Lọc Truyện

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

 

Lạc Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hung ác nham hiểm, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự chán ghét trên người một đứa trẻ.

"Dận Dận, con làm sao vậy? Sao đột nhiên bất lịch sự với dì vậy? Dì không làm gì con cả, chỉ là hỏi thăm em trai con chút mà thôi.”

“Bởi vì dì không xứng!”

Cậu bé nói ra không chút nể nang.

Không xứng?

Lạc Du cuối cùng cũng không nói nên lời.

Đây thật sự là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy đứa trẻ này nói những lời khó nghe như vậy.

Kể từ ngày Lạc Du mang ba của bọn chúng về, hắn bệnh nặng một trận, cô ta nói cho bọn chúng biết cô ta đã xoá bỏ hình ảnh mẹ bọn chúng ra khỏi tâm trí của Hoäc Tư Tước, thì cô ta đã lường trước được bọn trẻ sẽ không đối xử tốt với cô ta như trước nữa.

Nhưng không nghĩ tới lại ác liệt đến mức này. 

Sắc mặt Lạc Du có chút khó coi, đang muốn giảng giải mấy câu, thì lúc này dì Vương nghe thấy tiếng động đi tới.

"Tiểu thiếu gia Dận Dận, cậu ở đây làm gì? Cậu không đi thăm em trai cậu sao?”

"Đi thăm."

Hoắc Dận lập tức vẫy vẫy tay cô ta, khác hẳn hoàn toàn với vẻ u ám lạnh lùng vừa rồi.

Lạc Du: "..."

Dì Vương: "Xin lỗi Lạc tiểu thư, chúng tôi đi thăm tiểu thiếu gia Mặc Mặc, cô cứ tự nhiên”

Sau đó người giúp việc cũng không để ý tới cô †a, trực tiếp ôm đứa nhỏ rời đi.

Lạc Du tức muốn chết! Có ý gì?

Bây giờ tất cả đều đang tỏ thái độ với cô ta sao? Cô ta đã làm gì sai?

Cô ta mang Hoäc Tư Tước trở về bình an vô sự, bọn họ còn có gì không hài lòng nữa? Chẳng lế cô ta làm chưa đủ tốt sao? 

Cô ta rất tức giận.

Tuy nhiên đây chỉ là khởi đầu, bởi vì không lâu sau cô ta vốn định đi đến khách sạn tổ chức tiệc đính hôn nhưng lúc ở trong vườn hoa của biệt thự cô ta nhận được điện thoại của Hoắc Tư Tước.

"Lạc Du, hành trình hôm nay bị hủy bỏ, Mặc Bảo bên bị thương khá nghiêm trọng, đi không được."

Hoắc Tư Tước vừa mở miệng đã huỷ bỏ một việc quan trọng như vậy, trong giọng nói không hề có một chút do dự, giọng của hẳn nghe rất vội và lo lắng, nhưng đó là vì con trai hẳn.

Lạc Du lại một lần nữa không nói nên lời.

Cô ta muốn nói gì đó nhưng Hoäc Tư Tước đã cúp máy.

Chết tiệt!

Chỉ trong giây lát, cơn thịnh nộ của cô ta đã gần như đạt đến đỉnh điểm!

Chuyện đính hôn đối với Lạc Du thật ra đã là một chuyện không dễ dàng gì, cô ta là người theo chủ nghĩa không kết hôn, năm đó khi ba mẹ hai nhà đều muốn bọn họ kết hôn.

Cô ta đều trực tiếp từ chối. 

Nhưng bây giờ vì sức khỏe của hản, vì để tránh sau này hắn bị người phụ nữ làm khổ, cho nên cô ta đã đề nghị đính hôn với hắn trước.

Kết quả đổi lại thế này?

Lạc Du tức giận, lập tức cầm điện thoại định gọi chất vấn Hoắc Tư Tước

Nhưng ngay lúc này lại có người gọi tới trước. "Alo?"

"Tiểu Du, không phải nói đến xem khách sạn sao? Sao không thấy ai vậy? Mẹ và ba con đã đến khách sạn rồi.”

Đó là ba mẹ Lạc Du, nói bọn họ đã đến khách sạn.

Lạc Du nghe vậy, sắc mặt càng khó coi hơn: "Xem khách sạn gì nữa? Hoắc Tư Tước đã bỏ chạy rồi, không cần đính hôn nữa!”

Sắc mặt mẹ Lạc lập tức thay đổi: "Chạy rồi? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cái con bé này con đang nói cái gì vậy? Cái gì mà không cần đính hôn nữa? Nói rõ ràng cho mẹ”

Ba mẹ Lạc rất hài lòng với Hoắc Tư Tước, vừa nghe con gái nói không muốn đính hôn, bọn họ đã sốt ruột rồi.

Lạc Du không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể kể đơn giản chuyện đã xảy ra.

Kết quả cô ta vừa nói xong, ba Lạc bắt đầu chửi cô ta: "Con còn không biết xấu hổ ở đó nổi giận? Con trai người ta đã bị thương đưa đến bệnh viện, con không quan tâm mà còn ở đó oán giận?”

"Con...

"Con câm miệng cho ba, bây giờ mau đến bệnh viện thăm đứa nhỏ, ba và mẹ con cũng đến ngay!"

Ông Lạc vẫn rất thấu tình đạt lý, biết con gái mình có đôi khi kiêu căng tùy hứng, ông ta chửi xong rồi cúp điện thoại, sau đó cùng vợ mình đi đến bệnh viện. cảm, hợp với lẽ phải, thuận với lòng người)

Lúc này Lạc Du mới lúng túng buông di động xuống.

Sau đó đi đến bệnh viện.

Bệnh viện Nhân dân Thành phố 1. 

Mặc Bảo vết thương lúc này đã được xử lý xong, lúc cậu bé ngã không cẩn thận dập gấy răng cửa, chảy rất nhiều máu, quả thực làm cho Hoäc Tư Tước rất sợ.

"Không sao, sau này sẽ mọc ra một cái răng đẹp hơn."

Bác sĩ xử lý vết thương cho Mặc Bảo, nhìn thấy cậu bé nước mắt lưng tròng nằm sấp trong ngực ba,

vì thế cười an ủi cậu.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy dáng vẻ của cậu, cũng rất đau lòng.

Đứa nhỏ này, thật ra vẫn luôn rất kiên cường lạc quan, hôm nay là lần đầu tiên khóc như vậy, đôi mắt nhỏ đã khóc đến sưng lên.

Hoắäc Tư Tước nhẹ nhàng võ vỗ cậu: "Đừng lo lăng, chú bác sĩ không lừa con đâu, sau này sẽ mọc ra một chiếc răng đẹp hơn, chắc chắn hơn.”

Hắn nhéo dịu dàng cái mũi nhỏ của cậu

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận