Lọc Truyện

Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Nghe tiếng kêu, hai gã sai vặt từ gian ngoài chạy nhanh vào phòng. Nhìn Đỗ Chỉ huy sứ nằm thẳng cẳng trên mặt đất sống chết không biết, hai người đồng loạt run lập cập. Một tên hơi hé miệng, sau đó bất an rụt đầu không nói ra câu nào. Tuy nhiên ngay lập tức, hắn chỉ thấy trước mặt lướt qua một đường sáng như ánh đao, sửng sốt cảm thấy dưới cổ bỗng nhiên nhẹ hẫng, sau đó mất đi tri giác. Còn gã sai vặt kia đứng bên cạnh chứng kiến một đao nhanh như chớp của Trần Thiện Duệ, bỗng nhiên máu phun bắn lên toàn thân, xác chết không đầu đổ xuống còn cái đầu thì lăn ra xa, hắn ngây ngốc một chớp mắt rồi quỳ bộp xuống, dập đầu như giã tỏi.

"Điện hạ tha mạng, là Vương Kỳ... là Vương Kỳ đưa Đỗ Trung tiến vào. Gã nói vấn đề quan trọng tối mật, điện hạ nhất định yêu cầu người nhiều mưu trí như gã bày ra kế hoạch... Tiểu nhân không biết gì cả... không hề biết gì cả!"

"Câm miệng!" Trần Thiện Duệ cầm con đao vẫn còn nhỏ máu, gầm lên một câu. Thấy gã sai vặt quỳ phủ phục không dám nhúc nhích, chàng ta mới cười lạnh: "Vương phi không ở phủ, hóa ra có kẻ dám lớn mật như thế, cho rằng ta nhiều năm chưa từng ra trận thì sẽ không giết người chứ gì? Cút ra ngoài cho ta, kêu Hạ Dũng lại đây, sau đó triệu tập mọi người trong phủ đến trước đại sảnh của Bạch Hổ đường! Ngoài ra, nhắn cho tất cả thân binh theo ta tuần tra toàn thành, cùng nhau tập họp đến chuồng ngựa ở Nam viện chờ lệnh!"

"Vâng vâng vâng..."

Gã sai vặt liên thanh đáp ứng rồi ngẩng đầu trộm liếc qua Trần Thiện Duệ đằng đằng sát khí, mặc dù bắp chân vẫn run rẩy nhưng hắn vẫn cố gắng giãy giụa bò lên, té lộn nhào chạy ra khỏi thư phòng. Lúc này, Trần Thiện Duệ mới đá Đỗ Trung một cú, thấy gã không có bất luận phản ứng gì, anh chàng cúi người tiện tay cởi ra đai lưng của gã thành thạo trói người chặt cứng, sau đó chán ghét nhìn lướt qua cái đầu của Vương Kỳ chết không nhắm mắt. Đang lúc Trần Thiện Duệ mở toang cửa sổ, ý đồ để mùi máu dày đặc trong phòng tản đi một ít, một người từ bên ngoài vọt vào thư phòng như cơn gió.

"Điện hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế ạ?"

Vừa nãy Hạ Dũng nhìn thấy gã sai vặt truyền lời cả người đầy máu mất hồn mất vía, nghe qua sơ lược lời báo lập tức nhanh chân chạy, nhất thời không rõ đã xảy ra chuyện gì nên chạy một mạch tới đây. Lúc này vừa hỏi xong một câu, Hạ Dũng lập tức thấy được cảnh tượng khủng khiếp trên mặt đất, toàn bộ đầu óc bỗng dưng biến thành một mảnh hư không. Năm xưa ông được Trần Vĩnh lưu lại phủ Triệu Vương ở kinh thành giữ chức tổng quản, sau khi Trần Vĩnh đăng cơ, bởi vì thấy ông trung thành đáng tin cậy bèn để ông chưởng quản đội Nghi vệ của phủ Yến Vương. Mặc dù Trần Thiện Duệ đã từng lập chiến công rực rỡ, nhưng mấy năm nay chưa ra chiến trường, cũng không thiết lập đội hộ vệ, cho nên thân binh trong vương phủ theo lý đều thuộc quyền cai quản của Hạ Dũng là chính ngũ phẩm Nghi vệ. Ngoài ra bởi vì toàn gia của Hạ Dũng khi xưa đều được Chương Hàm vô cùng tin cậy, mấy năm trước chỉ có danh nghĩa chứ không có thực quyền; mấy năm nay Vương Lăng vực dậy quyền quản sự một lần nữa mới sử dụng lại phu thê bọn họ.

Trần Thiện Duệ thấy Hạ Dũng trợn mắt há hốc mồm, nhàn nhạt nói: "Vương phi và Thế tử không ở trong phủ nên ta phân phó trị gia theo quân pháp, không có lệnh của ta không được cho bất cứ người nào tiến vào. Tên chó má này lại dám thả Đỗ Trung vào đây -- Nếu ở trong quân, binh lính cãi quân lệnh bực này thì chỉ có một chữ "Trảm"! Loại người này chết không đáng tiếc, ông mang xác chết và thủ cấp của hắn phơi trước Bạch Hổ đường, treo thủ cấp lên cao cho ta! Ta muốn cho mọi người trong phủ hiểu rõ ràng, nếu lại có bất cứ kẻ nào cả gan tư thông với người ngoài, giết không tha!"

Hạ Dũng thế mới biết kẻ nằm sóng soài không biết sống chết bên cạnh tử thi hóa ra là Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung.

Nhớ tới mấy năm nay Vương Lăng đã nhiều lần hạ mệnh lệnh tuyệt đối không cho Đỗ Trung tới cửa, mà hiện giờ Trần Thiện Duệ lại tức giận đại khai sát giới như thế, cho thấy lần này nội tình Đỗ Trung tới cửa tuyệt đối không đơn giản. Hạ Dũng lập tức tập trung tinh thần, quỳ một gối đáp: "Ti chức tuân lệnh điện hạ!"

Hơn nửa đêm bị triệu tập đến trước Bạch Hổ đường, không ít hạ nhân trong lòng đều tràn đầy không tình nguyện, hoặc ngáp dài, hoặc nhỏ giọng khe khẽ nói câu oán giận. Tuy nhiên, khi chưởng quản đội Nghi vệ của vương phủ Hạ Dũng sai người ném một xác chết không đầu trước mặt mọi người, tiện đà sai người dựng thẳng lên một cây cột, dùng đuốc soi rõ rành mạch thủ cấp cắm trên ngọn cây, mọi người vẫn đang ngái ngủ lập tức bị doạ tỉnh. Mệnh lệnh đằng đằng sát khí của Trần Thiện Duệ làm tất cả mọi người rùng mình; đặc biệt là những kẻ trong lòng hơi rục rịch, nghe được Vương Kỳ đã bị Trần Thiện Duệ một đao chém đầu vì tư thông với Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung, không khỏi im như ve sầu mùa đông.

Còn hơn năm mươi thân binh đã triệu tập xếp hàng thẳng tề, chờ tới Trần Thiện Duệ mặc giáp trụ một lần nữa. Bọn họ đều là tử sĩ tâm phúc lúc trước đã từng theo Trần Thiện Duệ vào sinh ra tử, cho nên mặc dù nhìn thấy chủ quân xách theo một người giống như xách bao rác ném xuống trước mặt, mọi người vẫn chưa hề chớp mắt.

Đối mặt với thuộc hạ tin cậy nhất của mình, Trần Thiện Duệ cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vỗ tay trầm giọng nói: "Người này đa số các ngươi cũng đã gặp qua, là Chỉ huy sứ Kim Ngô tả vệ Đỗ Trung, rất được phụ hoàng tin cậy, đã từng chưởng quản lùng bắt đủ loại quan viên, tuy không có quyền hình ngục nhưng ở bên ngoài cũng là nhân vật được mỗi người kính nhượng ba phần, lúc trước cũng là thượng khách của phủ Yến Vương. Tuy nhiên, hiện tại gã rơi vào tình trạng này, các ngươi có biết là duyên cớ gì không?"

Các thân binh ở trong quân nhiều năm không ai mở miệng, hơn nữa nghe nói người bị trói chặt dưới đất có thân phận gì, không ai trong số họ biến sắc. Lúc này, Trần Thiện Duệ mới thản nhiên cười lạnh gằn giọng: "Nếu gã vẫn là tin thần của Thiên Tử, đêm nay tới gặp ta thì dĩ nhiên ta sẽ tiếp đãi như khách quý, nhưng gã cả gan làm loạn, dám xúi giục ta gây ra chuyện đại nghịch bất đạo! Mười hai tuổi ta lên chiến trường giết địch chém xuống cái đầu thứ nhất của Lỗ Khấu, đời này không biết đã giết bao nhiêu người. Dù không tính là anh hùng, ta cũng là một hán tử, nếu làm theo lời tiểu nhân xúi giục từ bỏ quân phụ không màng, trong hoàn cảnh ngoại địch không rõ và nhân tâm ở kinh thành bất an mà nổi binh gây loạn, ta đây chẳng phải đã thành kẻ phản quốc! Hiện giờ tuy đã trói lại Đỗ Trung, nhưng theo gã nói thì trên dưới kinh thành đã có quân coi giữ bị gã mê hoặc mà nổi loạn. Trong cơn nguy hiểm này, các ngươi có muốn kề vai sát cánh với ta bình loạn hay không?"

"Thề sống chết đi theo điện hạ!"

Trong đội ngũ chỉnh tề, người đầu tiên vung tay hô to một câu, những người khác tức khắc sôi nổi phụ họa, trong lúc nhất thời tiếng hô thề sống chết đi theo vang lên hết đợt này đến đợt khác. Nhìn những thuộc hạ theo mình biết bao nhiêu năm không rời không bỏ, Trần Thiện Duệ mỉm cười, sau đó lạnh giọng hô: "Nếu đã thế, mọi người lên ngựa, cùng ta xuất kích!"

Khi Hạ Dũng cảnh báo những người làm trong phủ Yến Vương xong xuôi bèn vội vàng chạy tới chuồng ngựa Nam viện, thấy Trần Thiện Duệ và đội thân binh đã sẵn sàng xuất kích, còn Đỗ Trung bị ném dưới đất không ai để ý. Hạ Dũng lấy lại bình tĩnh, vội bước nhanh đến trước ngựa của Trần Thiện Duệ bẩm báo chuyện vừa giải quyết xong bên kia. Còn chưa nói xong, Trần Thiện Duệ nhẹ nhàng dùng roi ngựa gõ gõ tay trái, ý bảo ông ta không cần nói nữa.

"Hạ Dũng, vương phủ này ta giao cho ông, còn gã Đỗ Trung này nữa!" Trần Thiện Duệ liếc Đỗ Trung một cái, gằn giọng phân phó: "Ông lập tức đưa gã nguyên lành vào cung, bẩm báo với Thái Tử: Gã này mưu nghịch gây loạn bị ta bắt được, hiện giờ ta dẫn thân binh đàn áp các vệ ở kinh thành, tuyệt đối không để kinh thành hỗn loạn, xin Đại ca cứ việc yên tâm!"

Hạ Dũng đang muốn hỏi lại thì Trần Thiện Duệ đã vung lên roi ngựa, quay ngựa dẫn đầu đi ra cửa Nam, tất cả thân binh vây quanh đồng loạt tiến lên. Hạ Dũng biết hỏi lại cũng không có kết quả gì, chỉ đành tạm thời kiềm lại. Chờ mọi người đi hết, ông ta chậm rãi đi đến bên cạnh Đỗ Trung nằm dưới đất, cúi đầu nhìn thoáng qua, vươn tay tính toán xách gã lên. Tuy nhiên, Hạ Dũng vừa duỗi tay ra chợt vội vàng thối lui một bước, vừa lúc tránh khỏi ánh đao nghênh diện quét đến. Ngay sau đó, ông thấy đai lưng cột trói Đỗ Trung đã bị đứt tung, gã ta lăn long lóc ra xa vài bước, trên tay cầm con dao ngắn.

"Đỗ Trung, ngươi đã chết tới nơi, còn tưởng rằng có thể chạy trốn?"

Vừa rồi khi bị Trần Thiện Duệ ném xuống trước mặt thân binh, Đỗ Trung đã tỉnh lại. Tuy nhiên, nghe lời nói khích lệ sĩ khí của Trần Thiện Duệ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, gã không dám lộ ra bất cứ động tĩnh gì, cố gắng nằm yên chờ tới lúc Trần Thiện Duệ dẫn người ra ngoài, lúc này mới chợt đánh bất ngờ hy vọng chế trụ được Hạ Dũng để chạy trốn. Thế mà gã không ngờ, Hạ Dũng tuy có một thời gian dài không ra chiến trường nhưng vẫn rất cảnh giác, tránh thoát được một cú tấn công lấy mạng của gã. Lúc này, Đỗ Trung khó khăn điều hoà hơi thở, lập tức khàn khàn nói: "Hạ Dũng, ngươi bị Yến Vương lừa rồi! Ta nghe nói Yến Vương thừa dịp tuần tra toàn thành liên lạc với vài tướng lãnh lập mưu nổi loạn, vì thế mới tới cửa muốn khuyên can. Không ngờ Yến Vương chẳng những không nghe, mà còn định giết ta diệt khẩu! Chuyện tới hiện giờ, Yến Vương đã dẫn theo các thân binh nhất định mưu đồ gây rối. Ngươi là người năm xưa Hoàng Thượng tin cậy nhất, vì thế mới cho ngươi chưởng quản đội Nghi vệ của vương phủ. Ngươi không nên dây dưa với ta, hãy lập tức chạy vào cung cáo biến!"

Thời khắc này, Đỗ Trung đánh cược chính là Trần Thiện Duệ không nhất định toàn tâm toàn ý tin cậy Hạ Dũng, sẽ không nói ra chuyện này rõ ràng. Cho dù cách nói của Trần Thiện Duệ không giống lời nói của mình, gã vẫn có thể uốn ba tấc lưỡi tạm thời hù dọa Hạ Dũng. Dù Hạ Dũng vẫn giải gã vào cung, nhưng chỉ cần ở trước mặt Thái Tử thuật lại lời này, vậy thì ít nhất có thể tạm thời giữ mạng. Còn phần tương lai thế nào thì chỉ có thể đi một bước tính một bước!

Mặc dù quan sát Hạ Dũng kỹ càng để nhìn ra thái độ đối phương, nhưng Đỗ Trung vô cùng thất vọng khi thấy Hạ Dũng chỉ hơi nhíu mày, sau đó hộc ra hai chữ lời ít mà ý nhiều: "Người đâu?"

Mấy tên thủ hạ mặc áo ngắn trông có võ vội vàng xuất hiện, mà càng làm cho Đỗ Trung thất sắc chính là, Hạ Dũng chỉ vào gã hô to bắt lấy. Gã vừa ăn lỗ nặng trong tay Trần Thiện Duệ nên bị thương không nhẹ, mặc dù còn có một con dao ngắn phòng thân, nhưng làm sao địch nổi với mấy tên thủ hạ của Hạ Dũng đều có võ nghệ, chỉ sau ba chiêu đã bị đá rớt dao găm, vặn cánh tay lôi đến trước mặt Hạ Dũng.

Mà gã thậm chí chưa kịp nghĩ ra thêm câu nói mê hoặc nào, sau gáy ăn ngay một cú đập thật mạnh, lập tức nghẻo đầu ngất xỉu chẳng còn biết gì.

"Cái tên khốn nạn miệng lưỡi xảo quyệt này quen bỏ bùa mê, thay vì nghe xong gã nói rồi nghi ngờ, chi bằng đánh bất tỉnh tốt hơn! Hai người các ngươi tỉ mỉ lục soát người gã một lần nữa, sau đó bịt miệng gã lại cho ta!" Ra lệnh xong, Hạ Dũng nhìn sang vài thủ hạ khác phân phó: "Các ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, còn vài người đi theo hộ tống, ta muốn đưa gã vào cung!"
Nhấn Mở Bình Luận