Lọc Truyện

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Từ năm vào Quy Đức phủ nha trở thành dưỡng nữ của Cố phu nhân, Chương Hàm chưa hề ngủ nướng bao giờ, hiện tại đã là Thái Tử Phi nhưng thói quen bao nhiêu năm vẫn như khắc sâu vào tận xương tủy -- cứ đến đúng giờ Dần là nàng đã tỉnh giấc cùng lúc với Trần Thiện Chiêu phải chuẩn bị thượng triều. Trước sau như một, nàng tự mình hầu hạ Trần Thiện Chiêu mặc quan phục, đang định chỉnh lại ngay ngắn mũ miện Hoàng Thái Tử, chợt nghe bên ngoài truyền vào tiếng thông truyền của nội thị.

"Hoàng trưởng tôn tới."

Chương Hàm vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Hi ăn mặc chỉnh tề vào phòng. Nàng kinh ngạc nhướng mày, lập tức hỏi: "Sao con dậy sớm vậy? Chẳng lẽ đêm qua đổi chỗ nên ngủ không ngon?"

"Hài nhi bái kiến phụ thân mẫu thân." Trần Hi không chút cẩu thả hành lễ rồi mới đáp: "Đa tạ mẫu thân quan tâm, đêm qua hài nhi ngủ rất ngon. Chỉ là Hoàng gia gia định ra quy củ, trước canh năm hài nhi phải luyện xong một bộ kiếm pháp, viết xong ba trang chữ, cho nên hài nhi đã quen thức dậy vào giờ Dần. Hoàng gia gia nói, chờ sinh nhật năm nay sẽ ban thưởng hài nhi một con ngựa, giáo thụ hài nhi học thuật cưỡi ngựa."

Nghĩ tới Trần Mân hiện giờ chỉ biết ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn, Trần Kiểu thì mỗi ngày giờ Thìn kêu dậy còn cọ tới cọ lui, trong khi trưởng tử lại dậy sớm y như Trần Thiện Chiêu phải vào triều, Chương Hàm tức khắc tội nghiệp thằng bé vô cùng. Tuy nhiên, giờ khắc này nàng không dám nói gì khác, chỉ gật đầu rồi tiếp tục chỉnh lại y quan cho Trần Thiện Chiêu, nhưng từ trong gương, nàng có thể rành mạch nhìn thấy đôi tay mình run nhè nhẹ. Khó khăn lắm mới chuyển tới phía trước mò mẫm cài thắt lưng, nàng thấy tay mình được Trần Thiện Chiêu siết chặt.

"Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí người ấy được tôi rèn, gân cốt bị nhọc mệt, thân xác bị đói khát, vật chất bị thiếu thốn, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở nên kiên nhẫn, tăng thêm tài năng cho người ấy."

Nhẹ nhàng đọc xong lời dạy của Mạnh Tử, Trần Thiện Chiêu mới buông tay. Quay đầu thấy trưởng tử khoanh tay đứng nghiêm, nghĩ tới bất luận dáng ngồi dáng đứng hay dáng đi của trưởng tử đều không thể bắt bẻ điểm nào, đủ có thể thấy mẫu thân Phó thị đã bỏ thật lớn tâm sức dạy dỗ. Trần Thiện Chiêu đi ngang qua người Trần Hi, nhẹ nhàng vỗ vai thằng bé: "Con trai ngoan! Nếu Thái tổ hoàng đế trên trời có linh thiêng nhìn thấy con tiến bộ như vậy, tất nhiên sẽ vui mừng vô cùng!"

Lúc trước khi tiễn Trần Thiện Chiêu xong, Chương Hàm thường chợp mắt thêm một lát, nhưng hôm nay thấy Trần Hi, nghe được lời con nói, nàng rốt cuộc không hề buồn ngủ. Sau khi Trần Hi cáo lui nói muốn đi luyện kiếm, nàng gọi tới cung nhân thay y phục cho mình rồi cũng ra khỏi Lệ Chính điện. Một đường đi ngang qua Xuân Hòa điện tới tiền viện, nàng thấy rõ bóng dáng đang luyện kiếm rất nề nếp trong sân. Tháng ba hừng đông đến muộn, hiện giờ bình minh chưa tỏa, khoảng sân tối tăm phải dựa vào bốn ngọn đèn ngói mới hơi mờ sáng, bóng người nho nhỏ kia dường như không hề chú ý tới điểm này, chỉ tập trung tinh thần múa kiếm. Chương Hàm từ nhỏ xem qua trưởng huynh luyện võ có thể rành mạch cảm giác được, bộ kiếm pháp đã được Trần Hi sử dụng cực kỳ thuần thục, tuyệt đối không phải một ngày hai ngày hay một tháng hai tháng có thể luyện thành.

Đan ma ma đi theo phía sau Chương Hàm cũng không khỏi ngẩn người đứng xem, mãi một lúc lâu mới nhớ tới choàng cho Chương Hàm thêm tấm áo lụa màu lam, nhẹ giọng hỏi ý kiến: "Thái Tử phi điện hạ, có cần đi phòng bếp nhỏ phân phó, chuẩn bị thêm chút bánh làm từ sữa dê sữa bò cho Hoàng trưởng tôn không ạ? Hoàng trưởng tôn đúng là đang ở tuổi lớn."

"Ừ, làm phiền ma ma!"

Chương Hàm gật đầu, nhìn theo Đan ma ma rón ra rón rén lui ra, nàng chợt nghĩ đến Phương Thảo và Bích Nhân bị mình thuyết phục mãi mới chịu lấy chồng, còn Thu Vận thì sáu năm trước gặp lại Lục An Hầu phu nhân Lữ thị xong bèn quyết chí thề không gả lưu tại Đông Cung. Nhờ Thu Vận huấn luyện mà nàng có một đám cung nhân đắc lực, còn nội thị cũng được Lộ Khoan nghiêm túc sàng lọc nên không có bất luận cây đinh nào. Hiện giờ trong ngoài Đông Cung rốt cuộc kín kẽ như thùng sắt, ngay cả trưởng tử cũng đã trở về, nàng nhịn không được chậm chậm khóe mắt. Đến khi thấy Trần Hi thu kiếm, nàng nhẹ nhàng vỗ tay khen ngợi.

"Mẫu thân!"

Trần Hi vội vàng tra kiếm vào vỏ, bước nhanh tới. Chương Hàm thấy trên trán thằng bé toàn là mồ hôi lấm tấm, lập tức tiến lên móc khăn lau mặt cho nhi tử. Phát giác tay thằng bé hơi chút cứng đờ, nàng chần chờ một lát nhưng rốt cuộc vẫn không buông khăn, cuối cùng còn giơ tay sờ sờ y phục thằng bé, phát giác đều ướt đẫm bèn nói: "Con mau đi tắm nước nóng, thay bộ đồ khác."

Mặc dù tổ mẫu Hoàng hậu Phó thị cũng từng ngồi một bên chuyên chú nhìn hắn luyện kiếm, nhưng tổ mẫu chưa bao giờ dịu dàng tới lau mồ hôi cho hắn, chỉ đưa ra nhận xét về yếu điểm của hắn mà thôi. Vì thế, Trần Hi cảm thấy thực không quen với sự chăm sóc của mẫu thân, ngập ngừng lui về phía sau một bước rồi giải thích: "Mẫu thân, Hoàng gia gia dặn dò, sau khi luyện kiếm xong phải dùng nước lạnh lau mình, có lợi cho việc cường thân kiện thể ạ."

Chương Hàm ngày ngày đi Khôn Ninh Cung vấn an, Trần Hi ngày ngày từ Khôn Ninh Cung đến Đông Cung bái kiến phụ mẫu, dù mỗi ngày gặp nhau hai lần và cơ hội tiếp xúc cũng không ngắn, nhưng những thói quen trong sinh hoạt của trưởng tử thì đây là lần đầu tiên Chương Hàm biết được. Người Hoàng Hậu phái tới chỉ biết nói văn võ Trần Hi tiến bộ, còn chi tiết thế nào thì nàng và Trần Thiện Chiêu không dám tìm hiểu quá nhiều, hiện giờ mới phát hiện hai người họ đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ. Vẻ mặt nàng chỉ chựng lại trong nháy mắt, ngay sau đó gật đầu nói: "Cũng tốt, vậy cứ chiếu theo thói quen của con mà làm."

Nhìn Trần Hi dùng nước giếng còn hơi lạnh chà lau toàn thân, nhìn Trần Hi kiên trì phải luyện chữ xong mới dùng cơm sáng, nhìn Trần Hi tập trung tinh thần tập viết theo mẫu chữ... đối mặt với những sinh hoạt thường ngày của trưởng tử mà mình đã bỏ lỡ nhiều năm, Chương Hàm giống như không cách gì xem đủ. Mãi đến lúc dùng cơm sáng, nàng khăng khăng cùng ăn với Trần Hi, lại phát hiện thằng bé không hề lãng phí một xíu nào, ngay cả những món phụ mà vẫn ăn cực kỳ ngon lành. Chương Hàm ngồi nhìn trưởng tử ăn sạch sẽ không sót lại món gì, nàng nhịn không được nhẹ nhàng hít sâu một hơi.

Đế hậu đã dạy dỗ đứa nhỏ này rất tốt, thật sự khiến nàng không thể tưởng tượng được, nhưng để dạy được tác phong chuẩn mực như vậy thì thằng bé đã phải chịu khổ rất nhiều. Nếu nàng giữ thằng bé bên người, chỉ sợ nàng và Trần Thiện Chiêu đều không cứng rắn được đến thế!

"Mẫu thân không dùng nữa sao?"

Nghe tiếng hỏi, Chương Hàm mới giật mình hồi thần, thấy Trần Hi quan tâm nhìn mình, nàng cười nói: "Tại vì nhìn con ăn cơm rất ngon lành, ta quên cả động đũa. Dùng cơm sáng xong, ta và con dẫn Minh Nguyệt Thanh Diên cùng đến Khôn Ninh Cung gặp mẫu hậu."

"Vâng ạ."

Thấy Trần Hi lập tức đứng lên, Chương Hàm ngăn lại: "Đây không phải trước mặt người khác, con không cần quá giữ lễ." Do dự một hồi, nàng mỉm cười bảo: "Đừng gọi mẫu thân, hãy gọi giống như Minh Nguyệt Thanh Diên, chỉ kêu một tiếng nương là được."

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, không bao lâu đã thấy Trần Kiểu đắc ý dào dạt lôi kéo Trần Mân vào phòng. Cô bé nhún gối hành lễ xong lập tức túm Trần Mân tới trước mặt Chương Hàm, cười hí hửng: "Nương nhớ kể cho cha biết, hôm qua con đã dạy Thanh Diên nhận được ba chữ! Nếu cứ như vậy, trước Tết Đoan Ngọ con khẳng định có thể dạy được đệ ấy nhận biết một trăm chữ!"

Thấy nữ nhi thật sự làm theo lời Trần Thiện Chiêu, Chương Hàm thầm buồn cười, gật đầu xong bèn đẩy Trần Kiểu xoay người lại: "Được rồi, đừng chỉ lo nhớ vụ này, mau đi chào hỏi Đại ca con kìa!"

"Đại ca." Trần Kiểu cười tủm tỉm đến trước mặt Trần Hi hành lễ, tò mò nhìn chằm chằm Trần Hi hỏi: "Sau này Đại ca thật sự thường xuyên về ở đây?"

Trần Hi bèn đáp thay phiên ở Khôn Ninh Cung và Đông Cung, thấy Trần Kiểu vui mừng ra mặt, cao hứng phấn chấn nói: "Thật sự quá tốt, sau này có Đại ca chơi với muội. Thanh Diên bé quá, nói gì đệ ấy cũng không hiểu."

"Chậc, buổi sáng Đại ca phải nghe Từ tiên sinh bàn Luận ngữ. Buổi chiều sau khi ngủ trưa thì đến chỗ Hoàng gia gia học tập cung thuật." Trần Hi đáp. Thấy Trần Kiểu lập tức thất vọng gục đầu, cậu ta suy nghĩ một chút rồi cười đề nghị: "Như vậy đi, buổi chiều Đại ca luyện kiếm cho muội xem?"

"Tốt đó tốt đó... Đại ca đừng gạt muội! Nào, chúng ta ngoéo tay nhé?"

Thấy Trần Hi không thể chần chừ đã bị Trần Kiểu kéo ngón tay, Chương Hàm mỉm cười nhìn hết đứa này đến đứa khác, rồi cúi đầu nhìn Trần Mân đang ngồi trong lòng, trên mặt tràn đầy niềm vui thật sâu.

Dùng xong cơm sáng, Chương Hàm dẫn theo nhi nữ tới Khôn Ninh Cung bái kiến Hoàng hậu Phó thị. Có người đến đón Hoàng trưởng tôn Trần Hi đi điện phụ của Văn Hoa Điện nghe giảng một mình, còn Trần Kiểu và Trần Mân cũng được cung nhân dẫn đi chơi. Chương Hàm đột nhiên đứng dậy, cung kính hành lễ với Phó thị lần nữa: "Hôm qua mẫu hậu đưa Thần Húc về, nhi thần và Thái Tử điện hạ mới biết mấy năm nay phụ hoàng mẫu hậu đã bỏ biết bao tâm huyết để dạy dỗ Thần Húc nên người. Một mảnh từ tâm của mẫu hậu, nhi thần vô cùng cảm kích."

"Thằng bé là tôn tử ruột thịt của ta, con đâu cần cảm tạ." Phó thị tự mình nâng Chương Hàm dậy, sau đó nghiêm mặt nói: "Khi trước bất luận đối với Thiện Chiêu hay Thiện Duệ, ta chưa từng khắc nghiệt như vậy. Có đôi khi nửa đêm ta đi xem đứa nhỏ này, sẽ tự mình đắp chăn cho nó, nhưng ban ngày nếu thằng bé có nửa phần lười biếng hay phạm sai lầm, ta đều nghiêm khắc không dung tình. Mẹ hiền chiều hư con, điểm này con phải nhớ kỹ. Thằng bé không phải đích trưởng tôn thừa kế gia nghiệp trong gia đình bình thường, mà là Hoàng trưởng tôn tương lai sẽ thống lĩnh thiên hạ, cho nên sự khổ sở thằng bé phải chịu chắc chắn không giống như Thiện Chiêu! Sở dĩ ta xin phép Hoàng Thượng để thằng bé thay phiên ở Đông Cung và Khôn Ninh Cung, là vì thằng bé đã lớn, ta không thể để sự ngăn cách giữa huynh đệ như Thiện Chiêu và Thiện Duệ cũng phát sinh trên người Thần Húc. Thanh Diên còn nhỏ, nếu ở chung thường xuyên với trưởng huynh Thần Húc, tương lai có thể thiếu chút tai hoạ ngầm. Con là đứa hiểu chuyện, chắc hẳn không cần ta nói nhiều lời."

"Vâng, nhi thần minh bạch."

Chương Hàm nhẹ nhàng gật đầu, thấy Phó thị bỗng ho khan vài tiếng, trên mặt lộ ra mấy phần mỏi mệt, nàng vội vàng tiến lên đỡ Phó thị nằm xuống, hầu hạ bà uống ngụm trà nóng. Chờ khi sắc mặt Phó thị đỡ hơn, nàng mới hỏi thăm bà mẫu về bệnh thấp khớp, rồi uyển chuyển nhắc tới vụ Bắc tuần, ai ngờ Phó thị lại lắc đầu.

"Cho dù Hoàng Thượng muốn đi tuần phía Bắc thì ta cũng không đi theo. Hoàng Thượng đi tuần là khảo sát tình hình biên giới, đàn bà đi theo còn ra thể thống gì? Cả ngày có đại phu tốt dược tốt hầu hạ, bệnh cũ của ta không có gì quan trọng."

Vừa nói đến đây, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng Trương cô cô tới bẩm báo. Trương cô cô rón ra rón rén vào cửa, khoanh tay nói: "Hoàng hậu nương nương, Thái Tử phi điện hạ, triều nghị đã quyết định xong -- -- Đến mùng tám tháng năm Hoàng Thượng sẽ khởi hành chuyến Bắc tuần, Thái Tử điện hạ ở kinh giám quốc, Phạm Vương điện hạ đi theo."

Nghe vậy, Hoàng Hậu Phó thị tức khắc trầm ngâm hỏi: "Trong tông thất hoàng tộc còn có ai đi theo?"

Câu hỏi chính là tông thất hoàng tộc chứ không phải văn võ trọng thần, chứng tỏ đây là trọng điểm Hoàng hậu Phó thị quan tâm. Trương cô cô dĩ nhiên ngầm hiểu, lập tức lắc đầu thưa: "Hoàng Thượng chưa từng đề cập một câu nào khác ạ!"
Nhấn Mở Bình Luận