Lọc Truyện

Độc Sủng Công Chúa Nhỏ Của Tám Người Cậu (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

Trong lòng Diêu Thi Duyệt vô cùng ghen †ị, không hiểu vì sao người yếu ớt như chị cô ta lại có thể may mắn như vậy!

Trưởng lão tự mình nói, suy nghĩ của Diêu Thi Duyệt bị cắt ngang, cô ta hoàn hồn: “Nhất định phải đưa hai đứa bé của nhà họ Diêu về, nghe không?”

Diêu Thi Duyệt liên tục gật đầu: “Vâng vâng...”

Nhưng đưa về như thế nào, đánh không lại, tiền cũng không nhiều như người ta, thế lực cũng không rộng như họ!

Những ông chủ quặng mỏ bọn họ quen biết đâu ai dám đắc tội với nhà họ Tô vì bọn họ đâu?

Diêu Thi Duyệt nhớ đến cảnh ngoài cổng trường tiểu học chiều nay, cảm giác mông vẫn còn đau...

Đúng lúc này, người chết sống trong quan tài dường như đã nghỉ đủ, miệng phát ra tiếng gào thét, dùng sức kéo tay phải của mình.

Hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân, xương bả vai, xương hông của cô ấy đều bị đóng đinh, ngoài tay chân ra thì xương bả vai và xương hông đều bị đóng định dày hai đốt ngón tay.

Diêu Thi Duyệt kinh hãi nói: “Trưởng lão, chị của tôi, chị ấy chắc là không trốn được đâu đúng không...”

Cô ta nhìn về phía tay phải của chị mình, bàn tay bị đinh đóng xuyên qua đã cách vách quan tài mấy cm, không dán chặt vào vách quan tài như trước đó.

Trưởng lão nhíu mày nói: “Cô ta không thoát được!”

Tốc độ của thứ trong người Diêu Linh Nguyệt ngày càng nhanh, đôi tay cứng đờ vì dùng sức của cô ấy lại rũ xuống.

Diêu Thi Duyệt thở dài một hơi, nhìn chị mình bị đính trong quan tài, không cảm thấy kinh dị mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái...

Cho tranh với cô ta này!

Diêu Thi Duyệt nói: “Trưởng lão, nhà họ Tô trông mấy đứa nhỏ rất chặt, chúng tôi căn bản không đến gần được.”

“Nhưng đứa bé hơn rất để ý đến mẹ mình, trước tiên chúng ta có thể ra tay từ nó trước.”

Trưởng lão gật Không tệ, cô lấy một ống máu của Diêu Linh Nguyệt, nói đó là của cô, tuyệt đối không được để lộ, rõ chưa? Nếu không thì cô cố mà chịu!”

Diêu Thi Duyệt cúi đầu không dám lên tiếng. Xế chiều hôm nay cô ta đã bại lộ với Tô Tử Du, lúc này chắc nhà họ Tô cũng đã biết rồi.

Cô ta nào dám nói thật với trưởng lão, sau khi vâng một tiếng thì làm bộ tiến lên dùng kim tiêm lấy một ống máu trên người chị mình.

Trưởng lão ồn ào hừ một tiếng khinh bỉ, ông ta lẩm bẩm: “Một người có huyết mạch truyền thừa nhưng không có thực lực, một người có tí thực lực thì lại không có huyết mạch! Nhà họ Diêu đúng là phí công khi sinh ra hai chị em các cô!”

“Lãng phí nhiều phù lục của ta như vậy, còn không biết nuôi đến lúc nào mới có thể biến cô ta thành Vu tiên.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận