Lọc Truyện

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Trần Thiện Duệ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mộng rất dài.

Trong mộng, hắn cưỡi ngựa vung đao rong ruổi sa trường, dưới trướng tinh binh cường tướng như mây, bộ áo giáp và bảo kiếm hắn trân quý nhất luôn được nàng đích thân lau chùi sáng bóng. Khác với những nữ tử sụt sùi đưa phu quân xuất chinh, khi hắn ra trận luôn có bóng dáng đỏ rực hiên ngang làm bạn bên cạnh! Hắn và nàng kề vai chiến đấu, cùng nhau luyện kiếm dưới ánh trăng, trong nhà con cái vây quanh cười đùa rôm rả, mỗi một ngày đều sống thật hạnh phúc, mỗi một giờ đều khắc cốt ghi tâm. Hắn còn có phụ thân nghiêm khắc nhưng yêu thương hắn, mẫu thân dịu dàng đôn hậu, huynh đệ tình thân thắm thiết, thuộc hạ thề sống chết nguyện trung thành. Thế mà có một ngày, khi hắn vừa mở mắt thì lại phát hiện tất cả đều biến mất!

Trong phòng vắng vẻ không có thê tử nhi nữ, không có phụ mẫu huynh đệ, không có thuộc hạ, không có tôi tớ, thậm chí không có cả chim bay hay muỗi vo ve! Tòa nhà to đùng chẳng có một chút không khí sôi động nào, chỉ còn những gian nhà mái cong rất đẹp, những gia cụ bài trí tráng lệ huy hoàng, nhưng dù hắn tìm bao lâu cũng không thấy lối ra, thậm chí bức tường trông có vẻ dễ dàng trèo lên cũng không cách gì vượt qua. Hắn chỉ có thể xoay quanh trong ngôi biệt thự cao cấp ngày này qua ngày khác, cho dù nghẹn điên cũng thoát được! Mãi đến một ngày, sau khi đã thử qua đủ mọi biện pháp, rốt cuộc hắn cầm bảo kiếm trân quý nhất, giơ lên ngắm nghía thật lâu, sau đó kê ngang cần cổ rồi kéo thật mạnh.

Vào khoảng khắc kia, hắn cảm thấy toàn bộ trời đất nháy mắt tối sầm, nhưng trong lòng chỉ còn lại sự giải thoát nhẹ nhàng. Trong lúc hoảng hốt, hắn lẩm bẩm nhắc mãi một cái tên.

“Vương Lăng...”

“Trần Thiện Duệ, chàng tỉnh lại cho ta, tỉnh lại mau!”

Khi một tiếng hét lớn rất quen thuộc nhưng rất xa xôi đột nhiên truyền vào tai hắn, Trần Thiện Duệ giật nẩy mình. Mí mắt nặng trĩu, hắn chậm rãi cố mở mắt thật to. Khoảng khắc ánh sáng lọt vào trong tầm mắt, phản ứng đầu tiên của hắn là nghi hoặc -- -- Tại sao hắn chưa chết?

Ngay sau khoảng khắc đó, đập vào mắt hắn là một dáng người quen thuộc nhưng lại lạ lẫm. Mặc dù mỗi ngày đều thấy mặt nhau, nhưng so sánh với thời điểm mới quen ở phủ Định Viễn Hầu hay thời điểm tân hôn mặn nồng, Vương Lăng đã sớm không còn bộ dáng dám yêu dám hận của thuở ban đầu, trên mặt chỉ là vẻ lãnh đạm và hờ hững. Nhưng ngay lúc này, cô nàng trước mắt hắn mang vẻ mặt mừng như điên, đôi mắt sưng đỏ rõ ràng, thậm chí khi hắn cố gắng tập trung nhìn kỹ còn có thể thấy nước mắt đang lăn xuống gò má. Hoàn toàn sửng sốt, hắn thậm chí không biết một tiếng khàn khàn khô khốc làm thế nào có thể bật ra khỏi cổ họng.

“Lăng...”

Nghe tiếng gọi này, Vương Lăng - sau khi được tin liền cuống quít chạy tới Đông Cung, liên tiếp túc trực bên giường ba ngày ba đêm - chỉ cảm thấy sức lực dường như bị rút cạn, cả người tê liệt muốn khuỵu xuống. Nàng bám vào khung giường, nhìn chằm chằm gương mặt tiều tụy của Trần Thiện Duệ, nghiến răng nghiến lợi, không biết dùng bao lớn sức lực mới mắng được một tiếng: “Đồ khốn kiếp!”

Rõ ràng nàng đã hoàn toàn nản lòng thoái chí, rõ ràng đã hạ quyết tâm không bao giờ thèm để ý chuyện của hắn bất luận chết sống gì đều mặc kệ, rõ ràng lười quản lý những kẻ đầu cơ trong phủ, rõ ràng đã tính toán chỉ dạy dỗ nhi tử thật tốt để nó trở thành một nam nhi đỉnh thiên lập địa... thế mà khi Chương Hàm phái người báo tin Trần Thiện Duệ đột nhiên té xỉu trong mưa bị người đưa vào Đông Cung, nàng vẫn không chút do dự chạy ngay lại đây. Biết Trần Thiện Duệ sốt cao không lùi uống thuốc cũng vô hiệu, điều duy nhất nàng có thể làm là canh giữ bên cạnh, dù sao nàng cũng yên tâm khi được báo Hoàng Hậu Phó thị đã đón nhi tử Trần Ngang về Khôn Ninh Cung.

Nghe câu mắng khốn kiếp nghiến răng nghiến lợi, lúc này Trần Thiện Duệ mới bừng tỉnh nhận ra đây không phải nằm mộng, chính mình cũng chưa chết. Mặc dù đầu vẫn nặng như chì, toàn thân đau nhức, nhưng hắn vẫn từng chút một nhớ lại những gì xảy ra trước khi mất đi tri giác. Trần Thiện Duệ gian nan nhỏm người muốn ngồi dậy, nhưng chỉ thoáng dùng một chút lực là cả người tê liệt ngã xuống giường.

“Đến lúc này mà còn cậy mạnh, muốn đi tìm chết à?” Vương Lăng tức giận trừng mắt lườm hắn một cái. Nàng vốn định đứng dậy kêu Ngự y, nhưng đột nhiên lại xoay người ngồi xuống, lạnh lùng nói với Trần Thiện Duệ: “Đừng tự cho là đúng, cứ nghĩ từ nhỏ luyện võ thì gân cốt cứng cáp rồi hủy hoại chính mình. Lần này anh đã hôn mê suốt ba ngày, có biết trên dưới Đông Cung vì bệnh của anh mà bị lăn lộn thành cái dạng gì không, có biết phụ hoàng mẫu hậu đều tới thăm hỏi, có biết Ngự y suýt nữa phải lập quân lệnh trạng, trị không hết thì tập thể bị liên lụy! Trần Thiện Duệ, tôi lặp lại lần cuối cùng, nếu anh vẫn chỉ biết vùi đầu vào tửu sắc, tôi và anh sẽ...”

Nói tới đây, Vương Lăng đột nhiên cảm thấy mu bàn tay bị người nhẹ nhàng đè lên. Lòng bàn tay với vết chai thật dày làm bả vai cứng đờ của nàng buông lỏng, vì thế, hai chữ "ly hôn" vừa tới bên miệng đã không thể bật ra được. Thấy môi Trần Thiện Duệ mấp máy dường như muốn nói gì đó, nàng nhớ lúc nãy Trần Thiện Duệ thốt ra tiếng "Lăng" cực kỳ nhỏ, ngẫm nghĩ một chút rồi ghé tai lại gần. Chốc lát, nàng nghe được ba chữ hầu như dùng hết toàn lực để thốt lên.

Thực xin lỗi!

Đôi mắt đột nhiên xon xót, nàng cố nén nỗi xúc động muốn rơi lệ, hồi lâu mới hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng người quay đầu đi, dùng giọng điệu kiệt lực giữ bình tĩnh nói: “Sớm biết hôm nay, tội gì lúc trước!”

Tém chăn lại ngay ngắn cho Trần Thiện Duệ, nàng vội vàng đứng dậy ra cửa. Tuy nhiên, vừa vén mành lên nàng đã đụng phải Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu đứng ngay bên ngoài. Thấy đôi phu thê đều mỉm cười, Vương Lăng không khỏi hơi chột dạ, lập tức cố gắng làm như không có việc gì mà thản nhiên chào hỏi hai người rồi kêu hai nội thị: “Mau gọi Ngự y tới, Yến Vương điện hạ đã tỉnh!”

Mãi đến khi Vương Lăng thực mất tự nhiên nói vài câu rồi quay vào phòng, Chương Hàm và Trần Thiện Chiêu không lập tức vào thăm Trần Thiện Duệ mà lại ra khỏi Tây Noãn các. Chờ về tới Lệ Chính Điện, Chương Hàm mới khẽ cười nói: “Chúng ta tới thật đúng lúc. Xem ra Tứ đệ và Tứ đệ muội có thể hòa hảo như lúc ban đầu, vẫn có hy vọng.”

Trần Thiện Duệ và Vương Lăng rơi xuống nông nỗi như hiện giờ, phần lớn đều do dã vọng của Trần Thiện Duệ, đi đôi với dã vọng lại là sự ấu trĩ không tương xứng, điểm này Trần Thiện Chiêu đương nhiên biết rõ. Nhớ tới tin tức từ Càn Thanh Cung truyền lại, hóa ra Trần Thiện Duệ đã tính toán đi đến đất phong; mặc dù ban đầu nói là Bắc Kinh, nhưng ngoài Bắc Kinh thì tất cả địa phương nào ở phía Bắc đều có thể suy xét; phụ hoàng bởi vậy mà nổi trận lôi đình, thậm chí còn nhắc tới Vân Nam Hồ Quảng, lúc này mới khiến Trần Thiện Duệ thất hồn lạc phách, Trần Thiện Chiêu không khỏi thầm thở dài một hơi.

Từ nhỏ Trần Thiện Duệ đã quen được phụ hoàng thiên vị coi trọng, dựa theo một cách giải thích càng thông tục, đó là quen hưởng mưa móc quân ân nhưng chưa hề gặp qua sấm sét, chỉ hy vọng lần này có thể hiểu được!

Nếu người đã tỉnh, trước đó đã ở Đông Cung vài ngày, sau khi được Ngự y nhiều lần bảo đảm tình hình không có gì đáng lo ngại, Vương Lăng bèn tính toán đưa Trần Thiện Duệ về phủ Yến Vương. Hôm rời cung, Hoàng đế Trần Vĩnh và Hoàng hậu Phó thị cùng đến Đông Cung. Hoàng đế hơi áy náy với vụ Trần Thiện Duệ đột nhiên phát tác trận sốt cao này, nhưng thân là quân phụ nên vẻ mặt chỉ thản nhiên nói vài câu trấn an. Phó thị thì dặn dò Vương Lăng vài câu, cuối cùng đến trước giường ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Trần Thiện Duệ.

“Nhớ kỹ bài học, sau này đừng cậy mạnh, người không phải làm bằng sắt, thân thể của mình phải biết quý trọng!”

“Cảm ơn mẫu hậu.” Trần Thiện Duệ vẫn còn suy yếu hơi giật giật môi, hộc ra bốn chữ, ngay sau đó dùng ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía Hoàng đế. Thấy phụ hoàng đang nhìn Trần Hi đứng hầu bên cạnh Trần Thiện Chiêu, ánh mắt hắn không khỏi ảm đạm, nhẹ giọng nói với Phó thị: “Nhi thần da dày thịt thô, không sao đâu ạ, phụ hoàng mẫu hậu cứ yên tâm hồi cung.”

Trần Thiện Chiêu phát hiện trước khi đi Trần Vĩnh còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, làm sao không hiểu tâm tư thương tiếc nhi tử của phụ hoàng, nhưng thấy Trần Thiện Duệ chỉ ngơ ngẩn nhìn đỉnh màn, anh bèn không lắm miệng. Mãi đến khi cùng Chương Hàm cung tiễn Trần Vĩnh và Phó thị xong rồi về tới Tây Noãn các Xuân Hòa Điện, Trần Thiện Chiêu mới sóng vai cùng Chương Hàm đi tới trước giường rồi lên tiếng: “Tứ đệ muội, ta có vài câu muốn nói riêng với Tứ đệ.”

Chờ khi Chương Hàm kéo Vương Lăng ra ngoài, Trần Thiện Chiêu bèn khuyên: “Tứ đệ, chúng ta là huynh đệ ruột, có vài lời ta không muốn nói nhiều. Ta biết, ta không bằng đệ luôn theo phụ hoàng lên chiến trường vào sinh ra tử lập công, nhưng mười hai tuổi ta nhập kinh, mãi đến khi thành hôn đã ngây người ở kinh thành một mình suốt tám năm. Đệ ở kinh thành nghẹn sáu năm đã không chịu nổi, ước chừng đệ không biết được ta khó khăn thế nào mới trải qua những năm đó một mình. Ta không nghĩ tự khoe thành tích bản thân, chỉ muốn nói cho đệ biết, trên đời này không phải chỉ một mình đệ chịu khổ! Hãy nhìn Tứ đệ muội kia kìa, muội ấy phải xa rời thân nhân duy nhất là Định Quốc Công bao nhiêu năm, rốt cuộc bình an sinh được Ngang nhi, muội ấy chỉ có đệ để dựa vào, thế mà đệ đã làm được trò trống gì? Chẳng lẽ muội ấy không khổ sở? Trên đời không có nỗi khổ nào không thể vượt qua, tự đệ hãy ngẫm lại thật kỹ!”

Ở ngoài cửa, Chương Hàm cũng nhẹ giọng khuyên Vương Lăng: “Khúc mắc dễ kết không dễ giải, lời này đối với muội hay với Tứ đệ đều giống nhau. Ta biết tính tình của muội, có ý khuyên can Tứ đệ là tốt, nhưng quá cứng dễ gãy, có đôi khi muội xụ mặt trách cứ người ta xong cũng không nên đối xử quá mức lãnh đạm. Muội chớ quên, cho dù Tứ đệ đang hôn mê bất tỉnh cũng chỉ gọi tên muội mà thôi.”

Vương Lăng nghe Chương Hàm nói vậy, nhớ tới khoảng khắc trước khi Trần Thiện Duệ tỉnh lại quả thật lẩm bẩm kêu tên nàng, cho nên nàng mới hét to lay tỉnh. Ba ngày trước có kêu cách nào Trần Thiện Duệ cũng chẳng phản ứng, lúc đó rốt cuộc bị nàng đánh thức, khoảng khắc kia nàng thật sự mừng như điên! Điều khiển thiên hạ hay giàu có tứ hải gì đó đều là mộng tưởng của Trần Thiện Duệ, với nàng mà nói thì chẳng hề quan trọng, điều nàng muốn chỉ là phu xướng phụ tùy mà sống một đời vui vẻ mà thôi!

Cho nên, thấy Chương Hàm mỉm cười nhìn mình chăm chú, Vương Lăng nhẹ nhàng gật đầu: “Muội sẽ không mặc kệ chàng ta quậy tung vậy nữa, Đại tẩu và Đại ca hãy yên tâm!”
Nhấn Mở Bình Luận