Lọc Truyện

Tổng Tài Đừng Nghịch Ngợm - Thẩm Ngân Tinh

“Nhưng mà bà nội, bà buồn ngủ rồi." 

Bà cụ Bạc cười cười: “Bà thấy cháu cũng buồn ngủ, hay là cháu cũng nghỉ ngơi một chút đi?” 

“Chuyện này không được...” thích hợp. 

Thẩm Ngân Tinh còn chưa nói xong, bà cụ Bạc đã quay người nói với người giúp việc: “Lại Dĩnh, mau đưa cô Thẩm lên tầng hai phòng trong cùng bên phải nghỉ ngơi.” 

Thẩm Ngân Tinh: "...” 

Lại Dĩnh: “...” Phòng trong cùng bên phải, không phải là phòng của cậu chủ à? Có nhất thiết phải vội vàng như vậy không? Đây chẳng phải là muốn trực tiếp đưa cô Thẩm lên giường của cậu chủ à? 

Không đúng, bà ta sai rồi. 

Bây giờ lão phu nhân là thực sự muốn đưa cô Thẩm lên giường của cậu chủ! 

Nhưng từ trước đến nay cậu chủ không cho phép người khác tiến vào khu vực riêng tư của cậu ấy chứ đừng nói đến phòng ngủ. 

Bà cụ không sợ cậu chủ trở về trực tiếp đem cô Thẩm từ trên giường ném văng ra ngoài? 

Đến lúc đó thì thật là xấu hổ? 

“Thưa bà...” 

Lại Dĩnh vừa định nhắc nhở bà cụ một câu, bà cụ lập tức xoay qua phóng tới một ánh mắt, bà ta lập tức thay đổi giọng nói. 

“Tôi muốn hỏi, cô Thẩm có muốn tắm trước rồi mới ngủ hay không? Nếu có muốn tắm, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị nước” 

Nếu đã muốn đưa lên giường của cậu chủ, vậy dứt khoát phải tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi mới đưa lên! 

Lời vừa nói xong, ánh mắt của bà cụ lập tức sáng lên, tỏ vẻ đồng ý nhìn Lại Dĩnh. 

“Đúng đúng đúng! Tắm một cái ngủ mới thoải mái. Nhanh cho người chuẩn bị nước.” 

Cuối cùng Thẩm Ngân Tinh bất đắc dĩ phải chấp nhận, lòng tốt khó chối từ. 

Hơn nữa, nhắc đến chuyện tắm, cô theo bản năng cũng không muốn cự tuyệt. 

Thẩm Ngân Tinh bị đưa tới phòng mà bà cụ Bạc căn dặn. 

Đúng lúc người làm đã chuẩn bị xong nước tắm đi ra, cùng Lai Dĩnh rời đi, còn thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại. 

Đôi mắt thanh tú của Thẩm Ngân Tinh nhìn một vòng quanh căn phòng xa lạ này. 

Lọt vào tầm mắt là một màu trắng, ngẫu nhiên lại điểm một phần màu đen. 

Giữa phòng là

 

Nhấn Mở Bình Luận