Lọc Truyện

 

"Trì nhị thiếu gia, cậu giết thật sao, tổng giám đốc lột da tôi mất!"

Đúng là... nghiệp chướng.

Ôn Hủ Hủ làm như không thấy gì, cô trốn vào trong phòng.

Đây chính là một người kì lạ, cô cũng không muốn bị anh ta phát hiện ra bản thân, nếu không nhất định cô sẽ gặp phiền phức.

Nhưng tránh gì thì gặp nấy, cô vừa lùi vào phòng, còn chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng xuống thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, không bao lâu sau cửa cũng được mở ra.

"A...

"Cmnl! Cô cái người phụ nữ đáng chết này thật sự bị giam ở đây sao? Đầu óc cô có vấn đề à? Tự nhiên lại quay về lúc này, cô không biết tên nhóc kia bị điên sao?"

Trì Úc vừa mở cửa đã thấy người phụ nữ không chút tiến bộ nào bị nhốt trong căn phòng khóa, anh †a lập tức chửi ầm lên. Ôn Hủ Hủ há miệng...

Được rồi, để anh ta chửi đi, dù sao cô cũng không phải chưa mắng anh ta.

Khoảng bốn năm phút sau người đàn ông này mới dừng lại.

"Được rồi, đi theo tôi đi, nhân lúc cái người trông chó kia chưa quay lại đi luôn đi."

?" Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc nhìn anh †a: "Đi đâu?”

Trì Úc tức nhưng không có chỗ xả: "Đương nhiên là rời khỏi đây rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn tên biến thái kia nhốt mình cả đời sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ anh ta không nhớ gì cả, nói không chừng ngày nào đó bị thần kinh lên sẽ quảng cô cho chó ăn thật đấy"

Ôn Hủ Hủ: ".."

Nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi: "Vì sao anh lại biết tôi ở đây?”

Trì Úc: "Con của cô nói cho tôi biết, hai đứa nhỏ gọi điện thoại cho tôi, nói cô bị ba của chúng bắt đi, tôi tìm hiểu một chút mới biết cô bị mang đến trang trại chó, thằng nhãi kia đúng là đồ tâm thần!"

Trì Úc nói đến chuyện này lại muốn mắng người.

Nhưng khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy anh ta do hai đứa nhỏ gọi đến thì mắt sáng lên.

Lúc đầu cô không định đi với anh ta.

Vì bây giờ cô bị nhốt ở đây còn có thể thấy người đàn ông kia, đối với cô mà nói đây là một chuyện tốt, lúc nào cô cũng có thể bàn chuyện liên quan đến con với hắn.

Nhưng con tắc kè hoa này lại đột nhiên nói hai đứa nhỏ tìm anh ta.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị thuyết phục.

Sau đó cô chạy trốn với Trì Úc...

Khi tin tức truyền đến Hoắc thị, Hoắc Tư Tước đang tổ chức cuộc họp, trợ lí Lâm Tử Dương nhận được tin tức sau lập tức phun hết trà trong miệng lên bàn phím.

"Anh nói cái gì? Tổng giám đốc nhốt phu nhân ở trang trại chó?"

"...Không, không phải, trợ lí Lâm, không phải phụ nhân, là một người phụ nữ họ Ôn. Cái tôi muốn nói không phải là cô ấy bị nhốt mà là Trì nhị thiếu gia bắt cóc cô ấy rồi.”

Tại trang trại chó, người trông coi vốn đã hoang mang lo sợ cũng không quên chỉnh sửa cho trợ lí của tổng giám đốc.

Lúc này Lâm Tử Dương mới bình tĩnh lại.

Nhưng phản ứng của anh ta cũng không quá vội vàng, sau khi tiêu hóa xong chuyện gì đang xảy ra, anh ta vừa rút giấy lau nước trên bàn phím vừa từ tốn an ủi người ở đầu dây bên kia.

"Nếu là Trì nhị thiếu gia mang đi thì anh gấp cái gì, vua chưa lo thái giám đã lo à?"

"Nhưng mà..."

"Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lí, anh không cần lo lắng." Sau đó anh ta cúp điện thoại, không chút hoảng loạn hay sốt ruột nào.

Nếu chuyện này xảy ra vào thời gian trước thì công ty đã sớm náo loạn, anh ta đâu có thể bình thản uống trà như này đâu?

Cho nên chuyện này thật ra khá kì quặc. 

Ôn Hủ Hủ đi theo Trì Úc đến chỗ ở hiện tại của anh ta.

"Cô chờ chút, tôi mang hai đứa nhỏ đến đây" "Hả?" Ôn Hủ Hủ ngây người: "Anh...Anh đi đón hai đứa nhỏ? Hai đứa nhỏ ở đâu? Mấy người hẹn trước rồi sao?"

Trì Úc cười lạnh: "Nếu không cô cho rằng như. thế nào? Ngu ngốc!"

Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.

Người đàn ông Trì Úc này đúng là luôn rất ghét cô, từ ngày đầu tiên khi biết cô anh ta đã gọi cô là "đồ ngốc".

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở nhà.

Điều khiến cô mừng đến phát điên là nửa tiếng sau anh ta thật sự mang hai đứa bé đến.

"Mẹ.."

Cuối cùng cũng được gặp mẹ, hai đứa nhỏ vừa từ trong xe xuống vô cùng kích động, hai bé lớn tiếng kêu rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cô như én nhỏ.

Mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, cô mở rộng tay ôm thật chặt hai bảo bối của mình vào lòng.

"Bảo bối, cuối cùng mẹ cũng được gặp các con rồi, thật tốt, để mẹ nhìn xem hai đứa thế nào nào." Cô khóc không thành tiếng, dùng sức ôm lấy hai đứa nhỏ, liên tục hỏi hai bé dạo này thế nào.

Mặc Bảo và Hoäc Dận cũng rất hiểu chuyện, hai đứa nhỏ lắc đầu, biểu thị mình không sao.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận