Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

Tiêu Kính Viễn cung kính cúi đầu, chờ mẫu thân nói tiếp.

Hắn không biết tại sao mẫu thân lại nghĩ tới chuyện này, tại sao nhìn ra tâm tư của hắn.

Hắn càng không biết, nếu mẫu thân dựa vào giao tình với Diệp lão thái thái năm đó, đích thân đến tìm Diệp Trường Huân để nghị hôn thì Diệp Trường Huân sẽ xử trí thế nào.

Càng không biết, nếu nàng vẫn như cũ không thích hắn, vậy hắn nên làm thế nào?

Hôm qua, Thái tử nói muốn đích thân tìm Diệp Trường Huân nói việc này, hắn vội vàng ngăn cản chỉ vì nghĩ rằng, nếu nàng đã không thích mình, mình hoàn toàn không thể ỷ vào thân phận Thái tử khiến phụ thân nàng khó xử.

Có điều… tối qua hắn một đêm không ngủ, nhớ tới cảnh nàng cùng Tam hoàng tử vui đùa bên thác nước liền đau đến tê tâm liệt phế.

Hắn thậm chí cảm thấy loại đau đớn vừa quen thuộc vừa xa lạ này phảng phất như đã rất nhiều năm rồi.

Hắn cũng hiểu ra, mình thật sự không thể buông tay dễ dàng như mình nghĩ.

Tiêu Kính Viễn giương mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của mẫu thân, cảm thấy có chút hít thở không thông, chờ đợi lời nói kế tiếp của bà.

Đúng lúc này, Tiêu lão phu nhân thở dài, hài lòng nói: “Cũng vừa vặn, đứa nhỏ Vĩnh Trạch này lúc trước nhìn thấy A La liền không dời nổi mắt. Tên tiểu tử ngốc Vĩnh Trạch này bình thường thờ ơ, giờ đây động tâm tư hiển nhiên là thật lòng. Ngày đó, Tam tẩu ngươi có nói với ta, Vĩnh Trạch đặc biệt nhắc chuyện này, hỏi nàng có thể thỉnh tổ mẫu đích thân đến Diệp gia bàn hôn sự hay không.”

Lời này vừa rơi vào tai Tiêu Kính Viễn, lúc đầu đầu óc hắn trống rỗng, nửa ngày sau mới hiểu ý tứ mẫu thân.

Vĩnh Trạch… đó là cháu ruột hắn.

Mẫu thân muốn hỏi A La cho Vĩnh Trạch…

Trái tim trong ngực Tiêu Kính Viễn cơ hồ ngừng đập.

Thanh âm bên tai trở nên dần xa xôi, xa đến mức hắn không còn nghe thấy gì nữa.

“Kính Viễn?” Lúc này Tiêu lão phu nhân mới phát hiện tiểu nhi tử của mình hai mắt phiếm tơ máu, bộ dáng có chút hoảng hốt, không khỏi kinh ngạc: “Ngươi hôm nay làm sao vậy?”

Phải biết, tiểu nhi tử này của bà ba tuổi đã đọc sách, bốn tuổi cầm kiếm, tính tình từ nhỏ đã chững chạc, ổn trọng, việc gì cũng có thể tự xử lý thỏa đáng, chưa từng khiến nàng bận tâm điều gì.

Thậm chí bảy năm trước hắn thỉnh cầu đi biên cương, cự tuyệt hôn sự với Tả Hầu gia, nàng cũng hiểu con trai mình có chủ kiến, có suy nghĩ riêng của hắn, cũng không lo lắng nhiều.

Hôm nay rốt cuộc thế nào, giống như bị bệnh?

Tiêu Kính Viễn thấy mẫu thân lo lắng, rũ mắt, thong thả nói: “Mẫu thân, chỉ là hôm qua ta uống nhiều mấy chén với bằng hữu, không nghỉ ngơi tốt thôi, khiến mẫu thân lo lắng.”

Tiêu lão phu nhân tin là thật, lắc đầu nói: “Ngươi a, xem ra cũng phải thành hôn thôi, tốt xấu gì còn có người quản ngươi.”

“Chuyện này không vội.”

“Đã đến tuổi này rồi, cháu trai cũng sắp định thân mà ngươi còn nói không vội!” Tiêu lão phu nhân bất đắc dĩ, nhưng ngẫm lại tính tình con trai mình, phiền não nói: “Cái tính tình dầu muối không vào này của ngươi, chỉ sợ cô nương tầm thường chưa chắc có thể quản được ngươi.”

Ngẫm lại cũng đúng, có cô nương nào nhìn cái bản mặt ván gỗ vạn năm không đổi của nhi tử mà không sợ chứ. Tiêu Kính Viễn cưới cô nương nào về, chỉ sợ ngày ngày phải nơm nớp lo sợ trước mặt hắn.

“Mẫu thân nói đùa.” Thanh âm Tiêu Kính Viễn vững vàng, không có bất kì cảm xúc gì.

“Nói đùa cái gì, lại nói, ngươi cũng nên sửa đổi tính tình này đi! Cô nương người ta chẳng ai thích nam tử như ngươi đâu, các nàng đều thích nam nhân biết ăn nói, còn phải giỏi thi từ ca phú.”

“Vâng, nhi tử sẽ ghi tạc trong lòng.” Tiêu Kính Viễn cúi đầu đáp.

Tiêu lão phu nhân nhìn nhi tử này, thật sự không có biện pháp, cũng lười nói nữa.

“Vừa rồi ta đề cập đến A La cô nương Diệp gia, ý của ta thật ra là, ngươi và Nhị phòng Diệp gia quan hệ tốt, ngươi thử dò hỏi ý tứ hắn trước, nếu hắn cũng có ý đó, ta đến nói chuyện cũng sẽ không ảnh hưởng giao tình giữa hai nhà.”

“Cô nương Diệp gia kia…” Tiêu Kính Viễn im lặng một lúc, rốt cuộc mở miệng, có điều, khi nói đến bốn chữ “Cô nương Diệp gia” thì giọng nói có chút run rẩy: “Nghe nói dung mạo rất tốt, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng thích, sợ là tâm cao khí ngạo, chưa hẳn sẽ để ý dòng dõi Tiêu gia.”

“Bàn về dòng dõi, Tiêu gia chúng ta ở Yến Kinh cũng tính là gia tộc lớn, về phần Hoàng hậu nương nương thích, vậy tất nhiên là muốn lựa chọn Tam hoàng tử phi, nhưng nhà bình thường cũng chưa chắc muốn gả nữ nhi vào hoàng thất, chung quy không an ổn bằng gả vào Hầu môn.”

Đối với dòng dõi và con cháu nhà mình, Tiêu lão phu nhân rất có tin tưởng: “Hơn nữa, Vĩnh Trạch và A La từ nhỏ đã quen biết, Vĩnh Trạch lại một lòng thích A La, ta thấy chúng ta cứ thử xem, ngươi đề cập với phụ thân A La trước, khả năng chuyện thành là rất lớn.”

Đã đến nước này, Tiêu Kính Viễn còn có thể nói cái gì, hắn cắn răng phun ra một chứ: “Vâng.”

– ———–

Hôm nay thời tiết tốt, nha hoàn mang thảm lông dê Ba Tư trải trên bậc thang trước cửa, A La cùng Diệp Thanh Huyên cùng nhau ngồi phơi nắng, tùy ý thêu thùa vài món.

Kỳ thật, A La căn bản không biết thêu thùa, chẳng qua nhìn Diệp Thanh Huyên làm, nàng cũng miễn cưỡng cho ra dáng mà thôi.

Trong lúc thêu, hai tỷ muội lại thì thầm to nhỏ. Lúc nhắc đến Tam công tử Hầu gia, A La thấy trong mắt Diệp Thanh Huyên tràn đầy vui thích, biết lần này nàng ấy thật sự nghiêm túc, bây giờ chỉ có thể trông mong mối hôn sự này có thể thành.

“Hôm qua ta có đề cập với mẫu thân, để mẫu thân giúp ngươi tìm hiểu một chút.” Nếu để Ninh thị ra mặt tất nhiên có thể diện hơn nhiều so với Diệp gia Tam thái thái.

“Tam tỷ tỷ, cảm ơn ngươi và Nhị bá mẫu!” Diệp Thanh Huyên thật tâm cảm tạ.

“Chúng ta là tỷ muội, việc này có tính là gì.” A La cũng hi vọng Diệp Thanh Huyên được hạnh phúc, đời trước nàng và bị muội muội này cũng không thân cận, đời này tiếp xúc nàng thật lòng thích muội ấy.

Hai tỷ muội đang tâm sự thì thấy Diệp Thanh Việt nhảy chân sáo lại đây, cười hề hề nhìn tỷ tỷ mình, thần bí nói: “Hảo tỷ tỷ, ta biết một chuyện có liên quan tới ngươi, có muốn nghe hay không?”

A La liếc đệ đệ mình một cái, thản nhiên nói: “Không muốn.”

Diệp Thanh Việt nhất thời mất hứng, hừ một tiếng, chống quai hàm ngồi xổm trước thềm cửa: “Chuyện này thật sự có liên quan đến ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn biết? Nếu ngươi không biết e là sẽ hối hận đó.”

Từ sau khi trải qua chuyện trên núi, Diệp Thanh Việt thật ra đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, chẳng qua vẫn là tiểu hài tử bảy tuổi, tính tình nghịch ngợm, thường xuyên muốn trêu chọc A La.

“Muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi!” A La dứt khoát.

Một tiểu hài tử bảy tuổi, nàng mới không mắc mưu đâu.

Diệp Thanh Huyên thấy vậy không khỏi bật cười: “Thanh Việt, có chuyện gì ngươi nói thẳng là được, nếu không còn bị chán ghét đấy!”

Diệp Thanh Việt sờ sờ đầu, nghĩ cũng có lý, lập tức nói: “Vừa rồi ta nghe trộm được bên chỗ nương, Tiêu gia đưa mấy hộp gấm và lễ vật tới, nghe ý tứ nương và ma ma nói chuyện hình như là Tiêu gia nhìn trúng tỷ tỷ làm con dâu!”

Diệp Thanh Huyệt nhất thời nói không nên lời, khó tin nhìn A La.

A La cũng ngây ngẩn.

Chuyện Tam hoàng tử và Ngưu gia còn chưa làm rõ, bây giờ tự dưng lại thêm một Tiêu gia?

Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Huyên bỗng bật cười: “Mấy ngày nay ngươi sầu khổ chọn Hoàng gia và Ngưu gia, mỗi ngày đều lải nhải, ta chỉ nghĩ ngươi tùy ý chọn một trong hai nhà là được, không ngờ còn mọc ra cái thứ ba!”

Diệp Thanh Việc nghe lời này, nhịn không được chen miệng: “Chẳng lẽ còn có hai nhà khác cầu hôn tỷ tỷ, đây chẳng phải là tam gia tranh bá, ý đồ tranh giành Trung Nguyên! Diệp Thanh Việt ta muốn nhìn xem, rốt cuộc hươu chết vào tay ai!”

A La nghe Tiêu gia cầu hôn, tự nhiên trong đầu hiện ra thân ảnh Tiêu Kính Viễn, vốn đã ngượng ngùng không chịu nổi, lại nghe tiểu tử này dùng từ loạn “tranh giành Trung Nguyên” rồi “hươu chết vào tay ai” gì đó, tức giận đến mức trực tiếp cầm khung thêu ném hắn.

“Nói bừa cái gì! Cẩn thận ta mách phụ thân đó!”

– ———-

Vì mẫu thân đã dặn dò, Tiêu Kính Viễn dĩ nhiên không thể dương phụng âm vi.

*Dương phụng âm vi: Ngoài mặt thì thuận theo, trong lòng lại thầm chống đối.

Hắn mời Diệp Trường Huân đi uống trà.

Hai nam nhân ngồi đối diện nhau, không ai lên tiếng.

Diệp Trường Huân tất nhiên biết nhà mình nhận được ba phần lễ từ Hoàng hậu nương nương, Ngưu gia và Tiêu gia.

Nương tử do dự, A La lại không đặt tâm tư vào mấy thiếu niên này cho nên dứt khoát để vài năm sau rồi tính.

Như vậy, ba bên đều không thể đắc tội.

Hôm nay Tiêu Kính Viễn mời riêng hắn đi uống trà, có ý tứ gì hắn đương nhiên biết rõ.

Nếu Tiêu Kính Viễn không mở miệng, hắn cũng liền giả ngu.

Hai người lẳng lặng ngồi uống trà, uống đến khi mặt trời sắp lặn, Tiêu Kính Viễn rốt cuộc mở miệng.

“Hôm nay tìm Diệp huynh uống trà thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ đơn thuần là uống trà mà thôi.”

Chỉ uống trà?

Diệp Trường Huân nghe vậy, cười cười, sảng khoái uống một hơi cạn tách trà.

“Đúng, chỉ uống trà mà thôi!”

Đến tối, Diệp Trường Huân về nhà, nhướng mày nói với nương tử mình: “Tiêu gia thì không cần bận tâm, nàng xem thế nào trả lời với Hoàng hậu nương nương và Ngưu gia là được.”

“Vì sao? Hôm nay Tiêu Thất gia mời chàng đi uống trà đã nói cái gì?”

“Không nói gì.”

“Không nói gì?”

Diệp Trường Huân sờ sờ cằm: “Chính vì hắn không nói gì nên ta mới hiểu được ý tứ hắn.”

Tiêu Kính Viễn hiển nhiên là tới làm thuyết khách giúp mẫu thân hắn hỏi chuyện A La gả qua làm cháu dâu Tiêu gia, chẳng qua, hôm nay Tiêu Kính Viễn không mở miệng sợ là cũng nghĩ đến, Hoàng hậu và Ngưu gia tranh, Tiêu gia hắn tham gia náo nhiệt cũng không thích hợp, cho nên dứt khoát biết khó mà lui.

“Dù sao, không cần bận tâm Tiêu gia!”

Diệp Trường Huân kết luận.

Tiêu Kính Viễn còn không đến mức chạy đến nhà hắn đoạt cháu dâu đâu! Tiêu Kính Viễn căn bản không phải loại hay ép buộc người khác, càng không vì cháu trai mình mà ép buộc cháu dâu!

Diệp Trường Huân đương nhiên không hề biết tâm tư Tiêu Kính Viễn hôm nay mời hắn uống trà cả nửa ngày.

Cho đến khi vị Tiêu Kính Viễn từng cùng hắn ngồi uống trà đàm đạo như tri âm kia gọi hắn một tiếng nhạc phụ, hắn quả thực cảm thấy cả người lâng lâng như đi trên mây.

Diệp Trường Huân chỉ cho rằng Tiêu Kính Viễn muốn nói tốt cho cháu mình vài câu mà thôi, thấy hắn rốt cuộc không mở miệng, dĩ nhiên có chút vừa lòng.

Hắn đương nhiên không biết, chính vị nam tử kém mình tám tuổi mà chức quan lại cao hơn mình kia thật ra đã sớm nhớ thương nữ nhi bảo bối của mình rồi.

Ngày đó về đến nhà, hắn cùng Ninh thị thương nghị một phen, cuối cùng uyển chuyển từ chối Ngưu gia và Hoàng hậu nương nương, chỉ nói nữ nhi nhà mình còn trẻ người non dạ, tâm tính chưa trưởng thành, còn phải dạy bảo thêm vài năm.

Đối với Ngưu gia thì nói thẳng ra là được, nhưng bên Hoàng hậu nương nương thì phải cẩn thận hơn, vì thế lúc trả hậu lễ cho Ngưu gia, Ninh thị cố ý thỉnh Ngụy phu nhân nói tốt vài câu, lại từ chỗ Ngụy phu nhân thám thính được, Hoàng hậu nương nương mặc dù có hơi tiếc nuối nhưng cũng không có gì, dù sao A La mới mười bốn tuổi, quả thật còn nhỏ.

Hoàng hậu còn ban cho 2 thất vải sa tanh thượng đẳng Giang Nam tiến cống, nói là cho tiểu cô nương về sau dùng may y phục, Ninh thị thấy thế, biết Hoàng hậu nương nương rộng lượng mới dám thở phào nhẹ nhõm.

A La biết Tiêu gia đến cầu hôn liền không hề do dự từ chối thẳng.

Nàng gả gà gả chó cũng không muốn gả vào Tiêu gia lần nữa!

Diệp Thanh Huyên không khỏi líu lưỡi, chỉ nói A La mệnh tốt, có mẫu thân xinh đẹp, bản thân lại dung mạo bất phàm, Nhị bá phụ mấy năm nay được xem trọng, cho nên hiện tại chỉ tiện tay liền chọn được mối hôn nhân tốt.

Có điều, nàng cũng chỉ hâm mộ mà thôi, chung quy chính nàng cũng có tâm tư riêng.

Bên kia, sau khi Ninh thị hỏi thăm Hầu phủ thì rất nhanh đã có tin tức, thì ra vị thứ xuất Tam công tử kia cũng có ý với Diệp Thanh Huyên, một là thứ tử Hầu phủ, một là cháu gái Binh bộ Thị lang, cũng coi như môn đăng hộ đối, vì thế mối hôn sự này liền được định ra.

Đại sự của Diệp Thanh Huyên đã định, vừa xấu hổ vừa vui sướng, đối với Ninh thị vô cùng cảm kích, đối với A La càng thân như tỷ tỷ ruột.

Diệp Thanh Huyên tất nhiên hiểu rõ, nếu không phải mình mặ dày ở lại nhà Nhị bá phụ thì căn bản không có mối hôn sự này, dù sao phụ thân mình hiện tại không tốt, Diệp gia cũng sắp xuống dốc, ngay cả một thứ tử Hầu phủ cũng chưa chắc để ý đến mình như vậy.

Không nói đâu xa, chỉ nhìn hai vị tỷ tỷ Đại phòng Diệp gia kia việc hôn nhân gian nan thế nào, nàng liền biết mình thật may mắn.

A La thấy Diệp Thanh Huyên tìm được mối hôn sự tốt cũng mừng cho nàng ấy. Trước mắt lại sắp đến tiết Đoan Ngọ, nàng liền xuất tiền riêng ra mua sắm, chuẩn bị tiệc rượu, tỷ muội cùng vui.

Diệp Thanh Huyên tất nhiên vui mừng, cũng cầm tiền riêng ra, không câu nệ là bao nhiêu, cùng góp tiền làm tiệc.

Bên này hai tỷ muội đang kích động chuẩn bị mở tiệc, nào ngờ lại đột nhiên xảy ra đại sự.

Hôm đó trời đã khuya mà Diệp Trường Huân vẫn chưa về nhà, Ninh thị không khỏi tâm thần bất ổn, thấp thỏm bất an.

Lúc đầu A La cũng không nghĩ gì nhiều, chắc là hôm nay phụ thân đi uống rượu với đồng liêu, thậm chí còn an ủi mẫu thân: “Chắc là mọi người rủ phụ thân đi uống rượu thôi, không có chuyện gì đâu. Phụ thân luôn lo chuyện nhà, đợi lát nữa tất nhiên sẽ trở về.”

Ninh thị gật đầu, lại phân phó A La: “Ngươi cùng A Huyên về tây sương phòng trước đi, để ta lẳng lặng ngồi một lát.”

A La thấy mẫu thân vẫn bất an, trong lòng cũng thầm lưu ý, sau khi trở về phòng liền nói mệt mỏi muốn đi ngủ sớm, bắt đầu nghe lén động tĩnh bên chỗ mẫu thân. Nào ngờ vừa nghe liền khiến nàng kinh hãi.

“Đích tôn lần này gặp chuyện không may, sợ là sẽ liên lụy lão gia.” đây là thanh âm mẫu thân.

“Thái thái không cần nghĩ nhiều, hôm nay lão gia về trễ chắc là bị ai mời đi uống rượu, lão gia trong triều nhân duyên tốt, thường xuyên đi gặp bằng hữu, không có chuyện gì đâu.” Lỗ ma ma nói.

Nhưng mẫu thân lại thở dài một tiếng: “Không đâu, xưa nay nếu hắn về trễ cũng sẽ sai người truyền tin về, hôm nay đã trễ thế này còn chưa trở về, ta phái người ra ngoài hỏi thăm cũng không có tin tức, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Ninh thị dừng một chút, nói tiếp: “Kỳ thật, đêm qua hắn tâm sự nặng nề, nói rằng, chuyện của đích tôn chỉ sợ không dễ giải quyết, nhất định phải xử lý cẩn thận, tránh bị dẫn lửa thiêu thân.”

Kế tiếp, mẫu thân nói cái gì, A La đều không nghe vào.

Nàng nhướng mày, cố gắng xâu chuỗi mọi chuyện.

Đầu tiên, lúc trước cha mẹ từng đề cập đích tôn có thể gặp chuyện không may, hai người thương lượng có nên giúp hay không, nghe ý tứ phụ thân là có thể giúp đơn nhưng không thể để liên lụy bản thân.

Sau đó, ở hội đạp thanh, Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung xuất hiện đều có cảm giác sa sút, tiêu điều, ít nhiều cũng khiến người khác nhìn ra, đích tôn Diệp gia thật sự gặp khó khăn.

Về phần khó khăn gì, đến mức nào thì không biết.

Bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện, thậm chí còn liên lụy đến cha mình?

A La nhíu mày, nhớ lại đời trước, năm đó Đại bá mẫu dẫn Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung đến Tiêu gia.

Đời trước, Tiêu gia hiển nhiên đã cự tuyệt, không xuất thủ tương trợ Diệp gia, vậy đời này thì sao, chẳng lẽ đời này phụ thân ra tay giúp đỡ nên bị liên lụy?

Nhưng theo tính tình phụ thân thì lại không giống, phụ thân cực kỳ coi trọng ba mẹ con các nàng, còn có khúc mắc với Đại phòng, sẽ không đến mức vì Đại phòng mà bồi cả bản thân vào.

A La nghĩ vậy, không khỏi lo lắng, bận tâm thay mẫu thân, cả đêm không ngủ, chỉ lắng tai nghe động tĩnh ngoài cửa, ngóng trông phụ thân có thể về sớm một chút, tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi.

Nào ngờ chờ đến nửa đêm vẫn không thấy phụ thân trở về, ngược lại nghe thấy tiếng ồn ào, náo động.

Đó là tiếng vó ngựa rất chỉnh tề, nhân số cũng đông, trong không khí còn có tiếng của ngọn đuốc đang cháy.

Những người này nhanh chóng đi đến trước cửa nhà mình, phiên thân xuống ngựa.

Đại sự không ổn!

A La vội vàng đứng dậy mặc quần áo, chạy thẳng đến phòng mẫu thân: “Nương, đã xảy ra chuyện.”

Thật ra lúc nàng chạy đến đã không còn kịp nữa rồi, những người đó bắt đầu phá cửa.

Chuyện kế tiếp, đời này A La đều chưa từng trải qua, cũng là đêm đáng sợ nhất của Nhị phòng Diệp gia sau khi dọn ra khỏi tổ trạch.

Những người đó trực tiếp bao vây Diệp gia, bắt trói Ninh thị và Diệp Thanh Việt, về phần Diệp Thanh Xuyên, bởi vì đang ở trường học nên họ đã sớm phái người đi bắt.

A La và Diệp Thanh Huyên đều là nữ hài tử nên không bị bắt, chỉ bị trông giữ ở hậu viện, còn tất cả nha hoàn, ma ma đều bị giam giữ ở chỗ khác.

Diệp Thanh Huyên sợ tới mức mặt đầy nước mắt: “Tam tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, phải làm sao bây giờ, bọn họ, bọn họ có khi dễ chúng ta hay không?”

Trong lòng A La đang lo lắng an nguy cả nhà mình, đặc biệt là mẫu thân, nghe Diệp Thanh Huyên nói vậy liền lắc đầu, miễn cưỡng nói: “Không có chuyện gì, nhìn y phục thì họ là người của Lục Phiến Môn, hẳn là muốn điều tra án, chỉ nghe lệnh làm việc, hoàn toàn không đến mức khi dễ nữ tử khuê các.”

Nhưng hiển nhiên Diệp Thanh Huyên sợ hãi, khiếp đảm hơn A La nghĩ, nàng cắn môi, mặt mày trắng bệch nhìn đám người bên ngoài, run giọng nói: “Nhưng mà, nhưng mà, Tam tỷ tỷ… ta kinh hoảng, ta rất sợ hãi…”

Lúc này A La mới phát hiện không thích hợp, vội vàng đi qua ôm lấy Diệp Thanh Huyên: “A Huyên làm sao vậy, không có chuyện gì, bọn họ không dám, Lục Phiến Môn đang điều tra vụ án này, chứng tỏ vẫn chưa có kết luận, bọn họ cũng chỉ dám trông giữ chúng ta thôi, không dám khi dễ chúng ta đâu, ngươi đừng sợ a!”

Nhưng an ủi căn bản không có tác dụng gì, hai mắt Diệp Thanh Huyên vẫn đăm đăm nhìn ngoài, toàn thân run rẩy không ngừng.

Đến lúc này, A La bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng đỡ Diệp Thanh Huyên ngồi xuống giường, lại rót cho nàng ấy một tách trà lạnh.

Diệp Thanh Huyên không nhận tách trà mà trực tiếp nhào vào lòng A La, khóc nức nở.

“Tam tỷ tỷ, ngươi nhất định cho rằng ta vì tìm mối hôn sự tốt mà không biết liêm sỉ chạy đến ở nhà ngươi, thậm chí còn không tiếc thông đồng với bọn họ…”

“Ta không nghĩ như vậy, ngươi muốn tìm một mối hôn sự tốt là chuyện nhân chi thường tình…”

“A La tỷ tỷ, ngươi không hiểu…”

Nói đến đây, Diệp Thanh Huyên tựa như hỏng mất, run giọng nói chuyện cũ với A La.

Vừa kể xong, Diệp Thanh Huyên run rẩy cầm tách trà lạnh trên bàn, uống hết.

Cuối cùng, nàng rùng mình một cái, nói tiếp: “Đến ngày thứ hai, bọn họ đi rồi, ta bò ra, kéo Vũ Đào và Phong Diệp vào phòng, các nàng, các nàng đã sắp không xong.”

A La đau lòng ôm vị đường muội này, nhất thời không biết nên dỗ dành nàng ấy thế nào.

Bất luận là đời trước hay đời này, nàng đều trốn vào núi, tuy có gặp chút chuyện ngoài ý muốn, phải chịu khổ nhưng cũng chỉ là lo lắng hãi hùng và bị thương da thịt, nếu nói thật sự bị khi dễ thì không có, cho nên sau chuyện đó, nàng vẫn là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, vẫn có thể thong dong lựa chọn vị hôn phu.

Nhưng còn Diệp Thanh Huyên, mặc dù không bị khi dễ nhưng chứng kiến nha hoàn bên cạnh gặp chuyện như vậy, đối với một nữ tử khuê các không hiểu thế sự mà nói, chính là đả kích rất lớn.

“A La tỷ tỷ, ta muốn gả đi, nhanh chóng gả cho người khác, muốn gả cho một người có quyền thế, như vậy ta sẽ không bao giờ nhìn thấy những chuyện đó nữa, ta căn bản không muốn ở nhà, ta thậm chí hận cha mẹ ta, bọn họ căn bản không quản ta…” Diệp Thanh Huyên lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận