Lọc Truyện

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

 

Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận lại lần nữa đến sơn trang của Lâm Ân.

Đúng là sau khi bọn họ đến đó, chỉ liếc mắt thôi

đã thấy những người ở trong bữa tiệc hôm qua đang ở trong sân sau.

"Xem ra hôm nay có chuyện lớn."

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì theo bản năng nói một câu với em trai Ôn Cận đang đứng bên cạnh.

Ôn Cận gật đầu.

Nhưng cậu không lên tiếng như thường ngày mà vô cùng ngoan ngoãn đứng sau lưng cô.

Ôn Hủ Hủ: "... "Cô Nancy, cô đến rồi, mau qua đây đi, nhanh, bên này”

Lúc Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy em trai có chút gì đó không giống thường ngày thì đột nhiên những người đang đợi trong sân thấy cô, vô cùng nhiệt tình bảo cô qua đó. 

Tất cả mọi người ngôi sao sáng trong giới tài

chính, bây giờ đều đi theo Lâm Ân, đương nhiên họ sẽ niềm nở mỗi khi gặp nhau.

Ôn Hủ Hủ đi qua. "Mọi người đợi lâu rồi sao?"

"Không có, chúng tôi cũng vừa đến, đúng rồi Nancy, cô có biết lần này hạng mục chúng ta cần làm là hạng mục nào không?" Có người đột nhiên hỏi Ôn Hủ Hủ.

Sao Ôn Hủ Hủ biết được? Cho dù bây giờ Lâm Ân đang tán thưởng tài năng của cô thì ông ta cũng sẽ không tiết lộ những tin tức này cho cô biết.

Cô lắc đầu: "Không nghe được gì cả, mọi người đều biết sao?"

Một người da đen tên Peter nở nụ cười thần bí: "Biết một chút, cô biết Thương Khung Tỉnh Mật Nhật Bản không?”

Cmnl Ôn Hủ Hủ nghe được cái tên này thì chỉ cảm thấy trong lòng có một đàn ngựa đang gào thét chạy qua (1).

(1) một câu nói tục tiếng trung, bằng với đmm  của Việt

Đương nhiên cô biết Thương Khung Tinh Mật, đây chính là một trong những ngành công nghiệp chế tác xuất sắc nhất thế giới, nó liên quan đến máy móc và các loại con số điện tử, là thứ đứng đầu ngành kĩ thuật khoa học hiện đại tiên tiến ngày nay.

Lâm Ân này đúng là kiêu căng, hôm qua bảo cô ra tay với Hoäc thị, hôm nay lại mang họ ra tay với Thương Khung của Nhật Bản.

Ông ta đúng là đồ điên!

"Oa, Thương Khung sao, vậy thì tốt quá rồi, đây chính là một con cá lớn, nếu như chúng ta thành công thì tiền về tay chắc chản sẽ không ít hơn năm ngàn vạn đúng không?”

"Đó là điều đương nhiên!"

Sau khi nghe được cái tên này, những người khác vô cùng hưng phấn.

Công ty lớn, tài sản lớn, đương nhiên bọn họ sẽ vui rồi, vì như vậy có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.

Ôn Hủ Hủ đứng đó suy nghĩ, cảm thấy đạo lí này cũng đúng, nếu như hạng mục này không phạm pháp thì cô sẽ rất vui vẻ mà làm. 

Mọi người đợi trong sân khoảng mười phút, cuối cùng Lâm Ân cũng ra, ông ta đội một chiếc mũ phớt, mặc âu phục đi giày da, vừa ra đã có trợ lí phát cho mỗi người ở đây một cái laptop.

"Các vị, tôi không nói những lời thừa thãi với mọi người nữa, hạng mục hôm nay của chúng ta là Thương Khung Tỉnh Mật Nhật Bản, giống như mọi ngày, sau khi mọi người nhận được máy có thể xem nhiệm vụ của mình hôm nay."

"Đúng là Thương Khung..."

Lời này vừa nói ra, không khí tại nơi này đã sôi sùng sục.

Ôn Hủ Hủ nhận lấy laptop, nghe nói mở máy ra mới có thể thấy nhiệm vụ, cô đưa túi xách trong tay cho Ôn Cận đứng phía sau.

Sau đó cô tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống mở laptop ra.

"Thời hạn giao hàng?”

"Đúng, Nancy, cô là người đầu tiên tham gia, trước tiên chúng ta cần thăm dò độ nông sâu của cái này, thời hạn giao hàng là chứng khoán hoàng kim, tài chính của Thương Khung rất lớn, dựa vào nhu cầu của họ, tạo thời hạn giao hàng cũng không Sao." 

Lâm Ân đi đến, nhìn thấy ánh mắt Ôn Hủ Hủ lộ ra sự thất vọng thì giải thích.

Ôn Hủ Hủ yên lặng.

Thật ra thời hạn giao hàng tức là không xác định thời gian giao dịch của một phiên giao dịch.

Hơn nữa nó còn không phải giao dịch chân chính, chỉ có thể thông qua trái phiếu, cổ phiếu các loại để kí kết hợp đồng, nói cách khác chính là tôi có thể mua hàng của anh, nhưng hàng hóa này chẳng qua chỉ là một tờ giấy hợp đồng, hơn nữa phải đến kì hạn giao hàng mới có thể đưa cho anh.

Tên hồ ly già này quả nhiên vẫn đề phòng cô.

Ôn Hủ Hủ nhíu mày.

"Xem ra lần này chúng ta không kiếm được tiền rồi, thời gian của thời hạn giao hàng thường rất dài, bên phía Thương Khung còn chưa xác định, có ai có tiền lại đi mua thứ đồ hỏng này không?"

Sau khi Lâm Ân rời đi, Ôn Hủ Hủ nhịn không được mà bực tức nói.

Ôn Cận vẫn không nói gì.

Hoặc có thể nói cậu căn bản nghe không hiểu, ánh mắt mông lung nhìn cô. 

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì tâm trạng càng tệ hơn.

"Sao em không nói gì? Không phải em học tài chính kế toán sao? Những thứ này cũng không hiểu? Còn nữa, hôm qua lúc em phân tích những bất lợi mà Hoắc thị gây ra cho chúng ta không phải nói rất rành mạch sao?"

Mắt thường cũng có thể thấy Ôn Cận đang lúng túng, cuối cùng thiếu niên đứng sau lưng cô cũng khó khăn nói một câu: "Em chỉ sợ... sợ ảnh hưởng đến phán đoán của chị."

Ôn Hủ Hủ nhíu mày: "Sợ cái gì? Chúng ta là chị em, gặp chuyện vốn nên thương lượng với nhau, nói sai cũng không sao."

Ôn Cận:

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận