Lọc Truyện

Tình Đầu Của Phó Tổng

Cô bước về đến nhà thì Tiêu Nam cũng vừa bước ra, mặt Tiêu Nam lúc này trông thật khó coi. Gặp cô ngoài cửa nên anh cũng không cần tới bệnh viện nữa.

- Anh không nghĩ cô bạn của em lại như vậy?

Thấy cô đã khá mệt mỏi nên anh không nói gì thêm mà đưa đồ cho cô, anh khuyên cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cô cố cười nhẹ rồi bước vào nhà. Tiêu Nam lẳng lặng bước ra về.

Vào đến nhà, cô đã thấy Nhược Hằng ngồi trên ghế xem TV, nhìn thấy cô xanh sao tay chân đầy vết thương nhưng cô ta vẫn dửng dưng, cô ta còn cố trách móc Tiêu Nam khi anh ta không hài lòng về việc cô ta ung dung ở nhà trong khi bạn của cô ta bị bắt cóc. Thấy cô không nói gì, Nhược Hằng hơi áy náy.

- Cậu không sao chứ? chắc là cậu biết mình cũng không thể làm gì giúp cậu được mà!

- Ừm.

Cô lẳng lẳng bước vào phòng trong sự bực dọc của Nhược Hằng.

- Bị bắt cóc thôi mà, không phải đã an toàn về nhà rồi hay sao? toàn làm bộ để người khác quan tâm.

Cô bước vào phòng tắm, cô lấy khăn lau người, nghĩ đến cảnh bị tên áo choàng chạm vào người, cô lại sởn gai ốc, cô sợ hãi mà cố gột rửa đi tất cả, ít ra ông trời vẫn còn thương cô vì hiện tại cô đã được bình an, cô ngồi trước gương, không ngờ chỉ mấy hôm mà mặt cô đã hốc hác đi nhiều, cô thấy máy tính của cô có rất nhiều tin nhắn đến, đó là Tiểu Đào và Hạ Cúc. Cả mấy trăm tin nhắn hỏi han lo lắng cho cô, lúc này nước mắt cô lại chảy ra, cô vui mừng vì ít ra vẫn còn những người bạn tốt với cô thật lòng. Một cô gái vui vẻ giờ đây đã thành một con nhỏ mít ướt, nếu như ai không hiểu thì cũng không bao giờ nghĩ được cô đã trải qua những gì.

Cô cũng đã hoàn thành một nửa chặng đường du học, ba cô nói tuần tới cô sẽ được về nước, vì ba cô không muốn cô gặp nguy hiểm thêm nữa, cô cũng vâng lời nghe theo vì ở đây toàn là những kí ức không mấy vui vẻ gì.

Sắp về nước nên cô đến gặp Alex một chút, coi như lời từ biệt. Cô đặt bó hoa trên bàn, đi lấy một cái lọ nhỏ để cắm chúng, vì bệnh viện quá ngột ngạt, mùi thuốc Khử trùng nồng nặc, nên cô muốn cắm một chút hoa để không khí được dễ chịu hơn một chút,

Đã ba ngày trôi qua, Alex vẫn chưa tỉnh, cô kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh nơi anh nằm.

- Alex! Tôi không nghĩ rằng chúng ta lại thành ra thế này, thật sự tôi rất buồn vì mất đi một người bạn. Nhưng anh cũng đã cứu tôi nên mọi chuyện coi như huề, không ai nợ ai nữa. Hôm nay tôi đến đây, cũng là để từ biệt anh, hy vọng anh rằng sau này anh sẽ sống thật tốt và đừng làm những việc xấu nữa.

Cô đứng lên, khẽ đưa tay lau nước mắt, cô đang định rời đi thì một bàn tay yếu ớt nắm lấy tay cô. Alex từ từ mở mắt, nhìn về phía cô, cô ngạc nhiên đang định đi gọi bác sĩ thì Alex cố giữ cô lại.

- Tôi có chuyện cần nói với em! Tôi biết em rất thất vọng về tôi, rất ghét tôi nhưng thật sự em có tin rằng tôi đã muốn thả em đi hay không?

- Ừm chúng ta huề nhau rồi, nên đừng xin lỗi nữa. Tôi cũng sắp về nước rồi!

- Tôi không hy vọng em tha thứ nhưng từ giờ trở về sau tôi sẽ đứng sau bảo vệ em như một người bạn được không? dù tôi biết tôi không xứng đáng.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận