Lọc Truyện

Truyện Cuộc Sống Nơi Đảo Hoang

Tất cả đều theo sau trưởng lão rời khỏi căn lều tranh, trong lều chỉ còn Hạo Thiên, Trúc Diệp Thanh, Sara cùng Artemis.

Artemis là do Hạo Thiên muốn giữ lại để tìm hiểu sâu hơn nội tình bộ lạc Hera, Sara dù sao vẫn là một đứa trẻ nhỏ, so với Artemis thì không thể nắm rõ tình hình bộ lạc.

Sau khi trò chuyện với Artemis thì cũng nhận lại không khác gì so với lời của Sara nhưng có một chuyện khác, một thông tin vô cùng mơ hồ nhưng hữu ích.

Artemis trong một lần cùng tộc trưởng đi thăm dò doanh trại địch đã phát hiện đám người này đang tìm kiếm một thứ gì đó, kẻ này bảo là suối thần có thể giúp con người sống mãi không già, còn giúp cơ thể trở nên cứng cáp nếu như là đàn ông uống, còn phụ nữ uống thì càng trắng trẻo, xinh đẹp.

Sau một lúc trò chuyện thì họ cũng kết thúc và Artemis cũng rời đi, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh cũng theo đó mà đến giường gỗ nghỉ ngơi, dù sao thì ngủ trên giường sẽ thoải mái, an tâm hơn..

Rất nhanh, khoảng ba đến bốn mươi phút sau, Artemis cũng rời khỏi căn lều, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh cũng chuyển đến giường mà ngủ, ở nơi trú ẩn họ thường ngủ trên giường nên họ sẽ cảm thấy an tâm hơn.Trằn trọc khó ngủ, Hạo Thiên nhắm mắt nhưng không đi vào giấc ngủ được, không phải do chuyện bên ngoài làm ảnh hưởng đến hắn mà vì bản thân.

Chuyện giả làm thân phận ‘Sứ Thần’ để tiếp cận bộ lạc Hera đã làm Hạo Thiên vừa rơi vào tình trạng ngượng ngùng vừa phải căng não suy nghĩ.

Hạo Thiên phải tìm cách để giúp bộ lạc càng phát triển và có một cuộc sống tốt nhất, gần như tất cả mọi người đều đặt niềm tin vào hắn nên vô tình lại biến thành áp lực đè nặng trên vai.

Vì thế mà hắn đang đau đầu về chuyện này, trằn trọc suy nghĩ làm bản thân khó ngủ.

Sau một đêm đầy khó khăn, Hạo Thiên lờ mờ thức dậy, nghe bên ngoài có động tĩnh, Hạo Thiên ngồi dậy, tay rút dao găm.

Sau khi hoàn toàn tỉnh giấc, Hạo Thiên cất con dao đi và cười sảng khoái, có lẽ do hắn đã quá nhạy cảm.

Sống trên đảo hoang cùng với nhiều lần gặp nguy hiểm đã làm cho bản năng của hắn trở nên cảnh giác.

Trúc Diệp Thanh ở cạnh cũng bị tiếng cười của Hạo Thiên đánh thức.

Cô nàng ngồi dậy, vươn vai một cái cho nhẹ người.

“Xin lỗi! Tôi đã vô tình đánh thức chị Thanh Thanh rồi!” Hạo Thiên vẻ mặt xin lỗi, nói.

“Hi hi! Không sao, tôi đã thức lúc anh ngồi dậy rồi!” Trúc Diệp Thanh cười!

Cũng không có trả lời, Hạo Thiên chỉ gật đầu rồi vươn vai một cái, bước xuống giường, hắn lấy thịt khô và bước ra khỏi căn lều.

Trúc Diệp Thanh cũng rất nhanh chân mà chạy theo Hạo Thiên.

“Sứ Thần đại nhân, Nữ Thần đại nhân!”

Cũng không còn chuyện gì để nói, Hạo Thiên cũng đành cười khổ rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Trúc Diệp Thanh cũng nhanh chân chạy theo sau.

Vừa ra khỏi lều, đã có những tiếng gọi, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh có chút ngượng ngùng đáp lại.

Cầm trên tay mâm đồ ăn, Artemis cùng trưởng lão đứng cung kính, nhìn bộ dạng của bọn họ thì có vẻ đã đứng đợi từ rất lâu.

“Cám ơn trưởng lão và mọi người!” Hạo Thiên có chút bối rối, gãi đầu.

Cũng không thể mãi từ chối thành ý của bộ lạc, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh đành lấy một ít thức ăn.Đêm qua, Hạo Thiên có hỏi Artemis về tên của trưởng lão thì mới biết được tên của ông ấy là Danzo.

Đang ăn thì Hạo Thiên cảm giác bộ lạc đã ít người hơn rất nhiều, chỉ còn vài người lớn tuổi và mấy đứa bé, hắn cũng phần nào đoán được người dân đã ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Ý thức được việc này, Hạo Thiên lấy hết thịt khô đưa cho mọi người, tuy không nhiều nhưng đủ để làm mọi người no bụng.

Không phải Hạo Thiên không chừa lại gì cho mình mà hắn đã giữ chúng trong không gian đó, để bề ngoài sẽ dễ hư hao nhưng bên trong thì lại khác.

"Cảm tạ Sứ Thần đại nhân, cảm ơn người rất nhiều!" Mọi người rất xúc động mà hành lễ.

Đối với sự thương cảm mà Hạo Thiên dành cho bộ lạc thì người dân rất mừng rỡ và họ càng tin tưởng, càng quý mến hơn bao giờ hết.

"Đừng đừng… Mau đứng lên, tôi đã bảo rồi! Cứ xem tôi như người bình thường, hạn chế những lễ nghi rườm rà này lại!" Hạo Thiên vẻ mặt có chút gượng gạo.

Trưởng lão đã rất vui mừng vì được người mà mình tôn sùng ban thưởng nhiều thức ăn đến vậy, ông ấy dường như không đứng vững, tay chân run run, cũng may là có Artemis đỡ ông lão.

Một lúc sau, chia phần cho mọi người xong, trưởng lão cùng Artemis đến cạnh Hạo Thiên mà cảm ơn thêm lần nữa.

Hạo Thiên cũng vui vẻ chấp nhận, hắn đang nghĩ có nên nói ra chuyện mà mình muốn làm.

"Artemis, một lát em cùng tôi đến chỗ đám người kia thám thính nhé!" Hạo Thiên quyết định nói ra.

"Ý của người là sao ạ!" Nghe được lời của Hạo Thiên, trưởng lão vô cùng bất ngờ, nhưng ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: "Người nên chờ các chiến sĩ trở về rồi hãy đi!"

"Không phải là chúng tôi nghi ngờ sức mạnh của đại nhân, nhưng các chiến sĩ đều rất mong được nhìn thấy người đánh tan kẻ địch!" Sợ Hạo Thiên hiểu nhầm ý tứ của mình, trưởng lão vội vàng nói thêm.

"Mọi người đừng lo, tôi đi để dò xét, không phải đi tiêu diệt đám người đó!" Hạo Thiên cười khổ, lão già này dường như đang để ý hắn quá nhiều.

"Sứ Thần đại nhân khi đến chỗ này đã không còn nhiều phép thuật, dù có còn nguyên sức mạnh thì cũng không được phép dùng!" Trúc Diệp Thanh vẻ mặt nghiêm túc, nói tiếp: "Chúng ta đến là để trợ giúp cho bộ lạc trở nên hùng mạnh chứ không phải để các người phụ thuộc vào sức mạnh của Thần!"

Những lời này của Trúc Diệp Thanh đã đủ để hạ thấp sự hy vọng dựa vào sức mạnh siêu nhiên để thắng kẻ địch, cũng để giảm bớt áp lực, nước đi này quá cao tay.

Có thể ví Trúc Diệp Thanh là Gia Cát Lượng thời tam quốc vậy. 

Nhưng hiệu quả nó không chỉ dừng lại ở đó, những gì mà cô nàng nói đã khơi dậy niềm tự hào của bộ lạc, họ rất xúc động.

Từ đây họ có thể nhận thức được, muốn chiến thắng kẻ địch là phải dựa vào bản thân mình và nhất mực nghe theo chỉ dẫn của Hạo Thiên.

Ánh mắt của bọn họ bây giờ cứ như những kẻ trộm mộ tìm thấy kho báu, mèo thấy mỡ vậy.

Khoảng cách từ bộ lạc đến chõ doanh địa của đám người đó cũng rất xa, đi bộ thì cũng phải ít nhất nữa ngày.

Chỗ ở của bộ lạc cũng khá gần bờ biển, đi bộ nữa ngày là tới, Hạo Thiên cũng dự định sẽ di dời họ ra phía rìa rừng.

Mọi người cũng không phản đối, họ chỉ thắc mắc tại sao cần dời đến đó.

Hạo Thiên cũng giải thích hết một lượt, sở dĩ họ phải dời đi là do chỗ đó gần biển, dễ chạy trốn.

Khi đã dời đi xong thì tập trung đóng thuyền rồi đi dọc theo bờ biển mà đến nơi trú ẩn của Hạo Thiên.

Trưởng lão cũng đồng ý, họ quyết định sau khi các chiến sĩ trở về sẽ di dời.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận