Lọc Truyện
"Tôi tìm thấy rồi"

Đới An Lạc không giấu được sự hào hứng trên khuôn mặt, đôi mắt sáng rỡ như bắt được vàng. Cầm chiếc hộp nhỏ vẫn còn dính đầy bùn đất cô vừa mới đào được khoe mẽ với mỹ nam đang cặm cụi đào bới gốc bên kia.

"Trác Nhất Phong, tôi tìm được rồi"

Nam nhân ấy chỉ đợi có thế, lập tức buông bỏ que củi trong tay đứng thẳng dậy, phủi hai tay vào nhau để làm sạch.

Lông mày khẽ nhướng, cử chỉ giễu cợt "Xem ra không thể giành đồ với cô rồi"

Nụ cười đắc chí vừa chớm nở đã vội vụt tắt ngay sau đó, xem ra 'báu vật' không như mong đợi rồi. Đới An Lạc trước giờ không giỏi che giấu cảm xúc trên khuôn mặt, hiện tại hai chữ thất vọng in hằn trên vầng trán cô.

Trong hộp chỉ có một con dao găm khoảng tầm một gang tay.

Trác Nhất Phong dường như rất sảng khoái với vật phẩm An Lạc vừa đào được. Anh cười lớn "Đi tiếp thôi"

An Lạc nuốt cục tức xuống bụng, bỏ hộp dao vào balo Trác Nhất Phong đang đeo.

Một hơi rít lên từ người đàn ông này làm cho cô giật mình.

"Anh làm sao vậy?"

"Đột nhiên cảm thấy nhói ở gáy"



Lúc này An Lạc mới ngước mặt lên nhìn sau gáy Trác Nhất Phong nhưng chẳng thấy điều gì bất thường "Đâu có gì"

Anh đưa tay lên sờ vào chỗ nhói kia, bất giác rụt tay lại, vừa đụng phải vật gì đó bám sau gáy mình, mềm mềm lại ươn ướt "Hình như là con gì đó"

An Lạc khẽ chau chân mày bảo anh nhanh chóng khom người xuống để mình kiểm tra lại. Chiều cao của cô và anh chênh nhau, khiến cô không thể nhìn được phía bên trong cổ áo anh.

Trác Nhất Phong ngồi khuỵ xuống.

Đúng như cô dự đoán thứ bám trên cổ anh là thứ mà dân đi rừng họ không hề thích gặp phải. Đó là con vắt, một loại sinh vật có hình dạng gần giống con đỉa, độ dài ước chừng 2-5 cm, chuyên hút máu người. Nó có tầm phóng xa, khả năng phóng từ mặt đất lên cơ thể người, lần tìm đến nơi có mạch máu thích hợp nó sẽ tiết ra chất Hirudin khiến máu không đông để dễ dàng hút máu.

"Là con vắt......Trác Nhất Phong, anh chịu đựng một chút"

"Ừm"

Giờ phút cấp bách, An Lạc cũng chẳng biết dây thần kinh ngại của mình nằm ở đâu. Cô đỡ balo Trác Nhất Phong đang đeo đặt xuống đất, mạnh dạn mở bung vài khuy áo anh, kéo áo xuống để lộ phần ngực và nửa lưng.

Nếu nói không nhìn trộm là nói dối a. Da thịt trắng mởn, cơ múi săn chắc phô trương trước mắt thế kia sao có thể không biết thưởng thức được chứ.

Mặt anh không hề biến sắc, nhưng mặt cô lại khác có chút hơi ửng hồng.

'Đã là kẻ trộm mà còn ngại gia chủ'

Định thần quay lại vấn đề chính, hai ngón tay cung lại thành vòng tròn dồn sức bắn vào chỗ con vật xấu xí đang hì hụt rút máu người kia, khiến nó 'nhả miếng thịt ngon lành' văng ra khỏi cơ thể anh.

Cô đặt ngón tay mình vào chỗ vết thương đang rỉ máu, cũng may con vắt vẫn còn nhỏ nên chất Hirudin nó tiết ra không nhiều, vết cắn không nghiêm trọng giữ một lúc thì máu cũng đông lại.

Có biết anh ta thuộc loại máu hiếm không hả? Cô thầm mắng chửi con vắt bé nhỏ lại tham lam hút căng đầy máu đáng ghét kia.

"Có kinh nghiệm nhỉ?"

Ý Trác Nhất Phong đang khen cô hay đang nhạo báng cô đây?

"Đã từng tìm hiểu vài thứ"



Cô kéo áo lên giúp anh, những tưởng đã xong chuyện nhưng Trác Nhất Phong nào có ngoan ngoãn như thế, anh đứng giang tay khuôn mặt thoáng nét xảo quyệt.

Đới An Lạc nom thấy vẻ mặt đáng ghét liền muốn mặc kệ anh.

"Cô chưa từng nghe câu: Một khi đã cởi áo người khác thì phải có trách nhiệm mặc lại sao?"

Gì chứ? Đã không cảm ơn còn giở trò lưu manh ăn vạ. Anh ta đang nói là cô vô trách nhiệm đối với thân thể vàng ngọc của anh ta ư?

Hớ.

Sói già.

Xảo quyệt đến thế là cùng.

Có một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, lúc anh ta cởi khuy áo cô thì nào có trách nhiệm cài lại? Thôi chết...cô đang suy nghĩ cái quái gì vậy? Cô nhắm mắt, lắc nhẹ đầu để loại bỏ suy nghĩ ngớ ngẩn kia.

Lườm nguýt Trác Nhất Phong một cách ghét bỏ, không cam tâm vẫn phải giúp anh cài lại áo ngay ngắn.

Ai đó hình như hài lòng, khóe môi cong lên. Thấy cô ngẩn mặt nhìn mình liền thả rơi nụ cười về vị trí cũ.

"Sáng nay anh không xịt thuốc tránh côn trùng sao?"

"Thuốc tránh côn trùng?" Trác Nhất Phong nghi vấn về câu An Lạc vừa hỏi.

An Lạc ngây ngốc, sáng nay cô là người thức dậy muộn nhất đoàn, vừa ra khỏi lều Tạ Hựu Thuyết đã đứng đợi bên ngoài.

"Bác sĩ Tạ, tìm tôi có chuyện gì sao?"

Cô vừa nhả hết lời, Tạ Hựu Thuyết đã xịt thứ gì đó lên khắp cơ thể cô "Thuốc tránh côn trùng"

Thấy ánh mắt bảy phần ngạc nhiên ba phần hoài nghi đối với mình, Tạ Hựu Thuyết liền mỉm cười giải thích "À, anh cũng đã xịt giúp mọi người, chỉ còn mỗi em thôi...."

Lúc này An Lạc mới cười lại với anh "Cảm ơn bác sĩ Tạ"

"Ừm"

Anh rời đi.

Cô nhận thấy trong đáy mắt anh ẩn chứa điều gì đó, có chút không vui nhưng lại không tiện hỏi quá nhiều.

Cô vẫn như vậy, rõ ràng có thiện cảm lại luôn giữ khoảng cách nhất định.

Một bác sĩ Tạ.

Hai cũng bác sĩ Tạ.

Rào cản là thứ ngăn cách khiến cô không thể bước về phía anh.

"Khôngg..g.g có gì" An Lạc quay lại thực tại.

Trác Nhất Phong đeo balo lên "Đi thôi"

"Được''

An Lạc đi vài bước lại ngoáy đầu nhìn đông nhìn tây một lần, giác quan thứ sáu mách bảo cô khu rừng này không bình thường a, cứ như có người đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ vậy. Nhưng rõ ràng xung quanh làm gì có bất cứ bóng dáng ai, chắc có lẽ là do cô quá đa nghi cũng nên.
Nhấn Mở Bình Luận