Lọc Truyện

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

Người phụ nữ của hắn?

Những cảm xúc bối rối, lo lắng, căng thẳng và hỗn độn khác của Ôn Hủ Hủ lúc lúc này đã hết thảy biến mất.

Thay vào đó, là bộ dáng vốn lạnh lùng không hề gợn sóng của cô.

“Vậy nếu tôi không đưa thì sao?”

“! ! !”

Cố Hạ trợn tròn mắt, cô ta không thể tưởng tượng nổi nhìn khuôn mặt biến hóa của Ôn Hủ Hủ mà ngây người mấy giây.

“Ôn Hủ Hủ? Sao có thể là cô? Tại sao cô lại ở đây?"

"Cô Cố hỏi câu này rất lạ, tôi muốn tới thì tới, chẳng lẽ tới đây còn phải báo cáo với cô một tiếng sao?"

Ôn Hủ Hủ nhìn chäm chẵm vào người phụ nữ một cách mỉa mai.

Đối với cô ta mà nói, Ôn Hủ Hủ không thèm giả tạo, tất cả cảm xúc đều hiện hết trên mặt của cô.

Quả nhiên mặt Cố Hạ bị chọc tức đến trắng bệch: "Gô...”

Ôn Hủ Hủ thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, ánh mắt nhìn về phía người bạn tốt đối diện, cô có chút áy náy nói: "Thật xin lỗi Thời Khiêm, phiền anh đưa túi cho em, chúng ta thanh toán xong liền đi”

“Được”

Kiều Thời Khiêm lúc này rất thức thời, vẫn an tĩnh ở bên cạnh.

Tuy nhiên, khi nghe được Ôn Hủ Hủ bảo anh ta đưa túi, anh ta liền đem túi xách nữ vẫn đeo trên người đưa qua.

Ánh mắt Hoäc Tư Tước càng thêm u ám!

Một người phụ nữ yêu cầu một người đàn ông cầm túi của mình ở nơi công cộng, chỉ trong một mối quan hệ rất thân thiết mới được phép như vậy. Ví dụ như Cố Hạ, cô ta cũng thường xuyên ra ngoài cùng Hoäc Tư Tước, nhưng mỗi

Lần Cố Hạ nhờ hắn cầm hộ túi, hắn đều từ chối.

Lửa giận trong lòng Hoäc Tư Tước càng lúc càng nặng, hắn vốn muốn dãn Cố Hạ tới để sỉ nhục người phụ nữ này.

Nhưng bây giờ hẳn phát hiện, bản thân hắn một chút cũng không thoải mái!

Ngược lại càng hận không thể bóp chết cô!

Cũng chính vào lúc này, Ôn Hủ Hủ đang quẹt thẻ thanh toán, đột nhiên xảy ra vấn đề.

“Tiểu thư, số dư trong thẻ của cô không đủ, cái váy này cần mười tám vạn, tài khoản của cô chỉ có mười vạn.”

“Cô nói cái gì? Mười tám vạn!!”

Ôn Hủ Hủ khiếp sợ, quên mất phía sau lưng cô còn có hai người đang chờ xem kịch hay, cô thất thanh kêu lên.

Mười tám vạn! Đó là gần một nửa số tiền tiết kiệm của cô bây giờ, cô còn phải đi gom góp học phí cho con gái, sao cô có thể tiêu số tiền oan uổng này chứ?

Ôn Hủ Hủ hối hận đến xanh ruột.

Cô hận bản thân chỉ vì sĩ diện nhất thời đã làm một việc. thiếu suy nghĩ như vậy.

Hai người kia cũng không ngờ được chứng kiến một màn mất mặt này của Ôn Hủ Hủ.

Đặc biệt là Hoắc Tư Tước, khóe miệng hắn hơi nhếch lên một tia châm chọc. Hắn tùy ý kéo một cái ghế, khoanh chân dài ngồi xuống.

Tiếp tục diễn đi!

*Ôn Hủ Hủ, có phải cô không đủ tiền không? Để tôi giúp cô trả tiền, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, vừa rồi tôi không có ý. đó, tôi không biết cô đang thử cái váy này”

Lúc này, Cố Hạ cũng lên sân khấu.

Trái ngược với vừa rồi, lúc này Cố Hạ lại chủ động muốn giúp cô trả tiền.

Cô ta muốn gì?

Cô ta muốn lợi dụng điều này để tạo dựng hình ảnh một

người vợ bao dung và độ lượng của cô ta trước mặt gã đàn ông chó đó sao?

Ôn Hủ Hủ siết chặt ngón tay.

Cô đang định chịu nhục, thì có một người đàn ông tuấn tú bên cạnh đưa tới một tấm thẻ vàng.

“Thật ngại quá, bạn gái tôi không cần ý tốt của anh. Cô nhân viên, phiền cô quẹt thẻ của tôi đi, còn nữa cô giúp bạn gái tôi gói cái váy bẩn kia lại."

Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo như rượu mận ngâm nhiều năm, rất dễ nghe.

Cửa hàng chìm trong im lặng.

Lúc này, tất cả mọi người sững sờ nhìn người đàn ông vừa nói, xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy!

Đây thực sự là... một cái kết không ai ngờ tới.

Bao gồm Ôn Hủ Hủ!

Ôn Hủ Hủ không biết kết thúc như thế nào. Sững sờ đứng đó, sau khi nhân viên cửa hàng thu tiền và thu dọn

quần áo xong, người đàn ông bên cạnh liền nằm tay cô.

“Thật ngại quá, chúng tôi đi trước, các người cứ thong thả đi dạo.”

Kiều Thời Khiêm vân rất lịch sự, sau khi cầm tay người phụ nữ bên cạnh, anh ta dẫn cô ra ngoài, còn không quên chào hỏi hai người đó.

Cố Hạ: "..."

Trong áp suất không khí càng lúc càng thấp, mãi cho. đến khi hai bóng người rời khỏi, trong cửa hàng vẫn không có chút tiếng động.

Cái này quá dọa người!

Cố Hạ không dám nói chuyện, càng không dám động

Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đáng sợ như hắn ngồi đó, mây đen ùn ùn kéo đến trên khuôn mặt hắn

Sự nguy hiểm và khát máu ẩn sâu trong đôi mắt đáng sợ của hẳn.

Tư...... Tư tước......"

“Bùm!!"

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận