Lọc Truyện

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác - Triệu Nhan (FULL)

Sở dĩ Triệu Nhan trừng mắt nhìn đám Vương Thái chủ yếu là vì khi hẳn mở túi ra, thấy không phải là từng con ếch còn sống, mà là từng đôi từng đôi chân ếch đã bị cắt, hơn nữa còn lột da rồi, có mấy cái còn khẽ động đậy, xem ra đám tiểu tử này câu ếch lên liền xử lý sạch sẽ, sẵn tiện lát nướng chín ăn.

Đám Vương Thái lúc này cũng ai nấy đều tội nghiệp cúi đầu không nói. Xem ra chúng cũng đều biết sai rồi, Triệu Nhan muốn dạy chúng cũng có chút

không đành lòng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Lăn này coi như bỏ qua, chỉ căn sau này bọn chúng không tái phạm phải lỗi này nữa là được.

Nghĩ tới đây, Triệu Nhan liền ra dấu với hộ vệ Lâm Hổ phía sau, sau đó lấy ra một đồng tiền đồng nhét vào trong tay đám Vương Thái nói: - Mau lấy tiền ra chợ mua thịt về nướng ăn, sau này không được câu ếch nữa!

Đám người Vương Thái cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, vừa mới bắt đầu cũng không tiện nhận tiền của Triệu Nhan. Tuy nhiên lại vẫn bị Triệu Nhan đặt vào. trong tay chúng. Điều này khiến cho đám người Vương 'Thái cuối cùng lại càng cảm thấy xấu hổ, lần lượt hứa sau này tuyệt đối sẽ không còn đi câu ếch nữa. Sau khi Triệu Nhan nghe xong cũng vui mừng xoa đầu bọn nhỏ, sau đó để chúng rời đi. Kết quả là đám trẻ con này cũng vui mừng kêu lên một tiếng đi thắng về phía chợ. Dạy học dù đã dừng lại rồi, nhưng chợ cũng đã hình thành rồi, hàng ngày đều rất náo nhiệt.

Thấy tụi trẻ đã đi xa rồi, trên mặt Triệu Nhan cũng lộ rõ nụ cười, nhưng cũng rất nhanh hẳn lại quay đầu lại nhìn về phía hai người đứng bên bờ sông nói lớn: - Nhan tiểu nương tử vẫn chưa xem đủ sao?

Cùng với tiếng Triệu Nhan vừa dút lời, lại thấy hai người thiếu nữ từ phía sau cây đó chậm rãi bước tới. Người dẫn đầu chính là Nhan Ngọc Như xinh đẹp tuyệt trần. Người còn lại đương nhiên chính là người hầu của nàng Ấn Nương, vừa rồi khi Triệu Nhan dạy dỗ tụi trẻ thấy hai người đi vẽ phía găn bờ sông, chỉ có điều khi thấy đám người Triệu Nhan thì cũng không đi lên phía trước, mà ngược lại còn trốn phía sau gốc cây.

- Quận Vương quả thực là bác học, ngay cả một con ếch con con cũng có thể nói ra được nhiều đạo lý như vậy, tiểu nữ quả thực khâm phục! Nhan Ngọc Như bước lên phía trước mấy bước hành lễ nói với Triệu Nhan. Cùng dạy chung trường học, Nhan Ngọc Như cũng đã hiểu Triệu Nhan rất nhiều, bình thường gặp mặt đương nhiên cũng không có căng thắng và câu nệ như trước, ngược lại lại tùy ý giống như bằng hữu gặp mặt vậy.

- Ha ha, bác học thực ra là sự thật, nhưng đại đa số đều là bác mà không tinh. Ta đã truyền thụ đi những kiến thức này rồi, kỳ thực ra cũng là mượn trí tuệ của tất cả mọi người, từ từ bổ sung thêm những kiến thức này cho toàn diện hơn. Triệu Nhan cũng mỉm cười nói lời thật lòng, nhưng Nhan Ngọc Như vừa nghe thấy như vậy, đây lại là lời khiêm tốn của Triệu Nhan.

- Đúng rồi, sao Quận Vương lại tới đây? Nhan Ngọc Như lúc này cũng mỉm cười lên tiếng hỏi.

- Trong nhà nóng quá, lại không có việc gì để làm, đúng lúc bờ sông cũng thoáng mát hơn chút, cho nên mới đi ra dạo vài vòng. Triệu Nhan bật cười ha hả đáp. Sau khi Đức Ninh Công chúa tới, ngày ngày cùng đám Bảo An Công chúa đánh mạt chược, Tiết Ninh Nhi còn phải chăm con, Gia Luật Tư phải dưỡng thai, đều không có ai rảnh mà bầu bạn với hắn. Đây cũng là một rong những nguyên nhân mà cả ngày hắn dẫn Thủ Nhi đi khắp nơi.

- Sông Thanh Thủy dủ không lớn lắm, nhưng quả thực là một nơi tránh nắng rất tốt. Ta và Ẩn Nương hàng ngày sau khi ăn cơm xong đều sẽ tới đi vài vòng Nhan Ngọc Như lúc này cũng cười nói. Từ sau khi vào trường học, nàng và Ẩn Nương cũng không cần phải lo lắng tới chuyện cơm ăn áo mặc nữa, có thể nói là khoảng thời gian này là những ngày vui vẻ nhất của họ.

- Ha ha, gặp nhau là có duyên, nếu gặp Nhan tiểu nương tử ở đây chỉ bằng chúng ta kết bạn mà đi cùng, thế nào? Cũng có thể có một người nói chuyện giải sầu chứ? Triệu Nhan lúc này bỗng bật cười lên tiếng mời Nếu là trước đây, đối mặt với Nhan Ngọc Như lạnh lùng như băng, hẳn chắc chản sẽ không dám mời Nhưng bây giờ hai người cũng đã quen nhau rồi, Triệu Nhan thấy Nhan Ngọc Như kỳ thực không phải là người khó gần, thậm chí có thể nói là bản tính của nàng rất đơn thuần, chỉ là trước đây lại thích dùng thái độ lạnh lùng để ngăn cách bản thân mình với xung quanh.

- Quận Vương có lời mời, tiểu nữ còn không dám nghe theo sao? Nhan Ngọc như cũng rất vui mừng đáp lại một câu. Điều này khiến cho Triệu Nhan và Ẩn Nương đều kinh ngạc nhìn nàng. Điều này cũng khiến cho Nhan Ngọc như đỏ bừng mặt lên, nhưng vẫn cố gắng trấn định không nói lời nào.

-Ây da, cậu có phải đã quên giới thiệu cháu rồi không? Đúng lúc này, Thù Nhi tiểu quỷ bỗng bất mãn lên tiếng.

- Hã? Ha ha ha ha ha Triệu Nhan nghe tới đây bỗng giật mình, tiếp theo đó liền bật cười lớn, hồi lâu sau mới quay sang giới thiệu với Nhan Ngọc như: - Nhan tiểu nương tử, vị này là con trai lớn của Đức Ninh Công chúa đại tỷ ta, tên là Thù Nhi. Chờ tới nửa năm sau, nó cũng sẽ tới trường chúng ta học. Tiểu tử này rất thông minh, gần như có thể so được với Nhã Nhi.

Nhan Ngọc Như lúc này cũng tò mò liếc nhìn Thù Nhĩ. Nàng nhớ Triệu Nhan hình như chỉ có một con gái, thấy Triệu Nhan giới thiệu như vậy mới hiểu ra, cuối cùng lại nghe thấy Triệu Nhan khen Thù Nhi thông minh, gần như có thể so được với Nhã Nhi càng khiến cho nàng tò mò liếc nhìn Thù Nhi một cái nói:- Có thể sánh được với Nhã Nhi, vậy sau này chắc chắn lại là một thần đồng rồi

- Nhã Nhi tỷ tỷ chỉ là học giỏi, các phương diện khác đều rất bình thường. Cháu khác với tỷ ấy, sau này cháu có thể sẽ trở thành nhà khoa học, tuyệt đối sẽ giỏi hơn Nhã Nhi tỷ tỷ nhiều. Thù Nhi sau khi nghe xong cuộc đổi thoại của Triệu Nhan và Nhan Ngọc Như lại có chút không phục nói. Khoảng thời gian trước nó cũng đã từng ở cùng với đám Nhã Nhi, hơn nữa còn ở cùng thân thiết với nhau, chỉ là so sánh thì nó vẫn thích đi theo Triệu Nhan hơn.

- Muốn làm nhà khoa học, vậy Thù Nhi phải cố gắng rồi, chỉ có theo học cậu cháu thật nhiều thứ ở đây, sau này mới có thể trở thành nhà khoa học. Nhan Ngọc Như nghe thấy Thù Nhi nói như vậy cũng cười nói. Nàng đã nghe Triệu Nhan nói về ý nghĩa của nhà khoa học, đương nhiên cũng hiểu muốn trở thành một nhà khoa học không có dễ dàng như vậy được.

-Điều đó là đương nhiên rồi, cháu sẽ học hết toàn bộ kiến thức của cậu, sau đó sẽ trở thành người có kiến thức như cậu. Thù Nhi nghe thấy Nhan Ngọc Như nói như vậy cũng không khỏi ưỡn ngực nói. Thấy bộ dạng đáng yêu của nó, Nhan Ngọc Như và Ẩn Nương không khỏi bật cười.

- Khẩu khí của tiểu tử này cũng quả thực không có nhỏ! Triệu Nhan lúc này cũng không khỏi cười nói, sau đó lại giới thiệu với Thù Nhĩ: - Thù Nhi nhớ kĩ, vị Nhan tiểu nương tử này cũng là lão sư của trường học, hiện phụ trách dạy năm thứ nhất, sau này vào trong trường nhớ gọi là Nhan lão sư!

- Xin chào Nhan lão sư! Thù Nhi thấy lời giới thiệu của Triệu Nhan, liền ngoan ngoãn lên tiếng. Trong khoảng thời gian này hàng ngày Thủ Nhi đi theo Triệu Nhan, tính cách cũng đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước đây khi gặp người lạ, e là nó đã sớm trốn phía sau Triệu Nhan không dám ra rồi.

Thấy Thù Nhi ngoan ngoãn như vậy, Nhan Ngọc Như cũng nở nụ cười thân thiện với nó. Nhan Ngọc Như vô cùng thích thú với những kiến thức về sinh vật mà Triệu Nhan đã giảng giải cho đám trẻ vừa rồi. Nhân cơ hội này, nàng cũng thỉnh giáo hẳn một hồi, Triệu Nhan cũng đơn giản kể sơ qua về kiến thức thực vật, và tầm quan trọng của việc cân bằng sinh thái.

- Quận Vương, theo như cách nói này của người, ếch cũng chỉ là vì sự sinh tồn mới bắt những con sâu đó để ăn, mà không phải thực sự là muốn giúp chúng. ta, cho nên chúng ta dường như cũng không cần phải cảm ơn chúng đúng không? Lúc này Nhan Ngọc như. bỗng lên tiếng hỏi. Song câu hỏi này của nàng đã không thuộc phạm trù sinh vật học nữa, mà có lẽ là thuộc về phương diện triết học rồi

- Chuyện này quả thực rất khó trả lời. Xét từ góc độ của con ếch mà nói, chúng quả thực là vì sinh tồn mới bắt côn trùng ăn, căn bản không đáng để bất kỳ cảm ơn. Thậm chí xét từ phương diện côn trùng mà nói, ếch vẫn là loài vô cùng độc ác. Tuy nhiên, xét từ phương diện loài người chúng ta mà nói, ếch bắt côn trùng ăn đối với chúng ta là có ích vô hại, cho nên bảo vệ và cảm ơn ếch cũng là việc nên làm. Triệu Nhan chậm rãi giải thích.

- Ta hiểu rồi, ý của Quận Vương là nói bất kỳ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt, tất cả đều phải xem chúng ta đứng ở góc độ nào để đối đãi đúng không? Nhan Ngọc như lúc này cũng thản nhiên lên tiếng. Lúc này nàng bỗng nhớ tới phụ thân của mình, có lẽ đối với nàng mà nói việc mà phụ thân làm là vô cùng điên cưỡng, nhưng đối với bản thân phụ thân mà nói, tất cả những gì người làm đều vô cùng hợp lý.

- Nhan tiểu nương tử quả là người thông minh trí tuệ. Kỳ thực thế gian vốn không có thiện ác tuyệt đối, chỉ là theo nhu cầu của bản thân chúng ta mới từ từ phát triển thành tiêu chuẩn thiện ác. Đôi khi đối với chúng ta mà nói là thiện, nhưng đối với một số người mà nói có lẽ chính là ác. Triệu Nhan nói ra những lời này, trong đầu nhớ lại chuyện nội loạn của Liêu quốc. Đối với người dân Liêu quốc mà nói, họ chắc chắn là muốn bình định chiến loạn trong nước rồi. Tuy nhiên, đối với Đại Tống mà nói, lại hy vọng chiến loạn của Liêu quốc tiếp tục kéo dài thêm chút nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận