Lọc Truyện

Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 Sinh vật địa linh khổng lồ gầm gừ, sau đó vung cánh tay to như thùng nước về phía Lâm Phong, cánh tay chuyển động cuốn theo luồng khí mạnh mẽ, một số võ giả đứng gần đó bị thổi văng ra xa mấy chục mét!  

 

Nhưng đối diện với đòn đánh này, Lâm Phong không hề thay đổi sắc mặt, bình tĩnh đứng tại chỗ, duỗi tay phải ra ngay một phần nghìn giây trước khi cánh tay to đánh trúng.  

 

 

“Ầm!”  

 

 

Một tiếng động nặng nề vang lên.  

 

 

Adv

Núi rừng cũng rung chuyển theo, mặt đất đá nham thạch nơi Lâm Phong đang đứng hạ thấp xuống khoảng mấy chục centimet.  

 

 

“Đỡ… Đỡ được ư?”  

 

 

Vệ Cẩm Luân khiếp sợ.  

 

 

Một loài sinh vật mạnh thế kia mà Lâm Phong lại đỡ bằng thể lực cơ á?  

 

Adv

 

Những người khác cũng sững sờ.  

 

 

“Sinh vật địa linh này của bà mạnh hơn những con tôi gặp trước đó rất nhiều! Nhưng cũng chỉ có thế thôi…”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Anh giữ chặt con sinh vật địa linh bằng một tay, bất kể nó gào thét thế nào cũng không thoát ra được.  

 

 

Cơ thể cao năm mét khổng lồ trái ngược hẳn với Lâm Phong cao một mét tám mươi lăm!  

 

 

“Cậu đã từng gặp những con khác ư?”  

 

 

Bà lão tóc trắng kinh hãi thốt lên.  

 

 

“Đúng vậy! Con sinh vật địa linh đó bị tôi giết dễ như ăn cháo, con này của bà cũng không ngoại lệ!”  

 

 

Dứt lời.  

 

 

Lâm Phong dùng lực mạnh hơn.  

 

 

“Răng rắc!”  

 

 

Sinh vật địa linh bị anh bẻ gãy một cánh tay, sau đó anh đập một phát, sinh vật địa linh hét lên thảm thiết rồi lập tức biến thành vô số điểm sáng lờ mờ tiêu tán giữa đất trời.  

 

 

Lâm Phong cũng không bất ngờ gì về điều này.  

 

 

Những sinh vật địa linh này chỉ là do linh thể biến hình ra thôi, nói đúng ra thì chúng không được coi là một sinh mệnh…  

 

 

“Không… Không thể nào!”  

 

 

Thấy thế, bà lão tóc trắng liên tục lùi về sau, cuối cùng ngồi phịch xuống đất.  

 

 

“Không có gì là không thể cả!”  

 

 

“Ở nước Đại Hạ tôi chưa đến lượt Hàng Thuật Sư chẳng ra gì như bà tới dương oai đâu!”  

 

 

Lâm Phong giơ tay ra túm lấy bà lão tóc trắng.  

 

 

“Vớ vẩn! Hàng Thuật của bọn tôi mới chính thống, các cậu mới là bàng môn tà đạo!”  

 

 

Bà lão tóc trắng hét lên thảm thiết.  

 

 

“Thật đáng thương, chỉ biết sống trong thế giới của mình, tôi thấy buồn hộ bà luôn đó…”  

 

 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận