Lọc Truyện

Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 972
Trở lại biệt thự, Ngu Diệp Ni đang ở trong phòng khách cầm chén ăn khuya, anh Nghê cầm máy tính ngồi ở bên cạnh.
Nhìn thấy Lâm Tu, Ngu Diệp Nhi ăn đến mức hai má đỏ bừng và lấm tấm mồ hôi, cười với cô và hỏi: “Hai người đã về rồi sao? Có muốn ăn tối không? Chị kêu Nghê Thần đi mua cho hai người.”
Lâm Tu lắc đầu và gượng cười, cô nhẹ nhàng nói: “Không cần, cảm ơn, chị Diệp Nhi.”
Ngu Diệp Nhi nhận thấy sự khác thường trên khuôn mặt cô và hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Anh Nghê cũng nhìn sang, nhưng Lâm Tu không quá xúc động, cô lắc đầu
không muốn nói chuyện.
Điện thoại của Hàn Lận Quân vang lên, anh láy ra xem, vừa rồi là của cảnh sát gửi đến, anh thì thầm với Lâm Tu: “Em về phòng thay đồ ngủ đi, nếu cảm tháy khó chịu thì nằm xuống trước.”
Lâm Tu gật đầu, đi vào phòng.
Hàn Lận Quân nhíu mày nhìn cô vào phòng, sau đó nghe điện thoại: “Alo.”
“Xin chào, tôi là cảnh sát Ngô, bây giờ có tiện cho anh qua ghi chép không?”
Hàn Lận Quân nói vào một giọng trầm trầm, “Xin lỗi, vợ tôi bị kích động, hiện tại không tiện rời đi, tối nay tôi không thể đi được.”
Sáng mai thì sao?
“Sáng mai còn tùy thuộc vào tâm trạng của vợ tôi.”
“ Sáng mai tôi sẽ đi gặp anh, không lập biên bản là không được.Chúng tôi theo dõi giám sát phát hiện ông ta có hành vi sàm sỡ khách nữ sẽ bị phạt giam giữ và phạt tiền nhưng cần phải làm thủ tục theo dõi, chẳng hạn như lời buộc tội của nhân chứng và vật chứng, tôi hy vọng các anh có thể giúp đỡ trong việc này, nếu không cảnh sát có phải là báo cáo trắng sao?”
Hàn Lận Quân hạ mắt, nói: “Tôi hiểu rồi, làm phiền đồng chí cảnh sát, sáng mai tôi sẽ liên lạc với anh.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt anh vẫn có chút nặng nề.
Anh Nghê đặt máy tính bảng xuống và hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Hàn Lận Quân cất điện thoại và giải thích ngắn gọn chuyện vừa xảy ra.
Ngu Diệp Nhi lập tức tức giận, đặt chiếc đũa trong tay xuống, tức giận nói: “Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Nhà tắm công cộng còn có loại cặn bã này trà trộn vào! Hàn lão đại nên đánh cho hắn không còn tỉnh táo —”
Anh Nghê xoa đầu cô ấy, nói với Hàn Lận QUân: “Anh vào an ủi cô ấy đi, tôi nghĩ cảm xúc của cô ấy đang không tốt.”
Hàn Lận Quân gật đầu, đi tới phòng
của mình, và đóng cửa lại.
Lâm Tu đã mặc quần áo ngủ, trèo lên ngồi trên giường, cô co chân và dựa cái đầu nhỏ của mình vào đầu gối, khi thấy anh đi vào, cô chớp chớp đôi mắt to, lộ ra vẻ bất lực.
Hàn Lận Quân trong lòng đau xót, ném chiếc túi trong tay xuống đất, tiến lên ngồi ở mép giường, ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to vuốt ve lưng cô, trầm giọng nói: “Còn sợ sao?”
Lâm Tu nép vào cổ anh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, cô cảm thấy an tâm rầt nhiều, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, “ừm…”
Hàn Lận ôm lấy cô ở trước mặt anh xoay người ngồi ở bên giường, Lâm Tu tựa hồ đã thích ứng tư thế này, rất có ý thức phối hợp với anh, ngồi ở trên
người hắn.
Tư thế này cực kỳ thân mật lại mơ hồ, nhưng cô thích cảm giác được ở gần anh, có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình, nhịp tim, hơi thở, biểu cảm, tình ý trong mắt anh mỗi khi anh nhìn cô cưng chiều.
Cô yêu thích như vậy.
Bây giờ cô rất bối rối, và cô cần sự quan tâm đầy đủ của anh để cô có thể từ từ bình tĩnh lại.
Trước đây cô nhút nhát rụt rè, không thể nào buông tay trước một người đàn ông như thế này, người đàn ông này đã dạy cô rất nhiều điều, cô cũng từ đó mà nếm trải hạnh phúc, tình yêu, lý trí và bản lĩnh.
“Lâm Tu—” người đàn ông bị ánh mắt
dịu dàng của cô nhìn chằm chằm, cả người căng thẳng, giọng nói khàn khàn, “Em có chắc là muốn ngồi như thế này không? Nếu em muốn ngủ, có thể nằm xuống…”
Lâm Tu lắc đầu, hai tay vòng qua cổ anh siết chặt, bắt chước nhiều lần trước đây anh trêu chọc cô, thở ra bên môi anh, “Em thích ngồi như thế này
Hơi thở như lan.
Hàn Lận Quân hai mắt đen kịt, hơi thở trở nên nặng nề hơn, “Ngoan, còn sợ thì đừng làm loạn nữa…”
Anh không nói ra được câu tiếp theo, bởi vì cô gái nhỏ đã hôn anh rồi.
Đương nhiên, nụ hôn của cô khác với nụ hôn hung hãn của anh, mềm mại, mềm mại, ngọt ngào nhưng lại khiến anh không nhịn được, ôm chặt lấy cô, hôn sâu hơn.

Nhấn Mở Bình Luận