Lọc Truyện

Truyện Thiên trường chi cửu

Chương 13 TÔI LÀ TRẦN TỬ MẶC
Thẩm Thiên Trường đi vào trong quán, báo số phòng đã đặt trước rồi được nhân viên phục vụ dẫn đường đến cửa phòng. Cô bước vào phòng không nhìn thấy bóng dáng của Trần Tử Nhiễm đâu mà chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi uống trà.

Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu đen, không thắt cà vạt nhưng trước ngực lại đặt một chiếc khăn cài áo vest cùng màu với áo sơ mi, tóc cắt gọn gàng, cả người toát lên vẻ vô cùng phong độ, rất đàn ông.

Giây phút đó Thẩm Thiên Trường suýt thì cho rằng bản thân đã lạc vào một nhà hàng Tây sang trọng nào đó chứ không phải là quán ăn Tứ Xuyên như lúc này.

Thẩm Thiên Trường lặng lẽ đi ra khỏi phòng, cô ngước mắt nhìn tên phòng ở góc bên phải để chắc chắn rằng mình không hề vào nhầm phòng, đang muốn móc điện thoại ra gọi cho Trần Tử Nhiễm thì nghe thấy giọng nói từ trong phòng vang lên: “Cô Thẩm đúng không?”

Động tác của Thẩm Thiên Trường khựng lại, cô lại bước vào phòng lần nữa.

Người đàn ông vừa nãy đứng lên hơi gật đầu với Thẩm Thiên Trường: “Chào cô Thẩm, tôi là Trần Tử Mặc.”

Trần Tử Mặc? Thẩm Thiên Trường đột nhiên hiểu ra, Trần Tử Nhiễm từng nói với cô rằng cô ấy có một người anh trai tên là Trần Tử Mặc. Trong lễ tốt nghiệp, vì đang ở nước ngoài không kịp về dự lễ tốt nghiệp của Trần Tử Nhiễm nên bị cô ấy cằn nhằn hơn một tuần.

Nhà đầu tư của các cô là Trần Tử Mặc sao?

Thẩm Thiên Trường đánh giá Trần Tử Mặc đang ngồi ở trước mặt, anh ta giống Trần Tử Nhiễm đến sáu phần, nói theo cách của Trần Tử Nhiễm thì chính là cô ấy và anh trai đã thừa hưởng toàn bộ những gen tốt của nhà họ Trần.

Chỉ là đường nét khuôn mặt của Trần Tử Mặc sắc nét hơn, bản thân Trần Tử Nhiễm đã rất xinh đẹp nên đương nhiên là Trần Tử Mặc cũng rất đẹp trai.

Nhưng đối với một người đã nhìn thấy vẻ đẹp trai “vô địch thiên hạ” của Lục Chi Cửu như Thẩm Thiên Trường thì mức độ đẹp trai như của Trần Tử Mặc vẫn còn kém một chút.

Thẩm Thiên Trường không nhìn nữa, chỉ mỉm cười với Trần Tử Mặc. Cô đi đến trước mặt anh ta đưa tay phải ra: “Chào Tổng Giám đốc Trần, tôi tên là Thẩm Thiên Trường.”

Trần Tử Mặc nhìn Thẩm Thiên Trường ở trước mặt đang đưa tay ra với mình, không ngờ giao dịch viên ra tay sát phạt quyết đoán trên sàn giao dịch tương lai tuần trước lại là một cô gái xinh đẹp như thế này, ánh mắt của anh ta hơi thay đổi rồi bắt tay với Thẩm Thiên Trường: “Lần đầu gặp mặt không cần phải khách sáo, sau này cô có thể gọi tôi là anh giống như Tiểu Nhiễm.”

Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường hơi giật giật, cô nhớ là Trần Tử Nhiễm chưa bao giờ gọi Trần Tử Mặc là anh một cách hẳn hoi, lần nào gọi điện thoại cho anh ta cũng là gọi thẳng tên hết.

Thẩm Thiên Trường vừa mới ngồi xuống đã thấy Trần Tử Nhiễm hùng hổ lao vào phòng, vừa rót trà vừa làu bàu: “Tắc đường chết mất, thế nào rồi cũng sẽ có một ngày mình bị hệ thống giao thông của thành phố Vân làm cho tức chết.”

Trần Tử Nhiễm uống liền mấy ngụm trà mới phát hiện trong phòng có hai người đang ngồi: “Hai người đến lúc nào thế?”

Thẩm Thiên Trường nhìn Trần Tử Nhiễm bằng ánh mắt bất lực, bản thân đến muộn còn không biết ngại mà hỏi người khác đến từ lúc nào.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận