Lọc Truyện

"Rượu mừng không uống lại uống rượu phạt!" 

Tần Khải điềm nhiên nở nụ cười, không cầm kim bạc nữa mà đích thân ra tay luôn. 

Tên lực lưỡng đứng gần nhất thấy Tần Khải giơ nắm đấm lên thì lập tức cười lạnh đắc ý. 

Có điều, miệng hắn còn chưa kịp giãn hết cỡ thì một tiếng thét chói tai đã vang lên. 

Hai nắm đấm chạm vào nhau. 

Nhưng người chiếm ưu thế không phải tên côn đồ to cao lực lưỡng mà lại là Tần Khải trông có vẻ yếu đuối kia 

“Mẹ kiếp! Gãy rồi, á!” 

Tiếng xương gãy nghe giòn tan, tên côn đồ ôm lấy tay mình kêu la thảm thiết rồi không ngừng lùi về phía sau. 

Mấy kẻ vừa tới gần Tần Khải cũng bị anh nhanh chóng xử lý trong vài cước. 

Từ lúc bắt đầu động thủ đến nay còn chưa tới ba phút, vậy mà hơn hai chục người của đối phương đa phần đã nằm rạp dưới đất như ngả rạ. 

Còn bốn năm người chưa kịp lao tới thì lúc này mặt đầy e dè, vội vã lùi xuống, không dám lại gần Tần Khải. 

Từ nhỏ sống trong rừng sâu cùng sư phụ, thứ Tần Khải tiếp xúc nhiều nhất không phải con người mà là đám dã thú khát máu hung tợn. 

Cho dù là mãnh hổ hay những con gấu hung dữ cũng đều từng qua tay Tần Khải. 

Đám mãnh thú thông thường gặp phải Tần Khải thì chỉ có nước trở thành món thịt nướng cho bữa tối của anh. 

Đám côn đồ này chỉ được cái mẽ, ngoài việc trông hổ báo ra thì trước mặt Tần Khải chẳng khác nào cọng bún. 

"Còn ai muốn thử nữa không?" 

Tần Khải phủi tay, giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc mấy kẻ đứng gần đó. 

Mấy kẻ đó đừng nói là dám lao tới, chỉ cần ánh mắt anh quét qua cũng khiến chúng sợ hãi, rón rén lùi về phía sau. 

Còn chị Hồ lễ tân ban nãy hống hách đòi bắt Tần Khải thì mặt trắng bệch khóc nức nở. 

Chị ta mềm nhũn người ngã xuống đất, lưng dựa vào quầy lễ tân. Mặt đất đã ướt một mảng lớn, chị ta sợ đến mức t* ra quần. 

Không cần Tần Khải nói thêm gì nữa thì đám người kia đã kẻ nằm rạp ra đất, kẻ bị thương, kẻ thì vứt vũ khí bỏ chạy, kẻ còn đứng nhưng đã sợ tè ra quần. 

Tần Khải đi thẳng qua quầy lễ tân, vào trong địa bàn của công ty Quang Hổ. 

Trên đường không còn ai ngăn cản nên anh đi thẳng tới phòng tổng giám đốc. 

Anh đang định đưa tay mở cửa thì như thể cảm nhận được gì đó nên đột ngột lùi về sau ba bước. 

Ngay khi Tần Khải vừa đứng vững, cánh cửa mở ra. 

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da, tay cầm bộ đàm đứng ở cửa chặn đường Tần Khải. 

"Có thể tới đây, xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh". 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận