mình ta chăm sóc mẫu thân bệnh nặng, không thể thường xuyên đọc sách, nhưng khi đêm khuya thanh vắng ta vẫn sẽ cố dành chút thời gian xem lại những cuốn sách đã từng ghi chép.

Một ngày nọ, đại phu nói, bệnh của mẫu thân không dễ gì chữa khỏi, có điều hắn nhớ trong một cuốn sách tên là “Thiên La Tán ký” có ghi chép về một thiên phương, nghe nói có thể chữa được loại bệnh này.

Ta vui mừng vô cùng, vội vàng hỏi “Thiên La Tán ký” này ở nơi nào, đại phu nói ở Thiên Dật thư lâu.

Thiên Dật thư lâu? Ta nghe xong liền sửng sốt.

Đó là Tàng Thư Các của Kha gia, nơi đó không phải người bình thường có thể vào được.

Theo quy củ của Thiên Dật thư lâu, chỉ có nam tử trong tộc mới vào được, còn nữ tử thì không thể. Các vị đích tử, trưởng tử, đích tôn, trưởng tôn có thể đến đó mỗi ngày, còn những nam tử khác thì ba ngày mới được vào một lần, mà mỗi lần ra vào đều phải đăng ký thời gian rõ ràng, không thể rối loạn thứ tự.

Thiên Dật thư lâu là tòa lầu các cao nhất Kha gia, đi lại trong trạch viện ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thư lâu, nhưng đối với đại đa số người Kha gia mà nói, đây là một nơi rất thần bí, thần bí đến mức có người cả đời không có khả năng bước vào cửa Thiên Dật thư lâu.

Ta hiện tại chỉ muốn nghĩ cách mượn được quyển sách này, hoặc tự mình vào thư lâu để tìm.

Ta tới thỉnh cầu tông trưởng Kha gia, thị nữ nói ta chờ một lát, nàng đi vào bẩm báo.

Ta nghe, trong lòng vui vẻ, cảm thấy ít nhất cũng có hi vọng, chỉ cần gặp được tông trưởng, ta nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin hắn cho ta vào thư lâu, chỉ cần cho ta xem quyển sách kia một chút là tốt rồi.

Nếu ta thật sự không thể đi vào thì cũng có thể cầu một người có tư cách vào thư lâu xem giúp ta, có phải trong thư lâu có một quyển sách tên “Thiên La Tán ký” hay không, có phải trong sách có phương thuốc chữa khỏi bệnh cho mẫu thân ta hay không.

Nước trà ở chỗ tông trưởng không biết là trà gì, dùng nước gì để pha, đó là tư vị mà đời này ta chưa từng được nhấm nháp, rất dễ uống, cực kỳ dễ uống.

Ta uống một chén trà, lại một chén, một chén nữa, nhưng tông trưởng vẫn không phái người đi ra.

Ta bắt đầu sốt ruột, trà ngon vào miệng cũng thành lạnh lẽo, đắng chát.

Ngẫu nhiên có thị nữ, hạ nhân đi ngang qua sảnh, ánh mắt bọn họ nhìn về phía ta giống như nhìn tro bụi, thật giống như ta hoàn toàn không tồn tại.

Ta nghĩ, một nữ nhi thuộc một chi nhỏ như ta, lại mất phụ thân, cô nhi quả phụ trong mắt bọn họ còn chẳng bằng hạt bụi.

Kha gia là đại gia tộc, là gia tộc đời đời thư hương, nhưng Kha gia quá lớn, con cháu Kha gia cũng quá nhiều, có huyết thống thư hương môn đệ thì thế nào, rất nhiều người trong Kha gia đều bình phàm, bần cùng cả đời.

Ta cứ như vậy ngây ngốc ngồi chờ, các thị nữ và hạ nhân ngẫu nhiên đi ngang qua cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, ta vẫn mắt điếc tai ngơ mà chờ, chờ đến khi sắc trời dần tối, chờ đến khi mặt trời lặn, chờ đến khi bụng đói kêu vang, đến khi ấm trà khô cạn.

Ta đứng dậy đi ra khỏi sảnh, lúc đi ngang qua sân thì nghe thấy người khác bàn luận xôn xao.

“Tiểu cô nương này sao lại ngồi trong sảnh lâu như vậy?”

“Suỵt, cũng không biết là nha đầu phòng nào, nói là muốn tiến vào Thiên Dật thư lâu.”

“Thiên Dật thư lâu? Một nha đầu như nàng? Suy nghĩ của nàng cũng quá kỳ lạ rồi, nhìn y phục nàng mặc, ta còn tưởng là nha hoàn phòng nào đấy!”

“Đúng vậy, Thiên Dật thư lâu không phải người bình thường có thể vào, đừng nói một nha đầu bàng chi, ngay cả đích tôn Tam thiếu gia nói muốn xem một quyển sách trong đó, cầu xin mãi nửa ngày còn chưa được đi vào đâu!”

“Vốn dĩ chỉ là một nha đầu bàng chi, không hiểu quy cũ mà thôi.”

“Đúng đó, đúng đó!”

Có lẽ bởi vì ta mặc váy xanh, đúng lúc đứng bên cạnh cây trúc nên bọn họ không nhìn thấy ta, thoải mái bàn tán như vậy.

Ta nghe những lời này, chỉ ngơ ngác đứng đó, lại giống như bọn họ đang nói về một người khác.

Không dừng lại lâu, ta rời khỏi trạch viện của tông trưởng, dọc theo con đường lát gạch đỏ đi thẳng về phía trước, xuyên qua một đoạn hàng lang gấp khúc, qua một cái cửa hình trăng non, ta đi đến bên cạnh Thiên Dật thư lâu.

Thiên Dật thư lâu này chẳng những là thánh địa Kha gia, cũng là thánh địa của những người đọc sách trong phạm vi hai trăm dặm quanh đây, thậm chí là thánh địa của người đọc sách trong thiên hạ.

Thánh địa này ở Kha gia, ta là người Kha gia, có điều ta là nữ tử, ta vĩnh viễn không có tư cách bước vào Thiên Dật thư lâu thuộc về Kha gia.

Ta lẳng lặng đứng đó hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi, tính toán trở về.

Đã đến giờ mẫu thân uống thuốc rồi, ta phải về hầu hạ bà uống thuốc.

Nào ngờ, ngay lúc ta xoay người thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chuẩn bị đi vào Thiên Dật thư lâu.

Đó chính là đường ca Tam phòng.

Vị đường ca kia chính là một người không học vấn không nghề nghiệp, ngày thường bất luận là đọc sách hay viết thơ đều kém hơn ta rất nhiều.

Hắn… vậy mà có tư cách bước vào Thiên Dật thư lâu.

Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn kiên trì đi tới trước mặt đường ca.

“Lục đường ca.”

“Ngươi là… A Dung? Sao ngươi lại chạy đến chỗ này, đây không phải là nơi ngươi có thể tới!” Lục đường ca lắp bắp kinh hãi.

“Lục đường ca, ta có chuyện muốn cầu ngươi giúp đỡ.”

“Chuyện gì, ngươi nói nghe một chút.”

“Nương ta bị bệnh, đại phu nói trong Thiên Dật thư lâu có một quyển sách tên là “Thiên La Tán ký” ghi lại một phương thuốc có thể trị bệnh cho nương ta, ngươi có thể vào đó xem rồi ghi lại pjhương thuốc giúp ta được không?”

Lục đường ca nghe vậy, lắc đầu nói: “A Dung a, ý nghĩ của ngươi thật kỳ lạ, sách trong Thiên Dật thư lâu làm sao có thể tùy tiện sao chép được?”

“Lục đường ca, ngươi giúp ta một chút đi, nương ta…”

Ta còn chưa nói hết, Lục đường ca đã ngắt lời: “A Dung, không được đâu, nếu ta vi phạm quy củ, sợ là cả đời này ta sẽ không thể bước vào Thiên Dật thư lâu nữa!”

Ta nhất thời ngây ngẩn, không nói nên lời.

Ai cũng biết, là một nam nhi Kha gia mà cả đời không thể bước vào Thiên Dật thư lâu, điều đó có ý nghĩa thế nào.

Không biết từ lúc nào, Lục đường ca đã đi vào Thiên Dật thư lâu, ta đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng hắn, nhìn hắn bước vào thánh địa mà đời này ta không có khả năng đặt chân đến.

Ta xoay người, chậm rãi trở về nhà.

Nương ta còn đang bệnh, ta phải về nấu thuốc cho bà, mặc dù ta biết nấu thuốc cũng không tác dụng gì.

– ——

Nương ta chết, trước khi chết bà giao cho ta một phong thư và một khối ngọc.

Đó là một khối ngọc hình rồng, ta chưa bao giờ thấy mẫu thân lấy nó ra.

Sau khi đọc hết phong thư, ta mới biết được cha mẹ ta cất giấu bí mật động trời như vậy.

Tổ tiên Hoàng đế từng bố trí một cái kho ở Tiêu gia cất giấu một bảo tàng đủ để đảo điên một quốc gia, lưu lại cho con cháu đời sau, nếu lưu lạc đến tuyệt cảnh thì có thể lấy ra để đảm bảo an toàn xã tắc.

Bí mật này một nửa lưu truyền ở Tiêu gia, một nửa lưu lại ở Kha gia.

Tiêu gia bảo vệ bảo tàng, còn Kha gia khống chế một lực lượng thần bí và bản đồ địa hình thủy lao.

Chẳng qua người biết bí mật này quá ít, đời đời tương truyền, âm kém dương sai lưu lạc đến tay một bàng chi nhỏ của Kha gia. Đến thế hệ phụ thân, bí mật này suýt nữa bị chôn vùi, biến mất khỏi thế gian.

Ta cũng không phải nữ nhi ruột của phụ thân.

Phụ thân có lẽ biết, có lẽ không biết, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn không có ý định truyền lại bí mật này cho ta.

Trong thư, mẫu thân có nhắc tới, cha ruột ta từng là một khách nhân của đích tôn Kha gia. Đương nhiên, sau này ta mới biết, người này thật ra cũng có quan hệ máu mủ với Kha gia.

Sau khi giải thích hết bí mật, mẫu thân có dặn dò ta, bí mật này từ đời tổ tông của phụ thân, đã tương truyền rất nhiều năm.

Lưu lạc tới một bàng chi nhỏ bé, không đáng chú ý của Kha gia, không có ai xuất chúng, thậm chí là bần cùng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ vận dụng bí mật này. Bởi vì bọn họ biết rõ, bí mật này một khi xuất thế sẽ khiến quốc gia oanh động, dân chúng lầm than.

Mẫu thân giao bí mật này cho ta là vì sợ ta một mình cô độc, bị người khác khi dễ.

Mẫu thân hi vọng thế hệ của ta sẽ không vận dụng bí mật này.

Kỳ thật ta cũng hi vọng cả đời này ta sẽ không đụng đến nó.

Có điều… là bọn họ ép ta, bức ta vận dụng một lực lượng thần bí, cường đại để đòi lại công đạo!

Ta cầm khối ngọc rồng, bắt đầu trở thành người thừa kế lực lượng thần bí kia.

Bọn họ đã kéo dài mấy trăm năm chỉ vì có thể đợi đến khi người thừa kế dùng long ngọc hiệu lệnh bọn họ.

Mà ta, hiệu lệnh đầu tiên phát ra chính là: thiêu hủy Thiên Dật thư lâu.

Mẫu thân đã mất, ta không cần tìm cách bước vào Thiên Dật thư lâu nữa, càng không cần phương thuốc kia.

Chẳng qua, ta không vào được Thiên Dật thư lâu, không nhìn thấy phương thuốc kia, thì khắp thiên hạ này cũng không ai có thể nhìn thấy nó.

Ta đứng trên tháo cao đằng xa nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, nghe tiếng thét chói tai tuyệt vọng của người Kha gia, những người phí công phí sức cứu hỏa, nhịn không được cười lớn.

Đây là thiên hạ chí bảo trong truyền thuyết, ta muốn hủy hoại nó, khiến các ngươi thống khổ, khiến các ngươi hối hận, để các ngươi vĩnh viễn nhìn mảnh tro tàn kia, chìm trong nuối tiếc vô tận.

Ta lẳng lặng rời khỏi Kha gia, đến Yến Kinh tìm Tiêu gia nương tựa.

Dường như vận mệnh đã định trước, thật trùng hợp, dì của ta gả vào Tiêu gia, là Đại phu nhân Tiêu gia.

Nhưng ta không có dã tâm gì, càng không có hứng thú với bảo tàng kia, cũng không quan tâm đến đảo điên quốc gia cái gì.

Ta chỉ muốn sống thật tốt, giống như cha mẹ ta, giống tổ phụ, bình yên mà sống.

Về phần lực lượng bí mật kia, đời này kiếp này, ta nghĩ ta sẽ không bao giờ cần đến nữa.

Thời điểm ta lần đầu bước chân vào Tiêu gia, ta đã gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình.

Hắn tên Tiêu Vĩnh Hãn, là biểu ca của ta.

Thân hình cao ráo, da trắng như sứ, bạch y như tuyết, tóc đen như mực, tuấn mỹ tuyệt luân, vẻ mặt có chút kiêu căng, phảng phất như thần tiên hạ phàm. Thời điểm gặp mặt, hắn đã nở nụ cười với ta.

Nụ cười của hắn khiến ta như nghe thấy thanh âm hoa nở.

Trên đời này chưa từng có ai cười với ta, một nụ cười đẹp như thế.

Sau khi đến nhà dì, liên tiếp mấy ngày ta không thể ngủ yên, nhắm mắt lại đều là nụ cười của hắn, giữa đầy trời bông tuyết, hắn cười với ta.

Nhưng điều ta không nghĩ đến chính là, hắn và nữ nhi Diệp gia Diệp Thanh La có quan hệ rất tốt, cực kỳ tốt.

Mọi người đều nói, trong mắt trong lòng hắn chỉ có một nữ tử là A La.

Ta không tin.

Người khác nói, tương lai hắn sẽ cưới A La làm vợ.

Ta vẫn không tin.

Người khác nói, A La là nữ tử xinh đẹp nhất Yến Kinh.

Ta đương nhiên càng không tin.

Người khác còn nói, tướng mạo A La và ta có chút tương tự.

Ta tin.

Vì thế, khi ta gặp A La trong lời đồn, nhìn dung mạo tuyệt sắc của nàng ấy, ta khẽ nhíu mày.

Trong lòng Vĩnh Hãn biểu ca hẳn là có ta, lần đầu tiên gặp hắn đã cười với ta đẹp như vậy, vì sao hắn không cưới ta mà lại là A La kia?

Vì sao… sau này hắn cũng không dám nhìn ta nữa?

Ta kiềm nén nghi ngờ trong lòng, nhu thuận lưu lại Tiêu gia, ở lại bên cạnh dì, làm một bé gái mồ côi được người ta thương tiếc chăm sóc, cũng bị người ta thở dài thương xót.

Trong mắt người khác, ta thật hèn mọn.

Ta nghĩ, ta quả thật hèn mọn, trước mặt Tiêu Vĩnh Hãn, ta hèn mọn đến cực điểm.

Ta cứ như vậy đau khổ lưu lại Tiêu gia, chỉ hi vọng hắn có thể liếc mắt nhìn ta, không phải là Diệp Thanh La kia.

Nhưng ta không ngờ ta đau khổ chờ đợi như vậy, kết quả chính là tin tức hắn muốn cưới Diệp Thanh La.

Đêm hắn tân hôn, ta mua thuộc ma ma, dùng kế mời hắn ra ngoài.

Ta hỏi hắn, có nguyện ý cùng ta bỏ trốn hay không.

Chỉ cần hắn nguyện ý, ta có thể cho hắn tất cả, bao gồm bí mật về bảo tàng ở Tiêu gia.

Thế nhưng hắn lại dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn ta, giống như ta là một trò cười.

Ta khóc, khóc thỉnh cầu hắn.

Ta đời này chỉ là một bé gái mồ côi nhu nhược, ta không cầu gì nhiều.

Thời niên thiếu ta cầu Thiên Dật thư lâu, bây giờ, ta cầu hắn.

Ta chỉ cầu thế gian này đừng bức ta đến đường cùng, ta chỉ cầu hắn có thể lại cho ta một nụ cười như vậy.

Nhưng những lời hắn nói cơ hồ giẫm nát hi vọng cùng tự tôn của ta dưới lòng bàn chân.

Ta không thể ngờ tới, thiếu niên đã từng cười ấm áp với ta, có một ngày lại có thể nói với ta những lời tàn nhẫn đến thế.

Đêm đó, hắn cưới Diệp Thanh La.

Về sau, ta chết.

Ta muốn chết, ta muốn đi vào 18 tầng địa ngục.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận