Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

“Không có đâu…” A La bật thốt lên, chợt nhớ tới đời trước mình gả cho Tiêu Vĩnh Hãn, mà Tiêu Kính Viễn lại là thúc thúc của hắn.

Trong lòng nàng vừa động, cố ý nói: “Chẳng qua, đã có người trong lòng rồi.”

“Nga…” Tiêu Kính Viễn phảng phất như hóa đá, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Không ngờ chỉ nháy mắt một cái, ngươi đã lớn như vậy.”

Nghe ngữ khí hắn có chút rầu rĩ, A La không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ, chắc không phải hắn cảm thấy mình nên gả cho cháu hắn chứ?

Kỳ thật, cùng sống ở Yến Kinh, khó tránh khỏi gặp mặt nhau, nàng biết mẫu thân Tiêu Kính Viễn, cũng chính là lão thái thái Tiêu gia rất vừa ý nàng làm cháu dâu, luôn nói muốn sớm định hôn sự giữa hai nhà. Mẫu thân biết tâm tư của nàng, mỗi khi nhắc đến chuyện này đều chỉ qua loa vài câu, cũng không nói rõ ràng.

Nhưng sau này thì sao, nên từ chối thế nào?

Hiện tại tuy phụ thân đã là Binh bộ thị lang, nhưng trải qua chuyện lần này, Tiêu gia có ân đối với hoàng thất, nếu như Tiêu gia thật sự muốn nàng gả cho Tiêu Vĩnh Hãn thì nhất định sẽ đắc tội nhà bọn họ rồi.

Nghĩ đến đây, nàng hơi nghiêng đầu nhìn qua, lại bắt gặp ánh mắt thâm thúy của nam tử, bờ môi mím lại thẳng tắp như thanh kiếm, mặt mày băng hàn, nhìn có chút dọa người.

Nàng chớp mắt, nhanh chóng nở nụ cười, giải thích: “Thật ra, ta không nóng vội chuyện đính hôn, tuổi cũng không lớn, không cần phải vội vã gả chồng, hơn nữa, gả chồng cũng không tốt.”

“Vì sao không tốt?” hắn không ngẩng đầu, vẫn nhìn chằm chằm củi nổ lách tách trong bếp lò, nhàn nhạt hỏi.

A La nghiêng đầu nghĩ nghĩ, le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Ngươi xem, ở nhà, cha mẹ đối với ta rất tốt, ca ca thương yêu ta, ngay cả đệ đệ đáng giận kia thấy ta mất hứng cũng sẽ dỗ ta vui vẻ, còn biết đi Như Ý lâu mua điểm tâm cho ta, ngày tháng thoải mái như vậy, tại sao muốn sớm gả cho người khác. Làm dâu, mỗi ngày phải hầu hạ cha mẹ chồng, hầu hạ phu quân, còn phải lo liệu việc nhà, quản giáo nha hoàn hạ nhân, phiền não biết bao nhiêu!”

Tiêu Kính Viễn thong thả dời mắt về phía A La, nhìn vẻ mặt nghịch ngợm của nàng, mơ hồ có thể thấy bộ dáng tiểu nữ hài bảy tuổi năm đó.

Khóe môi hắn miễn cưỡng cong lên, nói: “Ngươi đúng là vẫn giống trước kia, tính tình trẻ con.”

Lúc này, A La ăn khá no rồi, buông đũa, bưng chén canh nóng, nhẹ nhàng thổi: “Thời điểm không ai cưng chiều, đương nhiên không thể làm tiểu hài tử, nếu có người sủng ái, vậy tại sao không ngoan ngoãn làm tiểu hài tử?”

Tiêu Kính Viễn nghe vậy, hơi ngẩn người, đột nhiên có chút đau lòng, vội vàng xoay mặt đi.

———-

A La ăn uống no đủ, tâm tình cũng tốt lên, có điều vẫn lo lắng mẫu thân và đệ đệ.

Thủ hạ của Tiêu Kính Viễn đã đi Yến Kinh báo tin cho Diệp Trường Huân, hẳn là rất nhanh sẽ có người đến đón, A La dĩ nhiên chờ mong.

Chẳng qua, Tiêu Kính Viễn vẫn nhịn không được nói: “Hiện giờ Yến Kinh cũng chưa hoàn toàn ổn định.”

A La nghe hiểu ý hắn.

Nhất thời cúi đầu nghĩ, bây giờ trở về Yến Kinh có khi còn khiến phụ thân thêm phiền, đã vậy còn không bằng tiếp tục ở lại chân núi, có Tiêu Kính Viễn ở đây, hắn còn có thể che chở mình.

Nghĩ vậy, nàng cũng không nóng vội nữa, chỉ ngóng trông Tiêu Kính Viễn có thể nhanh chóng tìm được mẫu thân và đệ đệ. Tiêu Kính Viễn thấy nàng tuy không nói ra miệng nhưng trong mắt tràn đầy chờ mong, tất nhiên không đành lòng làm nàng thất vọng.

Hắn để lại một phần nhân thủ che chở nàng, sau đó đích thân dẫn theo nhân mã vào núi diệt trừ tàn quân, ép buộc vài ngày, cuối cùng đám tàn quân kia đều bị diệt không còn một mống.

Ngày ấy khải hoàn trở về, mọi người đều hân hoan vui mừng, duy chỉ có Hoắc Cảnh Vân đi đằng sau, lầm bầm lầu bầu: “Tướng quân sao vậy nhỉ, mấy ngày nay cứ như ăn phải thuốc nổ, ánh mắt thì ngoan độc, những tàn quân kia rơi vào tay hắn, bắt sống thì không nói, phàm là ai muốn chạy trốn, đều chết tương đối thảm.”

Tính ra, bọn họ đã giết không biết bao nhiêu mạng người rồi, chẳng ai là chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng tướng quân xưa nay không phải người đuổi tận giết tuyệt, làm việc luôn lưu lại một đường, ở biên quan nổi danh là nho tướng, không ngờ hôm nay đối với đám tàn quân kia lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.

“Ngày xưa thấy ngươi thông minh, sao bây giờ đầu óc lại choáng váng vậy, còn có thể vì cái gì, chính là vì vị cô nương ở chân núi kia!”

Người mù cũng có thể nhìn ra, thời điểm ở dưới chân núi, ánh mắt tướng quân đều hướng về phía cô nương kia, người ta chỉ rời khỏi tầm mắt tướng quân một lát là tướng quân liền bắt đầu lo lắng. Sau đó không biết thế nào, có thể là vì tướng quân và cô nương kia ở chung không vui, ngay cả dùng bữa cũng không qua xem cô nương kia, ngược lại để cho thủ hạ truyền lời.

“Nam nhân gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, khó tránh khỏi muốn bù lại ở phương diện khác.” lời này vừa nghe liền biết là người có kinh nghiệm, nói năng đạo lý rõ ràng.

“Có ý gì, ý là cô nương kia căn bản không nhìn trúng tướng quân của chúng ta? Vì sao?” Trong mắt Tô Ngũ, Tiêu Kính Viễn chính là nam nhân tốt nhất thiên hạ, biết bao nhiêu cô nương biên quan hận không thể trực tiếp nhào vào lòng tướng quân, nhưng tướng quân chẳng hề liếc mắt một cái.

Mọi người đều nói tướng quân mắt cao hơn đầu, hiện tại vất vả lắm mới nhìn trúng một cô nương, vậy mà cô nương kia lại làm bộ làm tịch?

“Ai biết được, dù sao theo ta thấy, tướng quân chúng ta gặp hạn rồi, bị một tiểu cô nương đắn đo như thế, còn không biết sau này sẽ thế nào!”

“Này…” Tô Ngũ nhíu mày, “Cô nương kia thoạt nhìn tuổi tác còn rất nhỏ, không ngờ lại có thủ đoạn như vậy.”

“Bộ dáng đẹp đi! Ngươi gặp được mấy cô nương lớn lên đẹp như vậy?”

“Cũng phải.” Tô Ngũ nhớ tới gương mặt kia, dáng người kia, đẹp như thiên tiên, ai nhìn mà không động tâm? Ngay cả bọn họ, tự biết thân phận không xứng nên mới không có ý niệm gì mà thôi!

“Các ngươi đang nói cái gì?” Một thanh âm băng lãnh bất chợt truyền vào tai.Mọi người cả kinh, cứng ngắc quay đầu lại, nhân vật trong cuộc đàm luận – tướng quân nhà bọn họ đang đứng phía sau, ánh mắt lẫm liệt nhìn chằm chằm bọn họ.

Ánh mắt kia, sắc bén như dao.

“Tướng, tướng quân…” bọn họ vội vàng đứng thẳng lưng, không dám hé răng.

Tiêu Kính Viễn nhướng mày, đi tới, mắt lạnh đảo qua đám người trước mắt.

Từ năm mười bốn mười lăm tuổi, hắn đã theo phụ thân ra sa trường lịch lãm, hiện tại hai mươi sáu tuổi, trải qua bao nhiêu năm chinh chiến, mưa tuyết gió sương, đao quang kiếm ảnh đã sớm ma luyện cho hắn khí thế sắc bén, không giận mà uy. Lúc này, hắn chỉ đảo mắt qua, mọi người liền cảm thấy như có lưỡi đao lạnh lẽo lướt trên mặt mình.

“Các ngươi thân là tướng sĩ, không lo bảo vệ quốc gia mà ở đây bàn luận thị phi như mấy phụ nhân nông thôn, ảnh hưởng thanh danh người khác?”

Mọi người không dám động, đồng thanh đáp: “Không dám!”

“Không dám? Các ngươi tốt nhất là không dám!”

Tiêu Kính Viễn cười lạnh, dứt lời liền đi thẳng.

Đợi đến khi thân ảnh kia đi thật xa, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều hiểu ý tứ trong mắt đối phương.

Xem ra… tướng quân thật sự nghiêm túc?

Chỉ có nam nhân thất bại tình trường, không có chỗ phát tiết, cho nên mới hung dữ với thuộc hạ như vậy…

———-

A La dứt khoát ở lại chân núi, có thuộc hạ của Tiêu Kính Viễn che chở, nàng cũng không cần lo về Yến Kinh sẽ liên lụy phụ thân, chỉ có điều trong lòng vướng bận mẫu thân và đệ đệ thôi.

Cứ như thế qua vài ngày, cuối cùng nghe được tin tức từ Yến Kinh truyền đến, An Nam Vương hiện tại đã lên ngôi hoàng đế, tàn quân trong và ngoài Yến Kinh đều đã quét sạch, tình hình đã ổn định, mà phụ thân rốt cuộc cũng nhận được thư của mẫu thân và đệ đệ, thì ra lúc ấy bọn họ được hộ vệ dẫn dắt trốn thoát, sau đó vì lo lắng A La nên không dám rời đi, chỉ trốn trong một nông hộ ở ngọn núi bên kia rồi tìm kiếm tung tích A La.

Ba mẹ con, hai người ở núi này, một người ở núi kia, bây giờ cùng liên lạc được với phụ thân, vì thế cũng biết được tin tức của nhau.

A La đương nhiên vui sướng cực kỳ, vội vàng muốn trở lại Yến Kinh gặp cha mẹ.

Tiêu Kính Viễn cũng diệt trừ hết tàn quân, đại công cáo thành dẫn binh về kinh, dĩ nhiên tiện đường đưa A La về cùng.

Một đêm trước khi đi, A La hưng phấn trò chuyện với Vương đại thẩm, còn đưa cho bà một cái vòng tay vàng, cũng hứa hẹn, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm nàng, bà ấy tất nhiên vui mừng, luôn miệng nói gặp được quý nhân.

Kỳ thật, mấy ngày nay ở chân núi, A La cảm thấy rất thư thái tự tại, ở đây không khí nhẹ nhàng khoan khoái, các tướng sĩ còn săn bắt thú rừng mang về, mới mẻ và ngon miệng hơn đồ ăn trong Yến Kinh, nếu không phải vì nhớ mẫu thân, nàng đều sắp vui đến quên cả trời đất.

Trong phòng, A La đang nói chuyện với Vương đại thẩm thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

Lúc đầu, nàng chỉ cho là tiếng bước chân của các tướng sĩ tuần tra, bởi vì mấy ngày nay các tướng sĩ luôn không ngừng tuần tra canh gác.

Nhưng sau đó nàng phát hiện, tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, chỉ có tiếng hít thở trầm ổn, nghe hơi quen tai, hình như là Tiêu Kính Viễn.

Vì thế nàng chạy qua mở cửa sổ nhìn ra ngoài, trong bóng đêm thanh lãnh, núi non mông lung dưới ánh trăng nhàn nhạt, ngoài hàng rào rõ ràng có một thân ảnh cao ngất.

Nàng không thấy rõ hắn đang nhìn về hướng nào, cũng không biết vẻ mặt hắn thế nào, nhưng có thể cảm nhận được tư vị tịch mịch.

Núi non tĩnh lặng, hắn so với núi non còn im lặng hơn.

A La nhất thời không biết nên đóng cửa sổ hay cứ để mở như vậy.

Bên cạnh, Vương đại thẩm vừa nhìn cũng nhận ra: “Đây không phải là Tiêu tướng quân sao?”

Nói xong, bà dường như ý thức được điều gì, cười khuyên nhủ: “Cô nương, đã mấy ngày không thấy tướng quân đến gặp ngươi, chắc là bận rộn đi? Ngày mai sẽ khởi hành về Yến Kinh rồi, muộn như vậy mà hắn còn qua đây, hẳn là có chuyện muốn nói với ngươi đó.”

Không biết tại sao, mặt A La đột nhiên nóng lên, thấp giọng nói: “Ta và hắn, vốn cũng chẳng có chuyện gì để nói.”

Dứt lời, nàng liền hung hăng muốn đóng cửa sổ.

Nào ngờ Vương đại thẩm ngày xưa đã từng làm bà mối, rất có kinh nghiệm, lập tức lôi kéo tay A La, vừa đẩy nàng ra ngoài vừa nói: “Xung quanh đây cũng không có ai, hắn đã đến rồi thì ngươi tốt xấu gì cũng nên trò chuyện với hắn một chút, dù sao ngươi ta cũng đã cứu ngươi!”

Đẩy A La ra ngoài xong, Vương đại thẩm liền lưu loát đóng cửa lại.

Bà không hề ngốc, đã sớm nhìn ra ánh mắt tướng quân kia nhìn vị tiểu cô nương này, chậc chậc chậc, quả thật là hận không thể nâng trong lòng bàn tay mà sủng đi!

Bà muốn làm người tốt a!

“Đại thẩm, đại thẩm, ngươi mở cửa a!” A La không thể tin được Vương đại thẩm cứ như vậy đuổi nàng ra ngoài, nàng chỉ mặc một bộ y phục bình thường, bên ngoài rất lạnh đấy!

Đáng tiếc, Vương đại thẩm căn bản không thèm phản ứng nàng.

“Đại thẩm, tốt xấu gì ngươi cũng phải cho ta vào khoác thêm áo choàng chứ?”

“Không cần, không cần, không lạnh lắm đâu!”

Kỳ thật, trong lòng Vương đại thẩm lại nghĩ, rất lạnh đúng không? Đi tìm Tiêu tướng quân a, ta thấy áo choàng của tướng quân ấm áp cực kỳ, còn làm bằng lông điêu đó!

A La bất đắc dĩ đứng ngoài cửa, gió đêm thổi qua, nàng rùng mình một cái.

Ngây ngốc nửa ngày, nàng rốt cuộc nhịn không được, chậm chạp nhích đến bên cạnh hàng rào.

“Thất thúc…” nàng kiên trì nhỏ giọng chào hỏi.

“Đã trễ thế này, đi ra làm cái gì?” Tiêu Kính Viễn giống như hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng nàng chật vật bị đuổi ra cửa.

“Cũng không làm cái gì, chỉ nhàm chán muốn ra ngoài tản bộ.” hắn giả vờ không thấy, nàng cũng muốn chừa cho mình chút mặt mũi.

Vừa dứt lời, nàng không khách khí hắt xì một cái kinh thiên động địa.

Tiêu Kính Viễn nhíu mày, lập tức cởi áo choàng đưa cho A La.

Dáng người hắn tương đối cao, mà nàng, tiểu cô nương mười bốn tuổi nhỏ xinh, lúc này khoác áo choàng của hắn nhìn giống như tiểu hài tử mặc quần áo người lớn, đuôi áo choàng lông điêu thượng đẳng quét trên mặt đất.

Vừa nhìn liền biết chiếc áo choàng này quý giá, nàng dĩ nhiên không đành lòng để như vậy, đành phải dùng tay xách lên.

“Không sao.” hắn nhìn thấy động tác của nàng, nhàn nhạt nói.

“Cũng không thể làm bẩn.” bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve áo choàng, cảm xúc mềm mại thoải mái, dưới ánh trăng còn ẩn ẩn lóe kim quang, nàng cười nói: “Đây nhất định không phải lông điêu bình thường đi?”

“Ân, lúc trước săn được trong núi.” Thật ra là lông kim ti điêu cực kỳ hiếm thấy, có điều hắn không nói tỉ mỉ.

“Còn rất dễ nhìn.” nàng thật lòng khen ngợi.

Hắn không nói chuyện.

Nàng cắn môi, chợt cảm thấy hết sức xấu hổ.

Vốn dĩ là bị buộc phải ra đây, nàng thật sự không biết nên nói gì với hắn, nhớ tới hôm trước hắn hỏi chuyện định thân, nàng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ mẫu thân từng đề cập với hắn, muốn cháu hắn cưới mình?

Tiêu Kính Viễn cúi đầu nhìn nàng, ánh trăng như nước, chiếu vào khuôn mặt nhỏ trắng mịn của nàng.

Thị lực của hắn rất tốt, có thể nhìn thấy cả lông nhung gần như trong suốt trên trán nàng.

Còn nhìn thấy hai cái răng nhỏ như hai vỏ sò nhẹ nhàng cắn bờ môi hồng nhuận.

Cổ họng hắn khô khốc, ngực cũng đau thắt từng trận, hầu kết khẽ động, nhàn nhạt nói: “Ngày mai ta đưa ngươi về Yến Kinh, ngươi có thể gặp được cha mẹ rồi.”

Sau khi trở về, gặp lại cha mẹ, hắn có thể tưởng tượng được, nàng tất nhiên sẽ vui sướng nhào vào lòng cha mẹ, không nỡ rời ra. Về phần hắn, nàng sẽ lại quên mất, ném hắn lên chín tầng mây.

“Ân!” nàng gật đầu thật mạnh, ánh mắt sáng ngời như bảo thạch, “Cảm ơn Thất thúc…”

Tiếng Thất thúc ngọt lịm, kéo dài âm cuối, tựa như đang làm nũng với hắn.

Hắn nở nụ cười, ngực lại càng đau.

“Vừa nghe có thể về nhà, ngươi liền vui mừng như vậy.”

“Mấy ngày qua cực kỳ dày vò, bây giờ tất cả đã thái bình, người nhà cũng bình an, sắp được đoàn tụ, ta đương nhiên vui vẻ!” Nàng tươi cười, đuôi lông mày cong cong.

“Cùng ta đi dạo một vòng không?” hắn nhìn nàng, hỏi, thấy nàng có vẻ chần chờ, liền vội vàng bổ sung: “Bọn họ đang nướng thịt, còn đốt rất nhiều lửa trại.”

Nghe vậy, lúc này A La mới chú ý thấy cách đó không xa, từng đống lửa trại đã lần lượt cháy lên.

Nàng vẫn còn hơi do dự một chút, nhưng rất nhanh liền gật đầu.

Bất luận là đời trước hay đời này, nàng đều nhu thuận ở nhà làm thiên kim quan gia, rất khó gặp được cảnh đốt lửa trại dã ngoại, sợ là sau này cũng không có cơ hội nhìn thấy nữa.

Hôm nay không có người ngoài, thủ hạ của Tiêu Kính Viễn lại là người đáng tin, tại sao nàng không nhân cơ hội thoải mái một chút?

Hai người lập tức vòng qua hàng rào, men theo đường mòn đi về phía lửa trại.

Đầu xuân, vạn vật còn chưa sinh sôi nảy nở, cỏ xuân chôn sâu dưới lớp cỏ khô héo rũ, bọn họ đi trên con đường nhỏ, chóp mũi thoang thoảng mùi cỏ khô và mùi hương cách đó không xa bay tới.

A La ngẩng đầu nhìn ngọn núi phía xa, dưới ánh lửa trại, bóng núi non đen nhánh phảng phất như cách một tầng hơi nước, mông lung mà quỷ dị.

Ngửa mặt nhìn, trăng đã sắp xuống núi, bầu trời đêm bao la bát ngát.

Mặc cho mọi người cười nói đùa giỡn, mặc cho lửa trại rực cháy, bầu trời đêm chỉ lặng lẽ nhìn mọi việc trên thế gian.

Lần đầu tiên A La nhìn bầu trời đêm trong hoàn cảnh này, A La không khỏi xúc động, trong lòng có chút chua xót, có chút tư vị không nói nên lời.

Trời đất bao la, núi non trùng điệp, nàng mới biết mình thật nhỏ bé.

Sinh tử luân hồi, vì sao nàng trọng sinh sống lại, một lần nữa bắt đầu lại tất cả?Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn lạnh lùng bên cạnh.

“Thất thúc, ngươi…”

Nàng muốn hỏi, Thất thúc, đời trước ngươi công thành danh toại nhưng vẫn chưa từng kết hôn, ngươi có cảm thấy tiếc nuối hay không? Nếu có thể quay ngược thời gian, ngươi có khả năng thay đổi tất cả hay không?

Nhưng khi nam tử rũ mắt nhìn nàng, nàng lại nói: “Thất thúc, mấy năm ngươi ở Bắc Cương có từng cảm thấy cô đơn hay không, dù sao nơi đó không hề phồn hoa như Yến Kinh.”

Nàng nghĩ, bầu trời Bắc Cương nhất định còn bao la rộng lớn hơn bầu trời ngoại ô Yến Kinh, con người đứng dưới trời đêm, trong lòng không biết tịch mịch cỡ nào.

Ánh mắt Tiêu Kính Viễn nhìn bóng hình tiểu cô nương xinh đẹp dưới ánh lửa trại, thanh âm xa xôi như bầu trời đêm rộng lớn kia: “Cô đơn, không liên quan đến ở nơi nào, mà phải nhìn tâm.”

Dù thân đang ở Yến Kinh phồn hoa náo nhiệt, vàng son phú quý, tựa vào song cửa sổ nhìn người khác vui vẻ cười nói, chẳng phải càng tịch mịch hơn sao?

“Nhìn tâm?” A La nghi hoặc ngửa mặt nhìn Tiêu Kính Viễn.

Tiêu Kính Viễn lại quay đầu đi, né tránh ánh mắt của nàng.

“Đúng rồi, ta nhặt được cái này trong sơn trang nhà ngươi.”

Dứt lời, hắn xòe tay, lộ ra sợi dây đỏ buộc khóa trường mệnh nàng luôn đeo từ nhỏ.

“Chắc là lúc ấy vội quá nên rơi mất, ta còn tưởng là rơi trên núi, thì ra là Thất thúc nhặt được.” Nàng nhịn không được cười nói.

Lão tổ tông qua đời đã vài năm, có đôi khi nàng cảm thấy có chút tiếc nuối, lúc trước đồ đạc trong phòng lão tổ tông, ngay cả cái bát nàng cũng không lấy, bây giờ không có cái để tưởng nhớ. Mà cái khóa trường mệnh này, là lão tổ tông đưa cho nàng, cũng là niệm tưởng duy nhất.

“Cảm ơn Thất thúc.”

Nàng cười nói như vậy, cho rằng Tiêu Kính Viễn sẽ đưa cái khóa trường mệnh cho nàng.

Nhưng không.

Tiêu Kính Viễn ngồi xổm xuống, thản nhiên nói: “Ta đeo cho ngươi.”

A?

A La ngẩn ra, đôi mắt trong veo nổi lên tia nghi hoặc.

Tiêu Kính Viễn chỉ chỉ tảng đá bên đường, ý bảo nàng ngồi xuống.

Mà nàng, ma xui quỷ khiến cũng không cự tuyệt, thật sự theo ý hắn, ngồi xuống.

Sau đó Tiêu Kính Viễn khom người, quỳ một gối rồi nâng tay lên.

Áo choàng của hắn đã đưa cho nàng mặc, lúc này hắn một thân tử bào đơn giản, khí vũ hiên ngang, thân hình cao lớn, cứ như vậy quỳ một chân trước mặt nàng.

Đôi tay ấm áp hữu lực nâng chân nàng lên, mặc dù chân nàng mang giày vải dệt thô ráp nhưng lại càng làm nổi bật mắt cá chân trắng nõn mịn màng.

Tiêu Kính Viễn một tay cầm chân nàng, một tay nhẹ nhàng đeo dây khóa trường mệnh vào cổ chân nàng.

Thời điểm thao tác, tay hắn vô tình chạm vào mắt cá chân nàng.

Cảm xúc hơi thô ráp, nóng bỏng, nóng đến mức nàng cơ hồ muốn rụt chân lại.

Nàng ngượng ngùng ngước mắt nhìn hắn, nhưng hắn chỉ rũ mắt, tâm không tạp niệm, chuyên chú giúp nàng buộc dây khóa trường mệnh.

Nàng hít thở sâu, áp chế thấp thỏm trong lòng, quay mặt sang chỗ khác, im lặng chờ đợi thời khắc này kết thúc.

Đây là lần buộc dây mà đời này hắn làm chậm chạp nhất.

Làm xong, hắn nhẹ nhàng đặt cổ chân trắng mềm của nàng xuống, sau đó thu tay lại.

Hương thơm ngọt ngào của tiểu cô nương vẫn còn quanh quẩn nơi chóp mũi, hắn cũng không đến mức không đứng lên được.

“Xong rồi.”

Hắn vừa dứt lời, nàng liền nhanh chóng đứng lên.

Hắn biết nàng xấu hổ, từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy vành tai nàng ửng hồng.

Ánh mắt nàng thậm chí có chút bối rối, mất tự nhiên.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận