Lọc Truyện

Xuyên Sách: Nam Chính! Đã Đến Lúc Anh Nên Yêu Tôi Rồi!

Hồi ức được khép lại, trong lòng Chu Nhiên đã có câu trả lời của rất nhiều chuyện cô không biết.

“Bao nhiêu ấy kí ức của tôi, cô hiểu hết rồi chứ? Bây giờ tôi tạm thời làm phiền cô, nhưng chẳng mấy lâu nữa tôi cũng sẽ rời khỏi thôi, khi đó tôi sẽ cần có cô giúp, nên bây giờ tôi muốn giúp cô giải quyết hòn đá nặng trong lòng.

Cô hãy suy nghĩ cho thật kĩ, liệu bản thân cô có chống đỡ nổi giống như tôi trăm năm không được ở cạnh người mình yêu hay không?”

Người mình yêu ư?

“Vậy là Diệp Thanh Duệ…”

“Ngân Thương Duệ hay Diệp Thanh Duệ đều là hắn, chỉ là chưa nhớ ra thôi.”

Chu Nhiên đơ ra, “Tôi… tôi…”

Hoa Lạt quay đầu không nhìn cô, trầm giọng cảnh báo:

“Mau tỉnh lại đi, sắp muộn rồi đấy. Theo tôi đoán thì hình như bây giờ cô vẫn có thể đến kịp.”

Hoa Lạt không còn khả năng tiên tri khi đã từ bỏ vị trí của mình. Nhưng cô ta vẫn chắc chắn, ván cược này của mình sẽ thắng.

Chu Nhiên hốt hoảng bật dậy, khi này đồng hồ bên cạnh đã điểm đúng tám giờ, chỉ còn năm phút nữa thì hôn lễ của bọn họ sẽ bắt đầu

“Không kịp… không, vẫn còn kịp.”

Cô ngay lập tức lao xuống giường rồi chạy một mạch ra ngoài. Thời gian với cô bây giờ không còn quan trọng nữa, cô không muốn bản thân mình giống Hoa Lạt, e ngại điều gì để phải bỏ lỡ nhau.



“Chú rể đâu rồi? Dụ Yên?”

Thẩm Dạ Nhu nhìn Dụ Yên đang tỏ ra lo sợ kia, ngầm hiểu ra được vấn đề.

“Thằng nhóc đó mà dám chà đạp tình yêu của con tôi thì tôi nhất định tìm được cách khiến nhà họ Ngân các người sống chết không xong!”

Sát giờ cưới, chú rể không biết đã chạy đi đâu, khung cảnh căng thẳng của hai nhà càng dâng nên tới đỉnh điểm khi một bên nói:

“Hay là dời ngày…”



“Chuyện hôn nhân không phải trò đùa, cô muốn tôi trở thành trò cười trong miệng khách khứa ư?”

“Chuyện này…”

Dụ Yên không biết phải làm thế nào, người cũng đã phái đi tìm, hai kẻ giúp anh chạy kia cũng đã chạy đi rồi. Bà ta đã không có phương án nào hay để giải quyết chuyện này.

“Mẹ, có chuyện gì thế?”

Lục Cẩm Du cầm chân váy rườm rà, di chuyển đến chỗ Thẩm Dạ Nhu.

Vì không muốn con gái lo lắng, Thẩm Dạ Nhu không muốn nói sự thật.

“À, hình như bên phía chú rể xảy ra chút vấn đề…”

“Sao thế ạ?”

“À, phục trang có vấn đề.”

Thẩm Dạ Nhu lau mồ hôi, bà chỉ viện bừa một lý do nên không biết nên nói gì.

“Phục trang? Có vấn đề gì sao con lại không biết?”

“Sao con biết được, con cũng đâu được phép gặp chú rể đâu mà biết có vấn đề…”

“Con không được phép gặp ư? Nhưng anh ấy từ nãy tới giờ vẫn đang ở trong phòng của con mà?”

Ngân Thương Duệ thừng thững đi ra, khuôn mặt không toại nguyện đó của anh lại phải đứng cạnh Lục Cẩm Du đang rất vui vẻ.

“Anh ấy nói muốn trông thấy con nên ngồi trong phòng nửa tiếng đồng hồ rồi!”

Cuối cùng Ngân Thương Duệ vẫn lựa chọn quay lại kết thúc buổi lễ, đó là chuyện anh cảm thấy mệt mỏi nhất.

Chỉ lần này thôi, anh chỉ phản bội lòng mình và tình yêu đối với Chu Nhiên lần này thôi…

Dụ Yên thở phào, cũng may rằng điều tồi tệ khi nãy chỉ là giả.

“Con làm mẹ sợ đấy, với lại ai cho phép con gặp riêng cô dâu như vậy chứ? Sẽ rất xui xẻo đấy biết không?”

Lục Cẩm Du nghe thấy, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý:

“Mong là vậy.”

“Đừng nói nữa, các con chuẩn bị ít phút nữa đi, chúng ta sẽ sớm cử hành hôn lễ này thôi.”

“Không, mẹ giúp con rời chậm lại mươi lăm phút được không?”

“Sao cơ? Không phải con đang rất mong chờ chuyện này từ hôm qua hay sao?”

“Tự nhiên con không thích bó hoa của mình nữa nên đã cho người đem đi đổi rồi, họ nói phải chờ thêm mười lăm phút nữa.”

Ngân Thương Duệ quay sang nhìn cô, cảm thấy hình như sự tình chẳng phải như thế…





“Mình phải chạy đến đó! Giờ đã rất muộn rồi nhưng… mình không thể dừng lại được!”

Chu Nhiên vẫn tiếp tục chạy đến lễ đường ấy, nơi khách thật đông và hoa thơm ngát, tiếng hát vui và cả người đàn ông mà cô cần thức tỉnh.

“Diệp Thanh Duệ làm ơn! Anh đừng vội đi lấy người khác nhé!” Chu Nhiên cố gắng tự trấn an.

Cô không biết có thể hay không, dù là bọn họ đã thành hôn rồi thì cô cũng sẽ tới phá cho không thành. Chuyện này thật có lỗi với Lục Cẩm Du, nhưng cô không còn quan tâm ai lỗi ai không lỗi nữa…

Trước mặt Chu Nhiên đã chạy tới nơi, nhưng cô lại bị chặn trước cửa.

“Không có giấy mời miễn vào!”

Đám bảo vệ đã không cho cô vào. Nhưng Chu Nhiên lại chẳng cho lời nói của bọn họ là gì, cô hất bọn họ ra rồi chạy thẳng vào bên trong.

Sau khách sạn hạng sang chính là một sân vườn chuyên để tổ chức sự kiện, hôm nay nguyên một khu ấy đều được nhà họ Ngân bao cả, chỉ để trang trí cho một hôn lễ tuyệt đẹp, hoa khắp nơi và khách nhộn nhịp. Ngày vui của bọn họ nhưng lại trở thành nỗi sợ trong lòng cô.

Chu Nhiên đứng nép vào một chậu hoa lớn, trông thấy Ngân Thương Duệ và Lục Cẩm Du đã đi cạnh nhau đến trước mặt cha xứ. Bọn họ đã đến bước đọc lời thề.

Nhưng cha xứ còn chưa kịp nói, Lục Cẩm Du và Chu Nhiên đều đồng thời nói: “Chờ chút!” “Mau dừng lại!”

Khách khứa đều quay ra nhìn Chu Nhiên, trông cô như kẻ quái dị nào.

“Ai vậy?”

“Chịu.”

Ở đây có rất nhiều người cô quen, có thể nói là tất cả.

Lục Cẩm Du, Ngân Thương Duệ, Tưởng Tịch Diên, Thẩm Dạ Nhu, Dụ Yên những vị phu nhân cô từng lấy lòng, hay cả Khang Kim và Sở Kiệt cũng có mặt ở đây. Bọn họ đều là những người quen biết cô, nhưng giờ đây tất cả lại nhìn cô với ánh nhìn hờ hững.

“Sao con bé lại ở đây? Tôi nhớ là không có gọi nó tới đây mà?” Tưởng Tịch Diên cảm thấy kì lạ.

“Là con gọi đó.”

Lục Cẩm Du thản nhiên, cười khẽ sau đó thì đặt bó hoa trên tay xuống.

“Chu Nhiên, cô tới rồi à?”

“Chu Nhiên?”

Tất cả mọi người, đều không không ai biết đến cái tên này. Khi mà Chu Nhiên trong mắt bọn họ là Lục Cẩm Du, thì với cái tên Chu Nhiên này vẫn quá lạ lẫm.

Đây là lần đầu tiên Lục Cẩm Du gọi tên của cô trước mặt tất cả mọi người.

Chu Nhiên đứng cuối thảm đỏ đằng này với bộ dạng nhếch nhác của một kẻ vừa mới tỉnh ngủ, cuối thảm đỏ kia là Lục Cẩm Du và Diệp Thanh Duệ diện váy cưới chỉn chu đẹp đẽ, anh cũng đang nhìn cô.

“Diệp Thanh Duệ, mau qua đây với em đi.”

“Này! Đến phá đám cưới à? Mau rời đi đi.”

“Tiểu Du, con mau về đi, đừng làm ta mất mặt.”

Chu Nhiên vẫn đứng đó, ánh mắt cô chỉ nhìn về phía Diệp Thanh Duệ.



“Chúng ta không nên có kết cục này đâu anh…”

Anh nhìn cô, lồng ngực cũng trở nên đau nhói, giống như kẻ có bệnh, anh muốn đi tới nhưng Lục Cẩm Du bên cạnh lại không làm thế. Cô ta nói ra những thứ thật khó hiểu.

“Định qua đó sao? Với một cái đầu trống rỗng ư?”

“Trống rỗng…” Diệp Thanh Duệ thật sự trống rỗng. Anh không thể hiểu rõ ý muốn của mình, về bản thân mình, hay cả những thứ đã và đang xảy ra quanh mình.

Trên màn hình lớn bỗng chiếu ra những hình ảnh. Bên tổ chức sự kiện đã làm theo lời Lục Cẩm Du đã nói.

“Chà, bắt đầu rồi đây.”

Chu Nhiên ngước nhìn, thoáng chốc đã tối sầm mặt lại.

Trên màn hình hiện ra một tấm ảnh, tấm ảnh đó chụp một bản giấy khám thai.

“Diệp Thanh Duệ mau nhìn đi, tôi tặng cho anh thứ này đấy.”

Khách khứa có dịp hóng dưa, đều hướng ánh mắt về phía cô dâu chú rể.

“Bạo ghê, thả nào bọn họ chạy cưới gấp như thế.”

“Có gì mà bạo, bọn họ xác định về một nhà thì ở với nhau có con thì có gì lạ đâu. Quan trọng là họ tự tin khoe ra cho người ngoài kìa, đấy là một niềm hạnh phúc đấy.”

“Chủ rể quá lời rồi, vừa có vợ lại kèm cả con. Như thế này lại khiến tôi cũng muốn làm đám cưới lại một lần. Thật ghen tị!”

Diệp Thanh Duệ đọc đến hai chứ xác nhận mang thai được in đậm thì cũng bất ngờ như những người khác, quay lại sẵng giọng với Lục Cẩm Du:

“Cái gì? Mang thai? Tôi chưa bao giờ động vào cô cả!”

“Haha, tôi nói mình mang thai khi nào chứ? Nhìn cho kĩ lại đi, tên sản phụ đó đâu phải là tên tôi đâu?”

Có người phát hiện trước, hét lên:

“Khoan đã! Nhưng tên trên đó đâu phải là tên cô dâu đâu!?”

“Cái này là của cô gái đứng đằng kia kìa, là Chu Nhiên.”
Nhấn Mở Bình Luận