Lọc Truyện



Chính Minh Tuệ cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu để rời khỏi tầm mắt của Dương Quốc Thành.
“Bây giờ em muốn đi đâu? Anh đưa em tới xem chỗ ở mới trước nhé?” Quân dịu giọng hỏi, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay của người ngồi trên ghế phó lái.
Minh Tuệ cúi đầu, lúc này cô mới nhận ra bàn tay mình đang nắm chặt dây an toàn, các khớp xương trắng bệch hết cả.

Cô thở hắt ra một hơi, nghĩ ngợi vài phút rồi nói:
“Anh… có thể đưa em tới khu biệt thự Vân Giang được không?” Khu biệt thự Vân Giang ở ven sông, cảnh sắc rất đẹp, giá cả trên trời.

Quan trọng nhất là bé Bông của cô đang ở lại đó để điều trị bệnh.
Cô muốn tới đó thăm con gái.
Quân gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Anh đánh lái, chuyển hướng đi tới khu biệt thự Vân Giang.

Tới một căn biệt thự màu trắng sau cánh cổng sắt kín mít, hai người cùng xuống xe đi vào trong.
“Làm phiền anh quá…” Đôi mắt nâu của Minh Tuệ nhìn thẳng vào mắt Quân, đầy cảm kích và ngại ngùng.
“Em đừng ngại, quan hệ giữa chúng ta là gì chứ? Nếu em còn coi anh là bạn tốt, thì đừng nói những lời như vậy.” Quân khẽ cười: “Vả lại, anh cũng rất tò mò về con gái của em.

Nhất định cô bé rất giống em hồi nhỏ, vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu, tràn đầy sức sống.”
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô bé Minh Tuệ khi còn nhỏ, nụ cười trên môi Quân lại càng đậm hơn.
Bé Bông đang nằm trên giường bệnh trắng tinh, hai mắt khép hờ.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân vào phòng, bé con choàng tỉnh dậy.

Đôi mắt nâu vô cùng giống Minh Tuệ mở to nhìn người đàn ông vừa đi vào phía sau mẹ, có chút mê man.
Minh Tuệ mỉm cười vuốt tóc con gái: “Bông, mấy hôm nay con thấy trong người thế nào? Mẹ xin lỗi, bây giờ mới tới thăm con được.”

Lần trước tới thăm con gái là đi cùng với Dương Quốc Thành.

Khi đó, hắn chưa kết hôn với Hà Thu Hoài, và quan hệ giữa hai người cũng chưa hỏng bét như hiện tại.
Bé con nở nụ cười ngọt ngào với mẹ: “Con nhớ mẹ lắm.

Mấy hôm rồi mẹ không đến thăm con, để con đợi mãi…” Lại dời mắt, nhìn người đàn ông vẫn đang im lặng nãy giờ: “Mẹ, chú này là ai vậy?”
“Chào bé Bông, chú là bạn của mẹ cháu, cháu gọi chú là chú Quân là được rồi.”
Bé con ngồi trên giường đang cười ngọt ngào lại bất chợt nhíu mày: “Mẹ, bố con đâu rồi?” Giọng điệu không hề thân thiện, cũng bỏ qua việc chào hỏi ông chú lạ mặt.
“Chuyện này… Bố con…” Minh Tuệ hơi do dự, không biết phải trả lời con gái như thế nào.
Con gái cô không trưởng thành sớm và hiểu chuyện như anh trai sinh đôi của bé.

Làm sao cô có thể nói ra miệng những lời như “bố con đã kết hôn với người khác, không thể ở bên mẹ con” được.
Đúng lúc này, Quân kịp thời lên tiếng, giải vây cho cô: “Dạo gần đây bố cháu rất bận, không có thời gian tới đây.

Sau này chú sẽ thay bố đến thăm cháu có được không?”
“Không được.” Không đợi hai người lớn nói thêm gì nữa, bé con đã sa sầm mặt, ngắt lời: “Con không cần chú lạ mặt đến thăm con, chỉ cần bố thôi.

Có được không mẹ? Con muốn… bố và mẹ… đến thăm con…”
Giọng bé con hơi nghèn nghẹn, như thể sắp khóc đến nơi.

Hai người lớn nghe thấy mà không đành lòng khiến bé con khó chịu thêm.

Nhất là Minh Tuệ, cô cảm thấy vô cùng chua xót.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô và Dương Quốc Thành không thể trở về như xưa, cũng không thể cho hai đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh như mong ước.
Cô thở dài, cúi người nắm tay con gái: “Nhưng bố con rất bận, không thể…”
Cô chưa nói hết lời, đã bị con gái cắt ngang: “Con mặc kệ… hu hu… con chỉ muốn bố và mẹ thôi…”
Có đôi khi, trẻ con vô cùng nhạy cảm, cũng có sự gắn kết trời sinh với bố mẹ.

Những đứa trẻ thiếu hụt tình thương, một khi nhận được tình cảm ấm áp từ bố mẹ sẽ nhất quyết muốn giữ khư khư trong tay, không bao giờ buông ra nữa.
Minh Tuệ chớp chớp đôi mắt ươn ướt, mím môi.
“Được rồi, con đừng khóc, mẹ… sẽ đưa bố đến thăm con.” Sau cùng, cô vẫn là một người phụ nữ mềm lòng.
Cứ như vậy, Minh Tuệ đồng ý với con gái lần sau sẽ đi cùng Dương Quốc Thành tới thăm bé, mà không hề hay biết chuyện gì đang chờ đợi mình phía trước.
Lần thăm bệnh ngắn ngủi cứ như vậy kết thúc.

Quân đưa Minh Tuệ về căn nhà mới ở sát bên cạnh nhà mình, giúp cô sắp xếp, dọn dẹp.

Sau khi dọn dẹp tàm tạm rồi, anh lại không nhịn được mà nói:
“Tuệ…” Trong lời nói có chút ngập ngừng: “Anh biết với quan hệ giữa chúng ta hiện tại, đáng ra anh không nên nói những lời này.

Nhưng… không phải là em định liên hệ lại với Dương Quốc Thành đấy chứ? Em quên rồi sao? Người đàn ông đó đã làm em tổn thương đến vậy…”
Trong lòng Quân, cho dù là trước đây hay bây giờ, Minh Tuệ luôn là một người vô cùng quan trọng.

Cô xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất, xứng đáng được người đàn ông của mình nâng niu trân trọng.


Người đàn ông ở bên cạnh cô tuyệt đối không được đối xử tệ với cô.
Nhưng Dương Quốc Thành, kẻ may mắn có được tình cảm của cô, lại khiến cô đau lòng hết lần này tới lần khác.

Anh không thể trơ mắt nhìn cô tự nhảy vào hố lửa được.
“Trẻ con đòi bố mẹ là chuyện bình thường, em đừng vì lời mè nheo của con gái mà mềm lòng.

Dương Quốc Thành hắn…”
“Đủ rồi.” Minh Tuệ ngắt lời anh: “Anh Quân, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng anh không cần nói nữa.

Đây là chuyện riêng của em, em có thể tự mình quyết định.”
Đôi mắt nâu của cô nhìn thẳng vào mắt Quân, trong đó có chứa rất nhiều tình tự phức tạp.

Có đau xót, có miễn cưỡng, có quật cường, có cảm kích… duy chỉ không có quyến luyến yêu thương.
Cô chợt cụp mắt xuống: “Cảm ơn anh đã đưa em về.

Bây giờ… để em yên tĩnh một chút đi.”
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng thở dài của Quân càng có vẻ não nề.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại, ngăn cách hai thế giới.

Minh Tuệ ngồi phịch xuống ghế sofa bám bụi của căn nhà mới dọn vào, thở dài một hơi.

Cô rút điện thoại trong túi ra, có chút do dự, nhưng vẫn quyết định bấm gọi đi.
Dãy số không lưu trong danh bạ, nhưng cô đã sớm thuộc nằm lòng.
“Alo.

Tôi đây.” Sau những tiếng tút dài bất tận, là giọng nói trầm thấp lạnh lùng quen thuộc của người đàn ông.
Trong một giây, Minh Tuệ chợt có cảm giác hai người đã trải qua cả một đời.

Người từng ở bên cô, gần gũi và quen thuộc đến thế, giờ phút này lại vô cùng xa lạ.

Rất nhanh, cô đã lấy lại được bình tĩnh.

Cô dùng chất giọng bình thường nhất có thể để nói chuyện với người bên kia đầu dây.
“Tổng giám đốc, tối nay tối tới biệt thự ven sông thăm bé Bông.

Con bé nói muốn chúng ta… ừm… cùng đến… nên tôi muốn hỏi tối mai anh có rảnh hay không.

Nếu như anh có thời gian, chúng ta có thể…”
Cố gắng hết sức để dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói chuyện với người từng thương.

Chẳng qua là có vẻ như không thành công lắm.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hít thở đều đều.

Dương Quốc Thành đợi cô ngắc ngứ nói xong mới hỏi: “Mấy giờ?”
“Tối mai bảy giờ tôi đợi anh ở ngoài cổng khu biệt thự nhé.

Tôi… đã tắt máy rồi.” Minh Tuệ buông điện thoại, lại thở ra một hơi dài thườn thượt.
Sự lạnh lùng của Dương Quốc Thành khiến cô hơi hụt hẫng.

Có điều nghĩ lại, đó chẳng phải chính là thái độ nên có sao? Hai người cùng chăm sóc các con, vì trách nhiệm của người làm cha làm mẹ.
Dù sao hắn cũng đã đồng ý đi thăm con gái cùng với cô.

Thái độ của hắn đối với cô như thế nào, không đáng để so đo..


Nhấn Mở Bình Luận