Lọc Truyện

Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Tên quản lí lúc này rốt cuộc cũng nhớ ra nơi này là sân nhà của mình, nên từ trong tâm trạng bị dọa võ mật lúc này mà khôi phục lại tinh thần, hắn tôi nhìn về phía Từ Thanh, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Hừm, hôm nay sẽ cho mày mở mang mắt chó của mày ra!" 

Hắn ta bước đến trước mặt Từ Thanh, vẻ mặt kiêu ngạo và ương ngạnh, "Báo tên của mày đi, tao muốn biết ai có gan chó lớn như vậy, dám dẫn người đến tập đoàn Thanh Hà gây sự" 

Cả đám bảo vệ nghe vậy mới rốt cuộc hoàn hồn lại, sau đó đồng loạt phát ra những tiếng cười vang. 

“Haha haha, không sai, ở thành phố Tế Dương lại còn có người dám đến tập đoàn Thanh Hà của chúng ta để giương oai sao?!" 

“Sẽ không phải là mấy tên điên từ bệnh viện tâm thần chạy ra chứ." 

“Tôi nghĩ bọn họ là chán sống rồi, nên muốn tìm cái chết!" 

Tiếng cười vang vọng, cả đám bảo vệ nhe răng cười, lại tiến về phía trước mấy bước, giăng co với đám người của Từ Thanh. 

“Ngươi muốn biết tôi là ai?" 

Ánh mắt của Từ Thanh khinh thường liếc nhìn một 

vòng mấy tên bảo vệ đó, sau đó thì dừng lại trên người của tên quản lý trước mặt, lạnh lùng mở miệng: "Công ty Uy Lam, Từ Thanh." 

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này thôi, nhưng lại như tiếng sấm sét vang vọng trong đại sảnh, khiến cho đông đảo bảo vệ như đột nhiên bị bóp cổ, tiếng cười vang lập tức im bặt. 

Tên quản lí hai mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn Từ Thanh, lắp bắp nói: "Từ... Từ Thanh đến từ Lôi Trạch?!" 

Từ Thanh mặt không biến sắc, lại chậm rãi mở miệng nói: "Thiên thiếu gia của chúng tôi trong lúc bận rộn đã đến Tế Dương, lại nhận được sự đãi ngộ như thế này, tôi ngược lại muốn hỏi Đổng Viễn Sơn, đây là đạo tiếp khách của tập đoàn Thanh Hà sao?" 

"Thiên... Thiên thiếu gia... 

Tên quản lý bảo an hoảng sợ nhìn tôi, có vẻ càng 

thêm bối rối, sau khi do dự một chút mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên mặt, "Chuyện này chỉ sợ có hiểu lầm gì đó." 

“Hiểu lầm?" Từ Thanh cười lạnh một cái, "Tôi sẽ cho các ngươi biết cái giá phải trả khi mạo phạm Thiên thiếu 

gia là như thế nào, sau đó sẽ tự mình đi hỏi Đổng Viễn Sơn xem là hiểu lầm gì.” 

Nói xong, Từ Thanh giơ tay ra hiệu, "Lên!" 

Ô 

Sau khi ra lệnh một tiếng, O Nha sớm đã không kiêm chế được mà xông lên trước, Dương Trình và những người còn lại đều lộ ra nụ cười dữ tợn, cũng nhao nhao đi theo. 

Tên quản lí theo bản năng mà lui về phía sau vài bước, trên mặt hiện lên vẻ e ngại, tiếp theo lại hung hăng cắn răng, lớn tiếng quát: "Đệt, Từ Thanh của Lôi Trạch thì thế nào, nơi này là Tế Dương! Các huynh đệ, đánh cho tôi!" 

Trong tiếng quát lớn, đám bảo vệ lập tức khôi phục lại dũng khí, tru lên và nghênh đón đám người của Ô Nha. 

Trong khoảnh khắc nhân mã hai bên đụng độ nhau, tình cảnh trong đại sảnh cũng lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng kêu giết và tiếng kêu la thảm thiết nối liền thành một mảnh. 

Những người qua đường vốn đang ở trong đại sảnh đều tỏ vẻ hoảng sợ, nhao nhao chạy trốn tứ phía, hòng rời xa vòng chiến. 

Tôi xoay người đi tới ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi của đại sảnh và ngồi xuống, biểu cảm bình tĩnh nhìn đám đông đang chém giết nhau trong hỗn loạn. 

Bên cạnh là một cô gái mặc váy công sở, trước ngực đeo thẻ nhân viên, chắc là nhân viên lễ tân của tập đoàn Thanh Hà, khuôn mặt rất xinh đẹp, tất đen bao lấy hai chân, vừa dài vừa thẳng, thể hiện rõ dáng người đẹp đẽ. 

Nhưng hình như cô nàng cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa đến choáng váng, đứng ngây người tại chỗ, thân thể run rẩy, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. 

“Xin chào!” Tôi quay đầu nhìn về phía cô ấy, nhẹ giọng nói: "Cảm phiền cô rót cho tôi một ly nước. 

“Hả?" Cô gái lễ tân cứng ngắc quay đầu lại nhìn tôi, trong ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc. 

Tôi mỉm cười, "Một ly nước đá, cảm ơn!” 

“À....” Cô gái ở quầy lễ tân ngây ngốc gật đầu, một bộ dạng không kịp phản ứng, lúc này mới ngoan ngoãn xoay người rời đi, rất nhanh liền bưng một ly nước đá trở về. “Cảm ơn!” Tôi nhận lấy cốc giấy, cười gật đầu với cô 

ấy. 

Trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái cố nặn ra một nụ cười lễ phép, sau khi dừng lại một chút, do dự nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, ngài vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi. Mặc dù ngài mang đến không ít người, nhưng nơi này chính là tập đoàn Thanh Hà. Những tên bảo vệ này chỉ là 

tiểu nhân vật, chờ đại nhân vật chân chính đi xuống, đến lúc đó ngài muốn đi cũng đi không được." 

Tôi ngẩn người, sau đó cười nói: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” 

Cô gái mấp máy miệng, nghe vậy liền không nói gì thêm nữa, dường như có vẻ tức giận với thái độ không biết thân biết phận của tôi. 

Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy cửa thang máy ở một bên đại sảnh mở ra, một người đàn ông trung niên vẻ mặt trầm tĩnh bước ra. 

Người đàn ông trung niên kia có khuôn mặt thường thường, nhưng dáng người lại cực kỳ cao to và cường tráng, chiều cao phải hơn hai thước ba, cả người giống như một ngọn núi nhỏ, cho người ta một loại cảm giác áp bức rất mạnh. 

Quan trọng hơn là, hắn bước đi như gió, bả vai lại không có chút lay động nào, hô hấp vững vàng và có lực, hai tay đong đưa lộ ra một tiết tấu đặc thù, rõ ràng là một cao thủ có thực lực cận chiến rất mạnh. 

Người đàn ông trung niên bước nhanh tới đại sảnh, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, sắc mặt tối sầm lại, sau đó liền mở miệng quát lớn: "Dừng tay!" 

Âm thanh như tiếng sấm vang vọng giữa không trung. 

Nhân mã hai phe đang hỗn chiến sau khi nghe thấy 

tiếng quát lớn liền chậm rãi dừng tay, cảnh tượng hỗn loạn trước mặt rốt cuộc cũng bình phục lại, ngoại trừ vẫn còn những tiếng kêu rên đang vang vọng trong không khí ra, thì cũng không còn âm thanh nào khác. 

Sau khi tập trung nhìn kỹ lại, mới thấy hai bên cộng lại gần bảy tám mươi người, lúc này những người còn đứng được đã không đủ hai ba mươi người, những người khác 

đều đã ngã xuống đất mà không đứng dậy nổi. 

Tuy nhiên phần lớn trong số đó đều là các bảo vệ của tập đoàn Thanh Hà, có người ôm bụng, có người ôm lấy cố tay hoặc cổ chân đã bị bẻ gãy của mình, nằm trên nền đá cấm thạch lạnh lẽo mà kêu rên không thôi. 

Bởi vậy có thể thấy được, đám người của Từ Thanh đã ra tay tàn nhẫn có nào. 

Đây là kết quả của cuộc chiến đấu tay không, nếu như cho bọn họ cầm theo vũ khí, lúc này đại sảnh của tập 

đoàn Thanh Hà chỉ sợ đã là máu chảy thành sông. 

Người đàn ông trung niên quát dừng cuộc hỗn chiến, sau đó nhìn cảnh tượng trước mặt, sắc mặt tối sầm, lập tức đưa mắt nhìn về phía Từ Thanh. 

Từ Thanh mặt lộ vẻ khinh thường, cười nhạo nói: "Cao Chấn, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, u oán như đàn bà vậy.” 

Cao Chấn? 

Tôi hơi ngẩn người ra, lúc này mới lập tức nhớ ra. 

Ông ta là tâm phúc của Đổng Viễn Sơn, chủ tịch tập đoàn Thanh Hà, đồng thời cũng là cận vệ của hắn, biệt hiệu là Cao Chấn Toái Thạch Thủ, nghe nói một quyền toàn lực của ông ta có thể xuyên thủng phiến đá dày vài cm, thực lực vô cùng khủng bố. 

Từ sau khi bắt đầu cùng Yêu Nguyệt tập luyện công phu, tính hiếu chiến trong cơ thể tôi thật giống như đã bị kích hoạt, đối với những trận ẩu đả hoặc cao thủ võ công so tài với nhau đều cảm thấy rất hứng thú. 

Cho nên lúc trước khi Từ Thanh giới thiệu cho tôi những thông tin về Đổng Viễn Sơn và các nhân vật quan trọng của tập đoàn Thanh Hà, tôi đã có ấn tượng sâu sắc với cái tên Cao Chấn này. 

Hiện tại xem ra... 

Tôi nhìn thân hình cao to như núi của Cao Chấn, 

dường như đang ẩn chứa sức mạnh khủng bố bên trong, 

khẽ gật đầu, mơ hồ cảm thấy có chút ngứa tay. 

Lời đồn hắn không sai, người này hẳn là một cao thủ hiếm có! 

Bên kia, Cao Chấn nghe được lời nói châm chọc của Từ Thanh, trong mắt hiện lên một chút tức giận, nhưng không có bộc phát, mà là xoay đầu nhìn bốn phía, như là đang tìm kiếm cái gì đó. 

Khi ông ta nhìn thấy tôi, liền vội vàng bước tới. 

Vẻ mặt của cô gái lễ tân đang đứng bên cạnh tôi lập tức trở nên căng thẳng. Sau khi Cao Chấn đi tới trước mặt tôi, cô ấy mới vội vàng khom người chào hỏi: "Chào chủ quản Cao.” 

đâu. 

Cao Chấn sửng sốt, nhìn cô gái một cái, sau đó gật 

“Thiên thiếu gia!" 

Cao Chấn khom người chín mươi độ, cung kính nói: "Không biết ngài đại giá quang lâm, thật sự xin lỗi, chủ tịch chúng tôi mời ngài lên lầu!" 

“Xuỵt..." 

Một loạt âm thanh hít ngược một hơi lạnh từ bên cạnh truyền đến. 

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái lễ tân kia đang tỏ ra khiếp sợ và che miệng, dại ra nhìn chằm chằm vào tôi. “Cảm ơn nước của cô." Tôi cười với cô ấy, đưa cốc nước qua, "Cũng cảm ơn lời khuyên tốt đẹp vừa rồi của 

cô." 

“Hả?" Cô gái vội vàng nhận lấy cái ly, khẩn trương và bối rối nói: "Không... không có gì đâu... xin đừng khách sáo.” 

Cao Chấn lại nhìn cô gái một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục khom người nói: "Thiên thiếu gia, chủ tịch của chúng tôi đang ở văn phòng chờ ngài.” 

Tôi không đứng dậy, mà hứng thú nhìn Cao Chấn, mỉm cười hỏi: "Ông luyện quyền gì?" 

Cao Chấn hơi sửng sốt, sau đó thành thật trả lời, "Là một bang phái quyền cước rất nhỏ, tên là Khai Sơn, không đáng được nhắc tới." 

"Khai Sơn Quyền... cái tên này hình như tôi đã từng nghe qua.” 

Tôi chậm rãi gật đầu, cười nói: "Qua hai chiêu, giao lưu một chút?" 

Giao lưu? 

Vẻ mặt của Cao Chấn hơi kinh ngạc, nhịn không được mà đánh giá tôi từ trên xuống dưới một cái, sau đó thấp giọng nói: "Thiên thiếu gia, ngài thân phận tôn quý, tôi làm sao dám động thủ và giao lưu với ngài chứ, lồ như làm cho ngài bị thương, tôi không đảm đương nổi." 

Tôi nghe vậy liền nhíu mày, "Hừm, ý ông là tôi không phải là đối thủ của ông sao?" 

“Không, tôi không có ý này.” Cao Chấn giải thích, 

"Chẳng qua chủ tịch của chúng tôi còn đang chờ ngài, hay là chúng tôi vẫn nên đi lên đó trước đi?" 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận