Lọc Truyện

Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

“Không biết tự lượng sức mình." 

Yêu Nguyệt đối mặt với đòn tấn công của Lý Hổ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh và không chút bối rối, thậm chí còn phát ra một tiếng cười lạnh khinh thường. 

Chỉ thấy cô nàng lao về phía trước, không hề có chút chút đình trệ, trong lúc lao về phía trước hai đầu gối cũng hơi gập lại, nửa người trên ngửa ra sau, tránh thoát đòn tấn công của Lý Hổ sau đó trượt quỳ tới trước mặt Lý Hổ. 

Sắc mặt của Lý Hổ hơi cứng lại, theo bản năng mà cúi đầu nhìn về phía Yêu Nguyệt. 

Nhưng ngay lúc Lý Hổ vừa cúi đầu xuống, trên mặt Yêu Nguyệt đã lộ ra một nụ cười lạnh, vẫn duy trì tư thế nửa người trên ngửa ra sau, lại lấy hai tay chống đất, đùi phải đột nhiên từ dưới nâng lên, sau đó phóng lên cao. “Gầm!” 

Yêu Nguyệt tung một cước hung hăng đạp vào cằm của Lý Hổ, sức mạnh cường đại này khiến thân hình cường tráng và cao to của Lý Hổ cũng phải văng khỏi mặt đất. 

Chỉ thấy đầu của Lý Hổ đột nhiên giơ lên, cổ như sắp bị bẻ gãy và ngửa ra sau, hai chân cách mặt đất chừng mười mấy cm, ngay sau khi ngửa người ra sau đã nặng nề 

ngã trên mặt đất, một lần nữa phát ra một tiếng kêu đau đơn. 

Tôi không khỏi cả kinh trong lòng, nhìn thấy Lý Hổ đang nhắm nghiền hai mắt lại, đúng là đã trực tiếp bị một cước này của Yêu Nguyệt đã cho ngất đi. 

Tất cả diễn biến vừa rồi nói thì chậm, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. 

Yêu Nguyệt bàn tay chống xuống đất, vòng eo nhỏ của cô ấy hơi lắc lư một chút, sau đó trực tiếp từ mặt đất nhảy lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía Lý Hổ, lại liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đắc ý nói: "Năm mươi hai giây, không đến một phút đồng hồ." 

Cho dù đã sớm biết rõ thực lực của Yêu Nguyệt vượt xa những vệ sĩ bình thường, cũng đã sớm đoán được Lý Hổ không phải là đối thủ của Yêu Nguyệt, nhưng khi cảnh tượng rúng động này phát sinh ở trước mắt, tôi vẫn không tự chủ được mà cảm thấy khiếp sợ trước thực lực khủng bố của Yêu Nguyệt. 

Tôi hít sâu một hơi, vội vàng hỏi: "Anh Hổ không sao chứ?" 

“Yên tâm, thiếu gia, chỉ là hôn mê tạm thời mà thôi, không có gì đáng ngại đâu, đợi lát nữa sẽ tỉnh lại thôi." 

Yêu Nguyệt cười cười, kéo cánh tay của tôi đi tới trước người Lý Hổ, chỉ vào anh ta và nhẹ giọng nói: "Thiếu gia cậu xem đi, chiến đấu kỳ thật chính là đơn giản như vậy, 

chỉ cần lấy sức lực thích hợp đánh vào bộ phận yếu nhất của thân thể, là có thể khiến cho kẻ địch trong chớp mắt mất đi sức chiến đấu. Cậu đừng nhìn anh ta cao lớn như vậy, không phải cũng chỉ cần một cước nhẹ nhàng, đã làm anh ta mất ý thức rồi sao?" 

Tôi nhếch miệng, cười khổ nói: "Cái này mà cô còn gọi là nhẹ nhàng? Vừa rồi thiếu chút nữa tôi còn tưởng cô muốn một cước đá chết anh ta nữa." 

"Hihi, không khoa trương như vậy đâu. Tôi rất biết chừng mực, nên chỉ làm cho anh ta hôn mê một chút thôi." 

Yêu Nguyệt cười hihi lại tiếp tục nói: "Thực lực của tên cao to này thật ra cũng tạm được, tố chất thân thể, kỹ năng, ý chí và kinh nghiệm chiến đấu đều vượt xa những vệ sĩ bình thường, thường ngày phải trải qua những khóa huấn luyện bài bản đầy gian khổ trong một thời gian dài mới có thể đạt được thành quả này." 

Tôi cười nói: "Anh Hổ đích thật là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nghe nói năm đó còn là quán quân chiến đấu trong quân đội." 

“Thiếu gia, trước đây là anh ta huấn luyện cho cậu sao?" Yêu Nguyệt hỏi. 

Tôi gật gật đầu, nói: "Đúng vậy." 

“Vậy cũng không tệ, nếu làm huấn luyện viên nhập 

môn mà nói, anh ta miễn cưỡng đủ tư cách." Yêu Nguyệt gật đầu đánh giá. 

Tôi lại nhịn không được mà bật cười, "Đường đường là quán quân cận chiến của bộ đội đặc chủng, ở trong miệng cô chỉ là một huấn luyện viên nhập môn mà còn miễn cường mới đủ tư cách sao?" 

“Quán quân chiến đấu trong quân đội cũng không giỏi như thiếu gia tưởng tượng đâu, số người tôi tự tay giết chết cũng đếm không hết. 

Yêu Nguyệt bĩu môi, ôm chặt lấy cánh tay của tôi, lại nói: "Thiếu gia cậu cũng không cần tự coi nhẹ mình, trình độ hiện tại của cậu và anh ấy thật ra chênh lệch không lớn, những kỹ năng cần nắm vững đều đã nắm vững rồi, ý thức chiến đấu cũng rất tốt, việc còn lại chỉ cần nâng cao thêm tố chất thân thể, tích góp thêm một chút kinh nghiệm, lúc đó cậu muốn đánh bại anh ta cũng không phải việc khó." 

“Thật hay giả vậy?" Tôi có chút kinh ngạc. 

Yêu Nguyệt tỏ vẻ đương nhiên và gật đầu, "Đương nhiên rồi, tôi lừa thiếu gia để làm gì?" 

Tôi trầm ngâm một lát, hỏi: "Nhưng cô thân là phụ nữ, điều kiện bẩm sinh đã bị hạn chế, ở phương diện sức lực và tố chất thân thể rõ ràng là không bằng anh ta, tại sao cô lại có thể dễ dàng đánh bại anh ta như thế?” 

“Đó đương nhiên là bởi vì ý thức, kinh nghiệm, kỹ năng của tôi đều vượt xa anh ta." 

Yêu Nguyệt che miệng cười khẽ, nói tiếp: "Hơn nữa ngoài những kỹ năng chiến đấu đơn giản kia ra, tôi còn biết võ công nha. 

“Võ công?” 

Ánh mắt của tôi sáng lên, hỏi: "Chính là bộ pháp mà lúc này cô vừa sử dụng đúng không? Thoạt nhìn thì hoàn toàn không hề có quy luật, nhưng làm cho thân thể giống như mất đi trọng lượng, nhẹ như lông hồng sao?" 

“Đúng vậy!" Yêu Nguyệt gật đầu trả lời, "Những võ công mà tôi biết có nhiều loại, loại võ công mà tôi vừa sử dụng lúc này là sự kết hợp giữa thân pháp và bộ pháp, gọi là Phi Trữ, sau khi nắm vững môn võ công này, có thể làm cho thân thể của mình giống như hoàn toàn không có trọng lượng, theo gió mà động, trong chiến đấu cũng sẽ đứng ở thế bất bại.” 

Tôi gật đầu đồng ý. 

“Đích thực, nếu như đòn công kích của kẻ địch ngay cả góc áo cũng không chạm vào được, vậy không phải là đã đứng ở thế bất bại sao?" 

Yêu Nguyệt bỗng nhiên nhìn tôi chằm chằm vào tôi, cười hỏi: "Thiếu gia cậu muốn học không?" 

Tôi hơi sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: "Cô có thể dạy tôi sao?" 

“Đương nhiên có thể rồi." Yêu Nguyệt dịu dàng nói: "Không chỉ có Phi Trữ bộ pháp, tôi còn nắm vững rất nhiều môn võ công khác, chỉ cần thiếu gia cậu muốn học, tôi sẽ dạy cho cậu ngay.” 

"Vậy thì tốt quá, tôi học!" Tôi vội vàng gật đầu. 

“Vậy thì tốt, nhưng tôi rất nghiêm khắc nha, khi khóa huấn luyện chính thức bắt đầu, thiếu gia cậu cũng phải không sợ cực khổ mới được." 

“Đương nhiên.” Tôi vỗ vỗ vào ngực của mình, cười nói: "Dù sao chỉ có một cái mạng này, chỉ cần luyện không chết, liền tùy cô muốn làm gì cũng được." 

ra. 

Trong lúc nói chuyện, Lý Hổ đã từ từ tỉnh lại, mở mắt 

“Tỉnh rồi à, anh Hổ." Tôi cúi đầu cười nói. 

“Thiếu gia?!” Lý Hổ giật mình, có vẻ có chút mê mang, sau đó như hồi tưởng lại cảnh tượng thi đấu trước khi ngất xỉu của mình, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. 

Chỉ thấy anh ta từ trên sàn nhà xoay người bò dậy, sắc 

mặt đỏ lên, lại không chút do dự hướng về phía Yêu 

Nguyệt cúi đầu hành lê, trầm giọng nói: "Là tôi thua rồi, tôi thừa nhận cô so với tôi càng có tư cách bảo vệ sự an toàn của thiếu gia. Tôi sẽ từ chức đội trưởng an ninh, lập tức rời đi." 

“Hả?” Tôi không nhịn được mà nhíu mày, kinh ngạc hỏi: "Từ chức? Anh Hổ, anh đang nói đùa cái gì vậy, vừa rồi hai ngươi đánh cược với nhau cũng không có chuyện từ chức này.” 

Lý Hổ cúi đầu xấu hổ nói: "Thiếu gia, ngài cũng đừng khuyên tôi nữa, tôi lúc trước luôn cho rằng mình lợi hại ra sao, cho đến hôm nay khi đụng độ vị tiểu thư này, mới biết được thiên ngoại hữu thiên, mình chính là một con ếch ngồi đáy giếng. So sánh với thực lực của vị tiểu thư này, tôi căn bản không xứng để làm vệ sĩ cho ngài..." 

“Có xứng hay không anh nói không tính, tính chuyên nghiệp của anh cũng không chỉ giới hạn ở năng lực chiến đấu. 

Tôi trực tiếp cắt đứt lời của Lý Hổ, vỗ vỗ bờ vai của anh ấy, nói: "Yêu Nguyệt là cận vệ của tôi, còn anh Hổ thì tiếp tục lãnh đạo một tổ bảo an, phụ trách công tác hộ vệ trong nhà.” 

“Nhưng mà... 

“Không nhưng mà gì nữa, cứ quyết định như vậy đi." Tôi không cho phép anh ấy cự tuyệt, nên lại nói tiếp: "Về 

phần các thành viên tổ bảo an, anh có thể tùy ý chọn lựa, không hạn chế, tôi tin tưởng anh.” 

“Thiếu gia..." Lý Hổ ngẩng đầu nhìn tôi, trên khuôn mặt đen ngòm của anh ấy tràn đầy vẻ cảm động. 

Tôi tỏ ra ghét bỏ và khoát tay áo, trêu chọc nói: "Cảnh cáo anh, tôi không có hứng thú với đàn ông, nên anh cũng đừng nhìn tôi bằng biểu cảm như muốn lấy thân báo đáp như vậy." 

“Đúng vậy đúng vậy." Yêu Nguyệt ra sức ôm chặt cánh tay của tôi, "Thiếu gia của chúng ta giới tính bình thường. Hơn nữa, cho dù không bình thường, cũng không có khả năng để mắt đến loại đàn ông thô kệch như anh đâu." 

Tôi nhịn không được liền gõ một cái vào đầu Yêu Nguyệt, tức giận nói: "Cái gì gọi là không bình thường? Không nói lời nào không ai coi cô là người câm đâu.” 

trận. 

“Á.." Yêu Nguyệt tỏ ra oan ức, chỉ cười và xoa xoa 

Lý Hổ xấu hổ nhếch miệng cười cười, nói: "Vậy tôi đi trước đây, thiếu gia!” 

“Ừ, đi đi." Tôi khoát khoát tay, để cho Lý Hổ tự mình rời đi, trong phòng huấn luyện lúc này lại chỉ còn có tôi và Yêu Nguyệt. 

Yêu Nguyệt xấu hổ nhìn tôi một cái, nhưng tôi hiện tại đã không còn chút tâm tư nghĩ đến chuyện trai gái, liền hưng phấn cầm lấy tay Yêu Nguyệt hỏi: "Yêu Nguyệt, khi nào thì chúng ta bắt đầu?" 

“Bắt đầu cái gì?" Yêu Nguyệt ngẩn người. 

“Dạy tôi học võ công của cô đó." 

"Á... thiếu gia đang nói tới cái này à." Yêu Nguyệt có vẻ có chút thất vọng, sau khi suy nghĩ một chút liền đáp lại: "Ngày mai đi, tôi phải chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu." 

Η 

“Được." Tôi gật đầu đồng ý, sau đó liền dẫn theo Yêu Nguyệt trở lại phòng khách ở lầu một. 

Lúc này Chu Thái Vi đang ngồi ở trên ghế sô pha gọi điện thoại, sau khi nhìn thấy tôi liền đứng dậy nghênh đón, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia, tôi vừa mới nhận được điện thoại, tổng bộ tập đoàn bên kia phái người tới Lôi Trạch, nói muốn thẩm tra vấn đề sơ hở trong quá trình chuyển nhượng cổ phần vốn cổ của Úy Lam." lại. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận