Lọc Truyện

Yêu Người Cô Đơn

“Mẹ!”

Cố Hàn Yên không biết phải làm gì bây giờ nữa, mẹ cô cơ bản không hiểu được tâm trạng của cô lúc này.

Đến khi yên vị trong phòng riêng ở nhà hàng, Cố Hàn Yên và Trần Sâm ngồi sát cạnh bên nhau, cô mất tự nhiên đẩy cái ghế nhích qua hướng Cố Hữu Quyền, ông thấy thế liền vỗ vỗ vào tay cô, thầm thì nói: “Hay ba đổi chỗ cho con nhé?”

Cố Hàn Yên cười nhạt: “Không cần đâu ba, cứ vậy đi.”

Sau khi Hàn Tuệ chọn món xong thì trả thực đơn cho phục vụ, con mắt rảnh rỗi bắt đầu đảo quanh về phía Trần Sâm và Cố Hàn Yên, cười khanh khách hỏi: “Tiểu Trần, cháu thích con gái như thế nào, có ngoại hình hay có học vấn?”

“Ngoại hình không phải điều quan trọng nhất, cháu tìm bạn gái đương nhiên kết hôn là mục đích chính, theo cháu cần nhất là tính tình tốt, có hiếu với ba mẹ cháu, vậy là cháu thấy đủ rồi.”

Hàn Tuệ gật gù, chuyển đề tài: “Vậy cháu thấy Hàn Yên nhà cô thế nào?”

Trần Sâm ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Cô, Hàn Yên rất tốt, tính cách ổn, vừa có nhiệt tình vừa có hiếu, cô ấy làm gì cũng rất có trách nhiệm.”

“Mẹ, lúc ăn cơm thì tập trung ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói đau bao tử bây giờ?”

Cố Hàn Yên bất mãn gõ gõ chiếc đũa, bà biết rõ Trần Sâm có ý với cô, còn cố ý hỏi mấy chuyện này làm gì?

“Người ta đã mang đồ lên đâu, con gấp làm gì?”

“Chiều nay con còn phải đi làm, sao con không vội được?”

“Bây giờ còn sớm, con ngồi nghiêm túc cho mẹ.” Hàn Tuệ đưa chân đá Cố Hàn Yên một cái ở dưới bàn, còn liếc mắt ra hiệu cho cô. Cố Hàn Yên buồn bực ngoảnh mặt qua một bên.

“Haha, con bé này là vậy đó, có lúc chả biết lớn nhỏ gì hết.” Hàn Tuệ đổi sang gương mặt tươi cười: “Tiểu Trần, cháu xem, cháu và Hàn Yên quen biết lâu rồi, cháu đối với nó có ý gì, cô và ba nó cũng biết. Kỳ thực Hàn Yên cũng rất cảm động nhưng ngại ngùng không dám nói ra, con trai như cháu bây giờ rất hiếm thấy, cô rất vừa ý. Cháu xem, hai đứa cháu hợp tuổi, tính cách cũng hợp nhau, thử tiến tới xem sao?”

“Mẹ…” Cố Hàn Yên hoảng hốt, vừa định phản bác thì lại bị đá thêm một cú. Vẻ mặt Trần Sâm vừa mừng vừa sợ, lập tức thấp thỏm nhìn sang Cố Hàn Yên: “Hàn Yên, cô nói thật à? Hàn Yên à, em cũng nghĩ vậy sao?”

Cố Hữu Quyền thấy tình hình chuyển biến, lập tức kéo áo Hàn Tuệ nói thầm: “Bà lại giở trò gì ra vậy, chẳng bàn bạc gì với con trước đã hứa hẹn với Tiểu Trần! Bà đang chọn con rể chứ đâu phải chọn chồng cho bà, đừng có độc đoán quá như thế!”

“Ông đừng có xía vào!” Hàn Tuệ hất tay ông ra: “Tôi tự biết tính toán, một người đàn ông tốt như thế mà Hàn Yên không động lòng thì thật là ngốc. Nó không nói ra miệng thôi.”

Cố Hàn Yên mệt mỏi đỡ trán: “Mẹ, bây giờ con không có sức để nghĩ mấy chuyện này, chúng ta từ từ rồi nói được không?”

“Từ từ, con còn muốn từ từ mấy năm nữa. Hở chút là muốn kéo dài, phụ nữ càng lớn tuổi càng khó kết hôn, chưa kể tuổi tác ảnh hưởng đến việc sinh con. Tiểu Trần đợi con lâu lắm rồi, con cũng phải cho người ta câu trả lời đi chứ. Ngày hôm nay mẹ đứng ra làm chủ, hai người các con cứ thử bên nhau xem, nếu không hợp thì tính sau.”

“Cô, không sao đâu, cô đừng ép Hàn Yên. Con có thể chờ mà, hiện giờ sức khỏe của chú còn chưa bình phục hoàn toàn, cô ấy không có tâm trạng nghĩ đến chuyện hai chúng cháu đâu, cháu không muốn gây áp lực cho Hàn Yên, cứ như bây giờ là tốt rồi.”

Hàn Tuệ lướt qua vẻ mặt thất vọng thoáng qua của hắn: “Vậy sao được, cháu giúp nhà cô nhiều việc như vậy, trong lòng cô thực ra đã sớm coi cháu….”

“MẸ!!” Cố Hàn Yên không nhịn được nữa, dằn cái cốc lên bàn một cái thật mạnh rồi đứng lên. Trần Sâm và Cố Hữu Quyền đều kinh ngạc nhìn cô: “Hàn Yên, em..”

“Ngại quá, con thấy khó chịu, con muốn đi về, mọi người ăn trước đi.” Cố Hàn Yên nói xong lập tức xách túi ra ngoài, Trần Sâm vội vàng đứng lên kéo cô: “Haiz, Hàn Yên, em sao vậy, em mất hứng à? Em đừng để ý, cô vì tốt cho em thôi, cô rất quan tâm đến em. Anh nói rồi anh sẽ không gây áp lực cho em, em không cần phải khổ tâm vậy đâu.”

“Không liên quan gì đến anh.” Cố Hàn Yên kéo tay hắn ra, miễn cưỡng cười nói: “Anh đối với em rất tốt, quả thật em rất cảm động. Nhưng ngày hôm nay em thấy khó chịu trong người, em muốn về nhà ngủ một lát.”

“Con dám đi!” Hàn Tuệ sầm mặt lại vỗ bàn một cái: “Được ngày tốt ăn bữa cơm với ba con cũng không thể hay sao, con đi đi, đi rồi thì đừng quay lại nữa!”

“Bà làm cái gì vậy!” Cố Hữu Quyền cau mày trừng bà: “Con gái không khỏe thì để nó về nhà nghỉ ngơi, ăn bữa cơm thôi quan trọng đến vậy sao? Tôi hôm nay chủ yếu muốn mời Tiểu Trần để cám ơn nó, để Tiểu Trần ở đây là được rồi, Hàn Yên mệt thì về nhà ngủ đi, bà hung hăng cái gì. Hàn Yên, không sao đâu, con về đi, Tiểu Trần để ba tiếp được rồi.”

“Hàn Yên, em khó chịu thật à?” Trần Sâm lo lắng quan sát sắc mặt của cô, “Hay để anh đưa em về nhé?”

“Không cần phiền anh đâu, ba em muốn nói chuyện với anh, anh ở lại đi, em đi trước.”

“Hàn Yên, con mà đi thì đừng hỏi mẹ lấy lại điện thoại!”

Cố Hàn Yên chỉ liếc qua bà một cái rồi đi thẳng ra cửa. Chiêu này không còn tác dụng, Hàn Tuệ tức giận đến mức run rẩy nửa ngày cũng không nói được một lời: “Cái con nhóc chết tiệt kia, càng ngày càng khó dạy!”

“Thôi thôi, bà để con được tự do thân thể chút đi.” Cố Hữu Quyền tức giận nói: “Ai mà có mẹ như bà cũng phát phiền!”

———————-

Tâm trạng Cố Hàn Yên rối bời bắt xe về nhà, nghĩ đến nhà rồi sẽ kiếm điện thoại cũ gọi cho Tô Vũ Khởi, mở cửa vào mới phát hiện nhà cửa trông có vẻ là lạ. Cô bỏ túi xách xuống rồi đi thẳng đến phòng ngủ, phát hiện trong phòng dọn dẹp chỉnh tề, mở tủ quần áo ra, tất cả đồ đạc của Tô Vũ Khởi hết thảy đều biến mất.

Cô bắt đầu hoảng loạn, sao Tô Vũ Khởi bỗng nhiên dọn hết tất cả quần áo đi đâu rồi, cô ấy chuyển ra ngoài sao? Chuyển đi đâu cơ chứ?

Tay chân luống cuống lấy điện thoại trong ngăn kéo ra sạc, gọi điện thoại cho Tô Vũ Khởi nhưng bên kia tắt máy. Cố Hàn Yên lo lắng cuống cuồng, vì mình cả đêm không về lại liên lạc không được nên cô ấy tức giận bỏ đi sao? Nhưng mà đây không giống hành vi thường ngày của Tô Vũ Khởi, dù có không tìm được mình, cô ấy cũng sẽ không bỏ đi âm thầm. Cố Hàn Yên nhớ lại biểu hiện của mẹ mình sáng nay, lẽ nào bà đi tìm Tô Vũ Khởi?

Cô gọi liên tiếp mấy cuộc nhưng điện thoại vẫn trong tình trạng tắt máy. Đành gọi cho Lý Hinh, điện thoại được kết nối rất nhanh, Cố Hàn Yên không đợi đối phương lên tiếng đã vội vàng hỏi: “Lý Hinh, em biết Vũ Khởi đi đâu không?”

“Alo, Hàn Yên à, em, em không biết Vũ Khởi đi đâu, chị không tìm được cậu ấy à?”

“Chị vừa mới về, phát hiện em ấy mang quần áo đi hết rồi, em thật sự không biết em ấy đi đâu sao? Chị rất lo lắng cho Vũ Khởi, tối qua chị bị mẹ nhốt ở nhà nên không cách nào liên lạc Vũ Khởi được, bây giờ em ấy bỏ đi rồi, chị sợ em ấy xảy ra chuyện gì, xin em nói cho chị biết Vũ Khởi ở đâu được không?”

“Em thật sự không biết” Lý Hinh nói lắp: “Bây giờ trước mắt chị đừng có rối, nói không chừng cậu ấy có việc gì đó quan trọng cần làm nên mới không nói với chị..”

“Em lừa chị, nhất định em biết Vũ Khởi ở đâu đúng không!” Cố Hàn Yên siết chặt điện thoại: “Nếu em không biết em ấy ở đâu, bình thường em đã tức giận mắng chị rồi, Lý Hinh, chị van em nói cho chị biết, có phải Vũ Khởi đang ở cùng em không? Em để em ấy nghe điện thoại của chị được không, chỉ cần mấy phút thôi, để chị nghe giọng em ấy, chỉ một chút thôi được không?”

Lý Hinh dừng lại một nhịp, thở dài nói: “Cậu ấy thật sự không ở chỗ em. Hàn Yên, nếu, nếu cậu ấy không muốn gặp chị, vậy xem như kết thúc đi, giữa hai người, dù gì cũng phải có một kết quả..”

“Trước đây em chưa từng nói như vậy.” Cố Hàn Yên nghẹn ngào: “Lẽ nào em không hiểu chị không tìm được Vũ Khởi chị sẽ lo lắng sốt ruột đến cỡ nào sao? Có phải, có phải Vũ Khởi đã biết chuyện gì rồi không… nhưng mà, nhưng mà đó không phải điều chị muốn.. chị thật sự không cố ý…. em nói chị biết em ấy đang ở đâu được không, chị xin em, chị thật sự rất muốn gặp Vũ Khởi.. chị rất muốn… mấy ngày nay chị sắp điên rồi, chị không vượt qua được, thấy em ấy không vui chị rất khổ sở… chị không muốn mất em ấy như vậy…. xin em nói cho chị biết, Vũ Khởi ở đâu…”

“Nhưng chị tìm được cậu ấy rồi thì sao? Hàn Yên, lẽ nào chị có thể chính miệng nói lời chia tay với cậu ấy sao?” Lý Hinh nghe thấy tiếng cô khóc, mềm lòng nói: “Thái độ của mẹ chị, còn có bệnh tình của ba chị… Vũ Khởi biết rất rõ.. Cậu ấy không muốn chị phải khó xử, cậu ấy làm như vậy là muốn giúp chị, chị còn không hiểu sao?”

“Chị không hiểu! Chị không nghĩ gì được cả… Chị chỉ muốn gặp Vũ Khởi thôi..”

Cố Hàn Yên ngồi xuống giường, co chân lên, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống: “Chị không cần em ấy như vậy.. không cần… Chị nhớ Vũ Khởi, rất nhớ, nhớ hơn bất kỳ lúc nào. Tụi chị ở bên nhau đã không dễ dàng, dù cho muốn chia tay…thì cũng không phải bằng cách này.. Lý Hinh, chị đã quen có Vũ Khởi bên cạnh, muốn chị từ bỏ chị làm không được, thực sự làm không được.. Chị yêu Vũ Khởi… Em nói cho chị biết đi, chị phải làm gì bây giờ? Rốt cuộc chị phải làm gì thì người thân và người yêu chị mới không bị tổn thương? Mỗi một ngày chị đều tự hỏi lòng mình vấn đề này, nhưng chị không tìm được đáp án…”

“Hàn Yên, chị đừng tự trói buộc mình như vậy, đây cơ bản không phải lỗi của chị.” Lý Hinh cay mũi, nỗi khổ của cô ấy sao cô lại không hiểu? Bị kẹp giữa tình thân và tình yêu, khó xử biết bao nhiêu, cô ấy mới là người khổ nhất trong chuyện này.

“Chị xin em.. em nói chị biết bây giờ Vũ Khởi đang ở đâu đi..”

“Hàn Yên…” Nghe tiếng nức nở ở đầu dây bên kia, Lý Hinh do dự. Tô Vũ Khởi đã dặn cô không được nói cho Cố Hàn Yên biết, nhưng khi thấy cô ấy khóc thành như vậy, cô làm sao đủ nhẫn tâm không nói bây giờ? Có đôi khi cô từng nghĩ, tình yêu Cố Hàn Yên dành cho Tô Vũ Khởi, thật sự có bao nhiêu xuất phát từ thật tâm, có bao nhiêu xuất phát từ không đành lòng? Đến bây giờ, rốt cuộc cô đã có đáp án nhưng lại càng thêm khó chịu. Cố Hàn Yên buộc phải gánh trách nhiệm trêи vai, không có gì đáng trách. Cô không bình luận trong chuyện này ai đúng ai sai, cho dù biết thì điều còn lại cũng chỉ là nỗi đau. Có ai không đau nếu buộc phải từ bỏ tình yêu của mình? Giữa Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi, cuối cùng vẫn phải có một người ra đi trước.

Cố Hàn Yên vẫn đang khổ cực cầu xin: “Lý Hinh, em nói chị biết Vũ Khởi đang ở đâu được không? Chị xin em!”

“Cậu ấy.. cậu ấy…” Lý Hinh cắn môi dưới, cau mày, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Cậu ấy chuyển về nhà cũ trước đây.”

Cố Hàn Yên liêu xiêu tìm đến nhà Tô Vũ Khởi, đón tiếp cô chỉ là cánh cửa sắt lạnh căm. Dù cô đã làm đủ mọi cách từ nhấn chuông đến gõ cửa, đổi lại vẫn chỉ là sự yên tĩnh ngột ngạt.

Cố Hàn Yên có linh cảm chắc chắn Tô Vũ Khởi đang ở bên trong, nhưng cô ấy không muốn lên tiếng.

Một đường vội vàng chạy đến đây đã làm cho Cố Hàn Yên uể oải khôn tả, giờ đây sự im lìm của Tô Vũ Khởi càng làm cô tủi thân hơn.

Ba tiếng sau, cô cứ thế ngồi chồm hỗm trêи mặt đất, chống đầu vào cánh cửa sắt không có nhiệt độ nào, nhắm mắt lại đau khổ cầu xin: “Vũ Khởi, chị biết em đang ở đây, chị xin em, em mở cửa ra đi, cho chị gặp em một chút được không? Chị chỉ muốn nhìn thấy em, chỉ một chút thôi.. chị lo cho em lắm..”

Ở sau cánh cửa, Tân Lạc Ngữ ôm một chồng sách từ ngoài ban công bước vào nhà, nhìn thấy Tô Vũ Khởi đang đeo tai nghe, im lìm ngồi dựa vào cửa cái, cô mở miệng ra định nói gì đó nhưng cuối cùng chọn cách im lặng, cúi đầu xuống lặng lẽ bước vào phòng sách.

“Tại sao em lại dọn đi? Vì sao không nói với chị tiếng nào đã bỏ đi.. có phải mẹ chị tìm em không?” Cố Hàn Yên gục mặt vào cánh tay: “Xin lỗi… Không ngờ điều cuối cùng chị để lại cho em chỉ là chuyện oan ức này.. Mẹ chị có đánh em không? Em mở cửa ra được không Vũ Khởi, để chị nhìn em một lát thôi.. chỉ cần nhìn một lát là đủ rồi, chỉ một chốc thôi mà em..”

“Em không sao. Chị đi đi.”

Tô Vũ Khởi bỗng nhiên cất tiếng, mắt Cố Hàn Yên bỏng rát: “Tại sao em không muốn gặp chị?”

“Cho dù hôm nay em không đi thì một ngày nào đó em cũng phải rời khỏi chị.” Giọng của Tô Vũ Khởi rất nhẹ, không nghe được chút lên xuống nào: “Chị đi đi, đừng tìm em nữa. Tiếp tục không chỉ làm khổ hai người chúng ta mà còn liên luỵ rất nhiều người. Lẽ ra chúng ta không nên ở bên nhau.. Em mệt rồi, em không muốn tiếp tục nữa. Em ra đi vì em không muốn làm người bị bỏ rơi một lần nữa, nên chị đừng nghĩ em vì chị, thực sự em chỉ vì chính em mà thôi. Em rất ích kỷ, càng xa nhau sớm chừng nào thì thời gian chịu nỗi đau càng ít đi chừng đó..”

“Nhưng chị làm không được..” Cố Hàn Yên ấn tay lên ngực mình, siết chặt lại, nơi đó đau đến mức làm cô không thể thở: “Tại sao em có thể nói đi là đi.. chị không buông em được…”

“Không buông được thì sao?” Nước mắt lưng tròng làm cô nhìn đâu cũng chỉ thấy mờ ảo. Tô Vũ Khởi tựa lưng vào cửa, mường tượng phía sau mình là Cố Hàn Yên: “Đến cuối cùng vẫn phải có một người đưa ra lựa chọn… Chỉ trách em quá tham lam mới hại chị thành ra thế này. Hàn Yên, người cần chị không phải là em.. Em không đủ vững chải để che mưa che gió cho chị, ngay cả một cái ôm cũng không đủ chị à.. Mẹ chị nói đúng, em nên buông tay nếu muốn chị hạnh phúc. Em đã nghĩ rất kỹ rồi, chúng ta cần như vậy để làm gì hả chị? Chỉ cần em đồng ý rút lui thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết vô cùng gọn ghẽ. Chị không cần cực khổ thế này, em cũng không cần đau đến thế. Ngày rộng tháng dài, rồi chị sẽ quên em thôi”

“Chị không muốn quên em, Vũ Khởi, em đừng nói vậy được không?” Cố Hàn Yên gõ nhẹ lên cửa: “Là chị tự nguyện ở bên em, chị luôn nghĩ sẽ nắm tay em đi hết đoạn đường đời, chỉ duy có em thôi. Người khác có thể không hiểu, nhưng lòng em thế nào, chị hiểu! Chị thích cách em mỉm cười, chị thích lúc em nũng nịu, ngay cả lúc em ngủ chị cũng thích… Vậy mà bây giờ em nói chị phải quên hết tất cả, Vũ Khởi à, chị không làm được, chị thật sự không làm được đâu… Cứ xem như nằm mơ cũng được, lừa mình dối người cũng tốt, nhưng chị không muốn tỉnh giấc nhanh thế này, chị chịu không nổi..”

“Tình yêu sâu đậm thế nào rồi cũng sẽ nhạt nhoà. Em mệt rồi, em chán ghét cuộc sống thế này, em không muốn sống như vậy nữa. Đối với người em yêu em không còn đủ kiên định nữa rồi. Nếu đã vậy chi bằng chấm dứt tại đây. Cố Hàn Yên chị nghe cho rõ, em không còn yêu chị nữa, chị đi đi!”

Dù biết rõ mỗi câu mỗi chữ của mình chẳng khác nào lấy dao đâm vào tim Cố Hàn Yên, nhưng Tô Vũ Khởi vẫn tàn nhẫn lặp đi lặp lại từng từ. Trong lòng cô không ngừng cầu khẩn, Cố Hàn Yên, đừng cầu xin em nữa, nếu chị còn như thế, em không duy trì được đâu! Nếu cô ở lại sẽ chỉ làm cuộc sống của Cố Hàn Yên khó khăn hơn, cô không muốn Cố Hàn Yên vì cô mang áp lực lớn đến vậy, nên cho dù phải dùng cách tổn thương đối phương tàn nhẫn đến thế nào để chia tay, cô cũng đồng ý.

“Vũ Khởi! Em đừng vậy mà!” Cố Hàn Yên đau khổ bịt hai tai lại, lòng chua xót làm nước mắt thi nhau rơi ra. Cô không muốn nghe, đây không phải kết quả mà cô mong muốn, không phải đoạn cuối mà cô mong chờ! Cô không muốn từ đây phải trở thành người xa lạ với Tô Vũ Khởi!

“Cố Hàn Yên, chị đừng lo.” Tô Vũ Khởi dụi đôi mắt ửng hồng, lộ một nụ cười chẳng có vẻ gì giống cười cả: “Không có chị em vẫn sẽ sống tốt, không có chị em vẫn sẽ vui. Chị có thể hay không thể đi cùng em cũng chẳng liên quan gì, cứ xem như bắt đầu lại từ đầu đi.”

“Vũ Khởi, Vũ Khởi chị xin em đó, em đừng có như vậy được không? Chị không muốn thấy em đau khổ, chị luôn hy vọng em sẽ vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày!” Cố Hàn Yên lắc lắc đầu, đau lòng đến mức không nói ra lời. Cô không muốn thấy Tô Vũ Khởi mạnh mẽ giả vờ, cô không muốn làm Tô Vũ Khởi đau đớn đến vậy!

“Chị yêu em…”

“Em không muốn nghe!” Tô Vũ Khởi gần như hét lên: “Cố Hàn Yên, chúng ta chia tay, chia tay đi! Em sẽ cho chị cuộc sống mà chị muốn, chị để cho em tự do mà em muốn. Sau khi chia tay chị không cần lo lo sợ sợ che che giấu giấu tình yêu của chị nữa! Rút khỏi cuộc sống của nhau đi, đừng nói yêu em nữa! Đây là lời của em, là ý của em đó, Cố Hàn Yên, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa!”

“Vũ Khởi!” Cố Hàn Yên đau lòng gọi tên cô, hai chân đã tê cứng. Tô Vũ Khởi vẫn từ chối để cô đến gần: “Chị đi đi, đi nhanh đi, em không muốn nhìn thấy chị nữa!”

Cố Hàn Yên không lên tiếng, chỉ không ngừng nức nở ngoài cửa. Tô Vũ Khởi cắn môi, nghe được âm thanh nghẹn ngào ngắt quãng của cô: “Em không cần chị nữa thật sao..”

“Phải, em không cần chị nữa, chị đi đi, đừng quay lại nữa. Em yêu người khác rồi, em sẽ đi với cô ấy.. chị đi đi.. Chị cũng đâu có cần em đâu, chị không hề cần em, cái chị cần là một tình cảm có thể ra ngoài ánh sáng, là một người đàn ông có thể che nắng che mưa cho chị, chính chị cũng biết rõ mà. Chị đi nhanh đi, dù chị ngồi đây đến sáng mai em cũng không mở cửa cho chị.”

Khi tình cảm bị vùi trong cát bụi hồng trần thì chẳng khác nào toà thành cổ Lâu Lan xinh đẹp bị người đời quên lãng, giấc mộng nào rồi cũng phải tan, tình cảm dù khắc sâu bao nhiêu, ghi dấu ấn sách sử thế nào thì trải qua mưa giông cũng hoàn toàn thay đổi. Từng vết thương như bị xé toạc, nỗi đau giống như nước biển theo theo thuỷ triều dâng lên, ngấm vào từng chút một làm cho Tô Vũ Khởi đau đến mức không ngăn được nước mắt. Tình cảm của cả hai khi đối mặt với hiện thực, đối mặt với thời khắc lựa chọn, thì đơn giản không chịu nổi một đòn.

Đến cuối cùng khi Cố Hàn Yên đến đây, cô đã không thể làm rõ được thật ra mình hy vọng cô ấy đến hay là không đến.

Rõ ràng không muốn buông tay, nhưng mọi chuyện luôn ngược lại của mong muốn của mình.

Cô gục đầu vào cửa, nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng cuồn cuộn tuôn rơi, từng giọt tí tách rơi xuống sàn nhà.

“Vũ Khởi, Vũ Khởi, Vũ Khởi, xin lỗi, xin lỗi”

Cố Hàn Yên ngồi trêи mặt đất tựa vào cửa sắt, quần áo dính đầy bụi bặm, lớp trang điểm bị nước mắt dạt trôi rối tinh rối mù, dáng vẻ vô cùng bết bát. Hai người đau khổ cách một lớp cửa ngồi xoay lưng vào nhau, đã không còn ấm áp như xưa.

Tại sao người bị bỏ lại luôn là cô? Không, không muốn, cô cũng có thể lựa chọn mà! Tô Vũ Khởi ngẩng mặt lên, thu nước mắt lại, ánh mắt tan rã được thay thế bằng nỗi trống rỗng, trêи môi cũng không còn nụ cười dịu dàng như trước.

Cố hết sức thu hồi nước mắt, Tô Vũ Khởi đứng dậy đi vào phòng ngủ, tắt đèn kéo rèm, sau đó giống như sâu chui vào kén lủi vào trong chăn, cắn môi thật chặt, mặc kệ cơ thể không ngừng run rẩy không cách nào kìm chế trong chiếc chăn lạnh.

Không sao, không sao, không có gì hết, lúc đau khổ chỉ cần ngủ một giấc là được, đợi đến sáng mai tất cả ác mộng sẽ biến mất thôi!

Cố Hàn Yên ngồi trêи sàn nhà lạnh lẽo rất rất lâu, lâu đến mức hai chân tê dại, lâu đến mức đêm đen thay thế ban ngày. Nước mắt trêи sàn nhà đã đọng thành vũng, sau đó dưới đêm lạnh toàn bộ hoá thành sương mù. Ngoài cửa sổ bầu trời đen kịt dần dần sáng lên, từ phương xa đã thấp thoáng vài ánh bình minh màu cam, nhưng không thấy được mặt trời ấm áp.

Hai mắt cô sưng húp, hồn xiêu phách lạc đỡ cửa đứng dậy, thân xác chật vật lảo đảo rời đi.

Ra khỏi toà nhà, đột nhiên đón nhận những tia sáng loá mắt làm Cố Hàn Yên bị choáng, cô lảo đảo lùi về sau hai bước chống tay vào vách tường, một hồi lâu mới bình thường lại.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận