Lọc Truyện
Đêm đó

Thông tin Lạc Nhân và Châu Trân làm tình tập thể với nhau cùng một lúc với bốn tên. Có cả clip full HD.

Mọi người điều truyền tai nhau rằng ở một khách sạn nào đó, hai người họ không kìm chế được bản thân mình cho đã đã làm tình chung một phòng.

Nhìn bộ dáng d.âm đ.ãng của Lạc Nhân và Châu Trân mà các cậu ấm chỉ ước được một lần làm cô ta. Cơ thể của họ phát triển rất tốt, lại có kinh nghiệm trong việc chăn gối ai mà không mê chứ.

Trước đây Lạc Nhân luôn khinh khỉnh nhìn các cậu ấm đó, dáng vẻ luôn thanh cao của mình khiến cho rất nhiều người ghen ghét

Bây giờ gặp chuyện xấu hổ như vậy thì ai mà không nhân cơ hội đó chà đạp cô ta chứ.

Ba của cô ta phải cho người đi xoá bỏ các đoạn video đó, mọi hậu quả ông ta làm thay hết vì ả đã đi đâu mất xác rồi.

Thậm chí ông ta còn gạt bỏ tên của Lạc Nhân ra khỏi gia tộc và không có đứa con như ả ta.

Lạc thị bị mắng chửi nhiều vô cùng, chửi họ một cách thậm tệ.

Mọi chuyện xấu của Lạc thị nhanh chóng được khui ra, trước mắt là Giang Tuyên đã khui ra sự việc mà gia đình họ làm, là chính là việc đánh đập các bạn nhỏ trong trung tâm mồ côi.

Đầu tiên muốn lấy danh nghĩa nhận nuôi họ. Sau đó thì lại đánh đập đến khi chết người thì thôi. Xác thì bị ném ra bãi tha ma không được chôn cất tử tế.

Woa! Mọi người được hít thị trong đêm đó, rất nhiều thông tin mới.

Không ngờ Lạc Nhân nhìn xinh đẹp như vậy lại độc ác như vậy.

Ông Lạc cũng rất khốn nạn, đi tiếp tay cho con gái mình.



Thậm chí có người nói, Lạc Duy trước đây tường c.ưỡng b.ức rất nhiều cô gái mà hắn vừa ý nhưng vì Lạc thị giàu có nên đã cho bọn họ tiền nên mới không khởi kiện hắn.

Nghe nói sao này đã bị đánh chết thì phải, hay hắn ngựa quen đường cũ đi làm chuyện xấu thì bị cô gái khác cắt đứt thứ đó của hắn.

Ông Lạc thì cũng không thua kém con trai con gái, ông ngoại tình, đã có con riêng, nhưng không ngờ đến ông bị cắm sừng dẫn đến việc nuôi con dùm người ta mười mấy năm nay.

Ông ta vốn không biết chuyện này, nhưng khi biết được thông tin như vậy thì lập tức đi xét nghiệm ngay. Không ngờ…

Nhìn giấy xét nghiệm mà ông ta run run. Đúng như lời nói không phải con của ông ta.

Trong lúc tức giận, ông đã đánh người phụ nữ đó, tình cảnh đó đã được quay lại rồi đăng lên.

Mọi thứ nhà họ Lạc bây giờ loạn như cào cào. Mọi người thay phiên nhau rút vốn hợp tác hoặc huỷ hợp đồng gấp. Khiến cho họ Lạc không biết cầu cứu ai, nên đã nhanh chóng phá sản.

Ba ngày trôi qua, nhà họ Lạc tuyên bố phá sản và ông Lạc không dám ra ngoài vì bị mọi người chửi mắng. Nhưng chi thứ lại không tha cho ông ta, họ đuổi ông ra khỏi Lạc gia và đánh đập cho một trận.

Mặc cho ông ta tự sinh tự diệt.

Về phần bà Từ phu nhân, không ngờ người mình nghĩ tốt không ngờ lại xấu xa như vậy, bà ta tức giận mắng chửi không thôi, mắng Lạc Nhân rất nhiều.

Ông Từ lại không nói gì, chỉ bảo bà đừng xen vào việc của bọn nhỏ. Nhưng bà lại không muốn Nghi An bước vào nhà họ Từ này, nên đã tìm một người tốt hơn thế nữa.

Ông Từ cũng không muốn để ý đến bà thêm.

Bà ta nhìn hình ảnh mà Lạc Nhân ăn chơi trong lúc di du học, thường xuyên đến quán bar, thường xuyên đi ra vào khách sạn ở bên đó.

Mỗi lần ra vào là với những người đàn ông khác nhau. Thậm chí có cả video kèm theo trong cuộc ân ái đó, còn có cả cảnh cô ta bị một đám người khiêng lên vai xong đó hăng hái rời đi.

Tình hình khi đó có lẽ ai cũng hiểu được mà thôi.

Bà ta mắng chửi Lạc Nhân một hồi, sau đó thì tìm kiếm các cô gái con nhà gia thế tốt khác, lần này điều tra cụ thể bọn họ xem có ai có tai tiếng gì xấu không.

Con trai bà nhất định phải lấy được một người tốt nhất và sạch sẽ nhất.



Phía nhà của Cố Minh cũng không kém gì hơn. Cố Hân đã kể cho bà nghe những chuyện mà hôm đó cô ấy đã chứng kiến.

Chứng kiến cảnh xấu của Châu Trân và những người đàn ông khác đang làm tình tập thể.

Khiến cho Từ phu nhân xấu hổ không thôi vì bị con gái mắng là không biết nhìn người, nhìn người xấu ra người tốt, người tốt thì lại ra người xấu.

Cố Hân còn khen Thanh Thanh giỏi cái này, giỏi cái kia thường xuyên giúp Cố Hân rất nhiều.



“Mẹ nói đi, Châu Trân đó đúng là không biết xấu hổ mà. Ngay buổi tiệc đó liếc mắt đưa tình nhìn các người khác rất nhiều. Con để ý thấy nhìn Nghiên Trung của con không chớp mắt luôn”.

“Mẹ không biết đâu, cô ta rất xấu xa, đi bêu xấu Nghi An cùng với mọi người rất nhiều.”.

“Cô ta hôm đó ăn mặc rất lẳng lơ”.

“Con còn không dám mặc như vậy cho mọi người nhìn cơ mà”. Cố Hân cắn một miếng dưa. Cô ấy mà mặc như vậy thì xác định cả đêm đó bị Lục Nghiên Trung hành hạ rồi.

“Được rồi”. Cố phu nhân xoa đầu con gái. “Mẹ không xen vào chuyện của anh trai con nữa. Nói về con đi, định không đưa Lục Nghiên Trung về cho ba mẹ nói chuyện sao”.

“Thời gian chưa thích hợp ạ, tay của anh ấy đang được điều trị”.

“Ừm. Mẹ nhìn bạn của anh trai con lớn lên nên rất hiểu Lục Nghiên Trung, con nương tựa một người như vậy mẹ rất yên tâm”.

“Đương nhiên rồi”. Cố Hân cười.

Hôm nay cô về vì muốn nhân cơ hội này nói tốt về Thanh Thanh một chút, sau đó thì tiện thể nói xấu Châu Trân nâng Thanh Thanh lên.

Cố Hân được như ý thì lên phòng vui vẻ không thôi. Hôm nay cô ở lại nhà một đêm.

Từ phu nhân biết mình nhìn sai người cho nên thấy rất có lỗi, đã vậy còn cãi nhau với con trai rồi để bỏ nhà đi.

Cố Minh rời đi đúng là không quan tâm đến mọi thứ thật.

“Bà biết sai rồi à”. Ông Từ hỏi, mấy hôm nay ông cũng nghe chuyện của Lạc Nhân và Châu Trân.

“Ừm! Được rồi, chuyện của con trai tôi sẽ không xen vào nữa được chưa”.

“Bà biết lỗi nhưng chưa chắc Cố Minh nó sẽ tha thứ, chuyện của bọn trẻ thì cứ để tụi nó tự tính toán, bà xen vào làm gì. Giờ bà nhìn xem, người tốt bà nhìn nhận đó”. Ông uống trà trách mắng.

Bà cũng đâu có ngờ là Châu Trân lại là loại người như vậy đâu chứ. Cứ nghĩ Thanh Thanh đó chỉ ở bên Cố Minh vì tiền thôi, không ngờ…

Đúng là lòng người khó đoán thật sự.

Nhìn vợ mình thất thiểu đi lên phòng mà ông cười xem ra thông suốt rồi. Nên ông không hề lo lắng chút nào cả.

- ------------

Thật ra hôm trước ở tiệc nhà họ Lâm, Nghi An đã nhìn thấy Giang Tuyên. Tuy không nhận ra anh, nhưng anh lại bắt chuyện trước.

“Năm xưa quả thật tôi rất mạng lớn nên mới được nhà họ Lục của em cứu sống. Cảm ơn em rất nhiều.” Giang Tuyên vào thẳng vấn đề.



“Anh đừng nói như thế, Nghi An đã cứu anh không cần trả ơn đâu”. Nghi An cười. Cô ấy sẽ không nhận lấy ơn này, vì người cứu anh ta vốn đâu phải là mình.

Giang Tuyên hơi ngạc nhiên vì những gì Nghi An đã nói, nhưng khi điều tra kỹ về Nghi An thì anh cũng biết cô ấy dường như đã that đổi thành một người khác.

Giang Tuyên hơi ngạc nhiên vì những lời của Nghi An đã nói. Xem như là chuyện lớn.

“Chúng ta điều là người thông minh cả, anh nói đúng không”. Nghi An lên tiếng.

“Đúng vậy. Dù sao thì tôi vẫn nên nói lời cảm ơn”. Giang Tuyên cười. “Sau này có khó khăn gì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp lại em”.

“Được. Chuyện hôm nay cảm ơn anh rất nhiều”.

“Nên làm mà thôi”. Sau đó họ nói thêm vài câu với nhau rồi tạm biệt.

Vốn không có chuyện gì để nói nhiều, nên chỉ nói vài chuyện mà thôi. Đa số là chuyện của Lạc Nhân.

Anh đã trả được thù, còn hành hạ Lạc Nhân một thời gian. Nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, cô ta hại Giang Tuyên không ra hình người, vết thương trên người luôn để lại thành sẹo.

Ngay cả khuôn mặt cũng bị huỷ, anh đã phải tái tạo lại người mình rất nhiều, chịu đủ mọi đau đớn.

Anh sẽ không tha cho Lạc Nhân dễ như vậy, từ từ chơi đùa ả đến khi nào ả chết thì thôi. Bao nhiêu mạng người đã chết vì ả chơi đùa cơ mà, giờ đây anh chỉ trả lại một phần của mình mà thôi.

Đừng trách anh vì sao lại độc ác, hãy nên trách cô ta vì sao lại biến mọi người thành món đồ chơi của mình, tuỳ ý quyết định sống chết.

Mỗi một mạng người luôn có quyền được quyết định được tự do, cũng không ai muốn số phận mình thấp kém người người chà đạp.

Mọi chuyện hôm nay Lạc Nhân làm ra, có thể nói là quả báo của cô ta.
Nhấn Mở Bình Luận