Lọc Truyện
Về đến nhà.

Nghi An để cho hai đứa nhỏ tự tắm, còn mình thì đi nấu cơm, Từ Khiêm thay quần áo xong thì đi vào bếp.

“Thơm quá”. Anh ôm lấy cô từ phía sau, cắn nhẹ tai cô. “An An”.

“Đứng đắn đi”. Nghi An thúc nhẹ hông anh bằng cù chỏ mình. “Con nó thấy bây giờ”.

“Thì đã sao”. Anh nắm hông cô, qua lớp quần áo mỏng manh, thúc nhẹ hông mình, bàn tay thô ráp lại mò đến chiếc váy kia, kéo nhẹ quần lót xuống.

“Đừng…”.

“Con nó tắm rồi”. Anh hôn lên gáy cô. “An An”. Ngón tay anh vuốt quanh hai bắp đùi mềm mại đó, đầu ngón tay nhanh chóng tìm đến vị trí quen thuộc kia.

“Ưm…”. Nghi An quên cả phản kháng.

Mặt khác, anh đưa tay lên xoa nắn đôi gò bồng mềm mại kia, thoả thích chơi đùa cô.

“A…”.

“An An”.

“Ba mẹ”.

“….”. Từ Khiêm

“….”. Nghi An giật mình.

“Bọn con đói”. Hai đứa nhỏ trèo lên bàn đợi chờ được ăn cơm, ba mẹ ngọt ngào như vậy bọn họ sớm đã quen.

“Được..”. Cô vội vàng đẩy anh ra! Hết nói rồi. Điên rồi.

Từ Khiêm đang lên, phút chốc bị dập tắt, thứ đó vẫn còn đang nhô lên. Anh bực bội nhìn hai đứa con của mình.

Ăn ăn!!

“…”. Hai đứa nhỏ. Không hiểu chuyện gì cả? Nhưng chúng biết ba đang không vui.

Từ Khiêm vội vàng đi lên phòng tắm rửa lần nữa.

Khi anh xuống thì Nghi An đã dọn cơm xong, một nhà bốn người ăn uống rất vui vẻ. Có con rồi cảm giác rất khác hẳn.

“Mai hai đứa con đến nhà ông bà chơi nhé, tạm thời ba đi tìm trường học khác”. Ý khác thì anh không nói, hai đứa không ở nhà, không ai phiền ba với mẹ.

Đột nhiên anh có ý định, đưa con đến phía nam ném cho gia đình kia. Còn hai vợ chồng anh…Từ Khiêm âm thầm tính toán lên đầu hai đứa con nhỏ của mình.

Ai bảo phá hư chuyện tốt của anh chứ.

“Dạ”. Tốt nhất đừng đi học. Nghi Niệm không thích chút nào.

Ăn tối xong, hai đứa nhỏ ngồi ở phòng khách chơi trò chơi của mình, Nghi An lau bàn còn Từ Khiêm thì rửa bát. Sau đó thì cắt một dĩa trái cây đem ra phòng khách.

Đến gần chín giờ tối, sau khi thu xếp cho hai đứa ngủ xong, Nghi An mới đóng cửa phòng lại.

“Em trai”. Nghi Niệm thỏ thẻ gọi em mình.

“Hả?”. An Nghiêm ló đầu ra. “Chị, em muốn đến nhà anh Hàm Duyên chơi.”

“Chị cũng muốn. Nhưng mẹ không đồng ý”.

“Ba sẽ đồng ý đó, mình nên nói với ba”.

“Được”.

Hai chị em tìm cách bàn tính với ba mình.

....

Nghi An ngồi trên bàn thoa kem dưỡng thể, Từ Khiêm lại mò đến.

Trên dưới đều bị anh tóm gọn, Nghi An bị anh chơi đùa đến mềm ra nước. Chỉ biết ngẩng cao đầu rên rỉ từng câu chữ mềm mại, mặc cho anh hì hục ra vào.

Ga trải giường bị cô kéo đến nhăn thành một nhúm lại, những đầu ngón chân cong lại theo nhịp điệu của anh, ban đầu Từ Khiêm còn rất nhẹ nhàng ra vào từ tốn, nhưng sau đó thì lại hăng hái nhiệt tình rong chơi, dạo quanh cơ thể của Nghi An.

Tay hai người đan xen vào nhau, Từ Khiêm để hai chân cô lên vai mình, thân dưới lại miệt mài ra vào, chân của Nghi An cứ thế rơi xuống.

Cứ một cạn thì ba sâu, sâu đến tận cùng, chưa kịp thích ứng thì anh đã đâm sâu vào thêm.

Từng hơi thở mạnh mẽ của anh phả vào bên tai cô, Nghi An co rút hoa tâm, anh không cho cô trốn chạy.

“An An…An An…”.

“Hu hu…a….Từ Khiêm….”.

Vốn tưởng đã quen với việc anh mạnh mẽ làm mình, nhưng khômg đâu, sai rồi, Nghi An chưa từng quen được đều đó. Một lần cũng không.

Mỗi khi lâm trận, anh là người điều hành cuộc yêu của họ, cũng là anh mang đến cho cô những cảm xúc thoả mãn nhất định.

Nghi An không thể biết được.

Một lần rồi lại một lần…

Từ Khiêm mỗi khi đến cực hạn, đều thoải mái bắn vào trong cô. Sau đó cả hai ôm lấy nhau không ngừng thở dốc vì sung sướng, vì được thoả mãn dục vọng về tình dục của mình.

Đêm đó, Nghi An không biết anh làm đến mấy lần, chỉ biết mỗi lần xong thì anh điều cho cô thời gian ngừng nghĩ để lấy lại tinh thần, sau đó anh lại thèm muốn thì sẽ lại làm cô.

Từ trên giường ngủ, đến cạnh cửa sổ, hay vách tường đều không thoát khỏi tay anh. Anh có vô số cách để làm cho Nghi An lên đến đỉnh.

- ----

Sáng hôm sau.

Từ Khiêm tuy ngủ muộn nhưng tinh thần vẫn rất tốt, anh vuốt ve Nghi An đang ngủ trong lòng mình, lắng nghe hơi thở đều đều cô mang lại.

Làm cho anh không thể kiềm được.

Nghi An đang ngủ, cảm thấy có gì như đang đè mình lên, cô mở mắt, mơ màng thì Từ Khiêm đang làm càn trên cơ thể mình.

“Đừng…em mệt mà…”.

“Em cứ ngủ đi. Anh làm chuyện của anh”. Anh hôn xuống bụng cô, đôi tay lại nhào nặn nơi đầy đặn kia.

“Ưm…”. Nghi An khẽ ngân nga, đôi chân lại tự giác mở rộng ra thêm. Từ Khiêm sờ vào thì đã thấy ướt một mảnh.

“Em ướt rồi”.

“Ừm…a..”.

Anh cũng không nhịn thêm nữa, cầm lấy tiểu đệ của mình, cọ quanh mi.ệng h.uyệt vài cái rồi triệt để đâm sâu vào.

Nghi An hé miệng rên rỉ, rồi cũng trầm luân cùng anh vào buổi sáng sớm.

......

Từ Khiêm thoả mãn, bế cô đi tắm sơ rồi để Nghi An ngủ tiếp tục, anh đến phòng gọi bọn trẻ dậy, cho chúng ăn sáng xong rồi anh đưa đến nhà họ Lục chơi. Anh đã lên kế hoạch rồi, hôm nay anh và Nghi An ở nhà nhưng chỉ có hai người mà thôi.

Hai cái đuôi nhỏ này, phải đem đi cắt đi mới được, nếu không đang lâm trận lại xuất hiện thì anh lại không chịu được đâu.

Trên xe, Nghi Niệm nói chuyện với ba mình, cô bé thuyết phục anh cho mình đi đến phía nam.

Từ Khiêm còn cầu không hết nữa, nhưng với tinh thần và trách nhiệm của người cha nghiêm khắc, anh không thể đồng ý liền được.

Chứ trong lòng thì chỉ muốn bay đến thật nhanh, ném hai đứa con của mình cho người kia chăm dùm. Để anh và Nghi An có thể thoải mái.

“Không được, hai đứa phải ở cùng với ba mẹ, nếu không mẹ lại trách ba”.

“Vậy thì bọn con sẽ thuyết phục mẹ. Ba…”. Nghi Niệm nắm ống tay áo anh lắc lắc. “Đi mà”.

“Để em nói với mẹ”. Từ Khiêm nhìn hai cục bông nhỏ nhà mình. Hừ. Cũng chỉ có như vậy, thật dễ dụ.

Biết ba đã đồng ý, nên rất vui vẻ, hai chị em chỉ trông chờ được đi chơi mà thôi.

Nhưng nào đâu biết, mình chính là vật lợi dụng để cho ba quấn lây mẹ.

Nói trắng ra thì chính là bia đỡ đạn vậy đó, anh sợ Nghi An mắng, nên mới để cho bọn trẻ nói trước, sau đó thì mới lên tiếng.

Chỉ cần được ở bên cạnh cô, thì ai cũng không thoát khỏi tay anh đâu, nhỏ thì là hai đứa con, lớn thì là ba mẹ hai bên.

....

Đưa đến nhà họ Lục xong, mẹ Lục rất vui nên đã đồng ý, Từ Khiêm đem đồ dùng của bọn nhỏ đến, ba bốn hôm anh sẽ đến đón về.

Nhưng vì đây là hai đứa cháu đầu tiên của họ, nên mẹ Lục nói cứ để đó cho bà chăm đi. Ở đây có nhiều người anh đừng lo.

Từ Khiêm cầu còn không hết. Nghĩ lại trách nhiệm nên cũng không biểu hiện ra mặt quá đó chứ. Chứ trong lòng anh chỉ muốn cho luôn bà hai đứa con mình.

Anh cũng không quên dặn dò con mình, xong việc thì mới đi về.

“Sao tôi thấy nó vui vậy nhỉ?”. Mẹ Lục thấy anh đi vui vẻ, còn huýt sáo.

“Không vui mới lạ”. Nghiên Trung khinh bỉ.

Hôm nay là cuối tuần, nên anh về nhà một chuyến, dự định ngày hỏi cưới Cố Hân.

Họ đã sống chung nhiều năm, cũng đã đăng ký kết hôn khi Cố Hân mới học năm hai đại học, khi đó đã chính thức sống chung.

Anh cũng không để cô chịu thiệt được. Danh phận chính thức cũng đang chờ họ.

Mẹ Lục vốn không trông hy vọng vào hai người con trai của mình, mãi không chịu lấy vợ, khiến cho bà chán ghét. Nhưng bù lại có hai đứa bé này, bà mới vui lên.

Sau đó cùng với ông Lục và ông Lãnh đi mua đồ chơi con cháu mình.
Nhấn Mở Bình Luận