Lọc Truyện

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

 

"Đau?"

"Đau..."

Ôn Hủ Hủ hạ mắt xuống, trong mắt đều là hơi nước, cô căn bản không dám nhìn người đàn ông trước mặt nhiều thêm giây nào, khuôn mặt nhỏ nhăn đỏ bừng nhìn về phía khác.

Động tác của Hoäc Tư Tước dừng lại.

Ánh mắt hắn tối đi, cảm giác khô nóng trong người càng mãnh liệt hơn.

Bọn họ vốn không lạ lãm gì, sinh ba đứa nhỏ, sau đó chung giường mấy lần, hän có cảm giác này với cô là chuyện bình thường.

Động tác của Hoäc Tư Tước nhẹ hơn.

Đồng thời bàn tay hắn cũng bắt đầu không thành thật di chuyển qua chỗ khác trên người cô.

"Anh...Anh làm gì vậy?” Ôn Hủ Hủ vô cùng mẫn cảm, cô lập tức hoảng sợ, gần như không chút do dự, cô bắt đầu né tránh người đàn ông, còn đẩy tay hắn ra. 

Hoắc Tư Tước: "..."

Trong nháy mắt, một chậu nước lạnh giội thẳng từ trên đầu hắn xuống, tôn nghiêm của hẳn như vừa phải chịu sự nhục nhã lớn.

"Tôi còn có thể làm gì nữa? Tôi bôi thuốc cho cô chứ làm gì. Còn nữa tôi làm gì với cô là phạm pháp sao? Bây giờ cô vẫn là vợ tôi, tôi không được làm gì cô sao?"

Hản không thể kìm chế được cơn giận, khuôn mặt tuấn tú vừa hòa hoãn đi một chút lại tối sầm đi, nhìn vô cùng tối tăm.

Cô lại lần nữa từ chối.

Cho nên từ ban đầu cô cũng không có ý định ở lại chỗ này, cũng không hề nói bỏ qua những chuyện kia, tất cả là do hắn nghĩ nhiều, phải không?

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái lại.

"Không... Ý tôi không phải vậy, Hoắc Tư Tước, anh nghe tôi giải thích, tôi chỉ là... chỉ là có vết thương trên người."

"Là bị thương thật? Hay là căn bản không muốn ngủ với tôi?"

"Tôi...  

Ôn Hủ Hủ nghẹn lời.

Cô, đúng là không muốn, vì cô đã sớm nói với bản thân, cô sẽ không có bất kì quan hệ gì với người đàn ông này nữa, đã không có quan hệ thì tại sao họ còn muốn làm việc này?

"Hoäc Tư Tước, anh...anh nghe tôi nói, chúng ta... chúng ta đúng là chưa chính thức ly hôn nhưng kiểu gì cũng sẽ ly hôn, cho nên... tôi cho răng chúng ta tốt nhất vẫn đừng duy trì quan hệ này thì hơn, tránh...tránh để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh nói có đúng không?”

Ôn Hủ Hủ nắm chặt đai khăn choàng tắm trên người, cổ họng cô khô khốc, tay lạnh cóng, sợ mình chỉ sơ ý nói sai một chút sẽ khiến người đàn ông này nổi giận.

Bây giờ cô cũng không muốn đắc tội hắn.

Đắc tội hắn rồi thì sao có thể ở đây chăm sóc mấy đứa nhỏ được?

Cô vừa nói xong, phòng ngủ quả nhiên yên tĩnh, nhiệt độ thấp đến mức khiến da đầu người ta tê dại, khiến người ta không hít thở được.

Xong rồi, cô lại chọc hắn tức giận rồi?

Ôn Hủ Hủ bắt đầu hối hận, cô đang muốn nói  mấy câu làm dịu không khí. Đúng lúc này, người đàn ông xoay người rời đi. "Rầm.."

Tiếng đóng cửa vang lên, hắn đóng mạnh đến mức vách tường ở bên cạnh cũng rung lên.

Ôn Hủ Hủ sợ đến ngây người.

Vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng xuống giường đuổi theo nhưng phát hiện bên ngoài không còn lại, ngược lại chưa được bao lâu dưới tầng đã vang lên tiếng xe khởi động.

Hoắc Tư Tước rời khỏi nơi này vào nửa đêm.

Ôn Hủ Hủ có thể hiểu được, cô ngây người đứng đó như bị dính keo, sau đó loạng choạng ngã dựa vào tường.

Cô nói gì sai sao?

Giữa họ còn có thể bắt đầu được sao? Những chuyện bọn họ từng trải qua, họ có thể xem như chưa từng xảy ra sao?

Không, không thể được!

Ít nhất Ôn Hủ Hủ cô không làm được. 

Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc về phòng ngủ của mình, đêm đó thật lâu sau cô cũng không ngủ được.

Hôm sau.

Mấy đứa nhỏ đã dậy từ rất sớm, đặc biệt là Mặc Bảo và Hoäc Dận, sau khi dậy, hai đứa nhỏ ở trong phòng gác cửa.

"Tối hôm qua ba và mẹ lại cãi nhau, anh có nghe thấy không?"

"Ừm"

Khuôn mặt nhỏ của Hoäc Dận vô cùng khó coi, dưới mắt là quầng đen.

Mặc Bảo ôm khuôn mặt nhỏ nhìn anh trai: "Haiz, sao họ luôn như vậy chứ? Không thể yên ổn sống chung với nhau sao? Ba cũng thật là, vất vả lắm mẹ mới về, ba không thể nhịn một chút sao?”

Hoắc Dận: "...

Cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Chuyện tối hôm qua thật ra có chút kì lạ, lúc đầu cậu còn nhìn lén thấy ba ôm mẹ lên.

Vậy tại sao lại đột nhiên cãi nhau? 

Hoắc Dận thấy chuyện này không đơn giản như

Vậy. "Em trai, chúng ta phải nghĩ cách”

"Cách gì?" Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn anh trai.

"Anh cảm thấy có thể do họ không gặp nhau trong thời gian dài, thiếu cơ hội ở chung, chúng ta

nên tạo cơ hội để họ ở chung với nhau lâu hơn."

Hoäc Dận đã nói nhiều hơn trước nhiều, cậu bắt đầu phân tích cho em trai.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận