Lọc Truyện

Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Cả sân trường hỗn loạn, có bé khóc to, có bé đứng ngơ ngác không biết làm gì.

Mộc Quy Phàm quăng micro đi, lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ quy trình chạy trốn vừa được hướng dẫn!”

Giọng nói lạnh lùng của Mộc Quy Phàm khiến tất cả mọi người hoàn hồn.

Vài đồng chí cảnh sát của trường chạy tới, cầm “cái nĩa ăn' để đâm tên côn đồ.

Tên côn đồ cầm “con dao làm bếp' được làm từ bìa cứng, vừa vung vẩy vừa la hét.

Các bạn nhỏ cũng la hét ầm ï, nửa phút sau các thầy cô mới miễn cưỡng kiểm soát được tình hình, sau đó dẫn các học sinh chạy theo lối thoát hiểm đã định trước.

Mộc Quy Phàm lại quét mắt nhìn một vòng, các cảnh sát trường vẫn nỗ lực đánh xáp lá cà với tên lưu manh bằng 'cái rĩa ăn'.

Mộc Quy Phàm lập tức dùng tay không bắt dao sắc, tóm luôn cánh tay tên côn đồ rồi quật mạnh kẻ đó xuống đất!

Rầm!

Tên côn đồ kêu thảm thiết: “A...”

“Mộc Quy Phàm chết tiệt...”

Đầu Tô Nhạc Phi ong ong vì đau đớn, mẹ kiếp, khi mới biết Mộc Quy Phàm “hủy hoại' em gái mình, Tô Nhạc Phi luôn chờ ngày được nện Mộc Quy Phàm một trận.

Tuy sau này biết Mộc Quy Phàm là người tốt, nhưng trong lòng Tô Nhạc Phi vẫn không phục, dù sao Tô Cẩm Ngọc cũng là cô em gái mà họ yêu thương hơn 20 năm.

Tô Cẩm Ngọc bị Mộc Quy Phàm lừa gạt rồi cuỗm đi mất, thân là anh trai của cô, Tô Nhạc Phi luôn thấy khó chịu trong lòng.

Vì vậy, khi biết trường mầm non sắp diễn tập, Tô Nhạc Phi không nói hai lần, lập tức ghi danh làm côn đồ.

Tô Nhạc Phi mơ tưởng hão huyền rằng anh ấy sẽ đánh ngã Mộc Quy Phàm trong lần diễn tập này.... Sau đó mới làm bộ bị Mộc Quy Phàm chế ngự.

Để Mộc Quy Phàm biết, ai mới là lão đại của nhà họ Tô..... Chẳng ngờ anh ấy lại bị Mộc Quy Phàm quật ngã... Mộc Quy Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, nhặt micro vừa

quăng ban nấy, nói: “Được rồi, vòng diễn tập thứ nhất kết thúc, mọi người về vị trí.”

Túc Bảo như chết lặng.

Tên côn đồ nằm vật ra đất kia chẳng phải ai khác....Chính là cậu năm của cô bé!

Cậu năm trùm chiếc mũ đen che kín mặt, xém chút nữa cô bé đã không nhận ra rồi!

Vòng diễn tập thứ nhất kết thúc, tim mọi người đập loạn xạ, riêng thầy hiệu trưởng thì tái mét mặt.

Các bạn nhỏ vừa sợ hãi vừa phấn khích, nhìn Mộc Quy Phàm với đôi mắt sáng lấp lánh.

Dáng vẻ Sĩ quan Mộc khi quật ngã tên côn đồ siêu ngầu nhat!

Hiệu trưởng đến gần Mộc Quy Phàm, thấp giọng nói: “Sĩ quan Mộc, anh có thể cho mọi người thời gian chuẩn bị trước. không...”

Mộc Quy Phàm cười lạnh: "Liệu bọn côn đồ có cho mọi người thời gian chuẩn bị không?"

Hiệu trưởng ngẩn ra một lúc, nói: "Nhưng như vậy sẽ hù dọa tụi nhỏ."

Mộc Quy Phàm không thèm liếc nhìn hiệu trường mà quét mắt về phía các học sinh đang xếp hàng.

Anh nói giọng lạnh lùng, không cho phép hiệu trưởng tiếp tục nghỉ ngờ: “Tôi tin các bạn nhỏ của chúng ta không yếu ớt như vậy. Tuy vẻ ngoài của chúng mong manh dễ vỡ, nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ.”

Hở ra là sợ các bạn nhỏ dọa, nói chuyện to một chút cũng sợ tụi nhỏ bị hù....

Mộc Quy Phàm không tán đồng phương thức nuôi dạy trẻ như chăm trong nhà kính này, anh cho rằng trẻ con sinh ra vốn dĩ không hề yếu đuối, chính người lớn nuôi dưỡng nên sự yếu đuối của trẻ con.

Anh có chừng mực của mình, biết mức độ nào các bạn nhỏ có thể chấp nhận được.

Chiến tranh, đổ máu, chém giết dã man, đánh đập... những thứ này đều không nên để trẻ em ngày nay phải đối mặt. Nhưng cuộc diễn tập chỉ có tình huống côn đồ xông vào. thôi, mức độ nguy hiểm này còn không thể chấp nhận được thì khi có côn đồ thực sự sẽ ra sao?

Có phải tất cả đều sợ đến ngây người, chạy cũng không chạy nổi hay không?

Hiệu trưởng nhất thời câm nín, dưới khí thế mạnh mẽ của Mộc Quy Phàm, ông ta căn bản không dám nói lời nào, cũng không biết phải nói gì.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận