Lọc Truyện

Anh Không Biết

Sáng sớm hôm sau, Hướng Vãn tỉnh dậy, sau khi rời giường còn chưa rửa mặt đã đến phòng mình xem xét, kết quả nhìn thấy chăn mền gấp thành hình miếng đậu phụ khô đặt ở giường ngủ, ga giường cũng vuốt cho thẳng thớm, chỉ là không thấy bóng người đâu.

Người đàn ông này, quả nhiên là quỷ hẹp hòi. Tối hôm qua sau khi cô ngủ, trong lòng lại nghĩ, cái người này liệu có vụng trộm rời khỏi hay không? Dù sao đàn ông có đôi khi mà ầm ĩ lên thì cũng giống như đứa trẻ.

Cô quay người đi, kết quả giọng mẹ cô truyền đến từ sau lưng, "Cãi nhau à?"

Trong lòng Hướng Vãn giật mình, đành phải xoay lại, "Làm ồn tới mẹ rồi?"

Hướng Duy Trân nói, "Động tĩnh lớn như vậy, mẹ cũng không phải kẻ điếc." Bà nghe được tiếng hai người tranh chấp mới cố ý dậy rót nước uống.

Hướng Vãn nghe xong cái từ động tĩnh này, trong lòng liền có chút nhột, không khỏi sờ sờ mặt mình trong bóng tối, dường như có chút phát nhiệt. Chẳng qua mẹ cô đã nhắc đến chuyện này, cô cũng không muốn giấu diếm, đem nguyên nhân gây ra chuyện nói một lần.

"Mẹ, con không cảm thấy con có gì sai."

Hướng Duy Trân ừ một tiếng, nói, "Con không sai."

Quả nhiên là mẹ ruột của mình, thời khắc mấu chốt sẽ đứng về phía mình, kết quả cô còn chưa kịp vui mừng, mẹ của cô lại nói, "Tiểu Giang cũng không sai."

"Mẹ, mẹ đây là không thể đắc tội ai nên bảo trì trung lập à?" Hướng Vãn nghĩ thầm mẹ của cô quả nhiên đạo hạnh thâm sâu, nói chuyện thật có trình độ.

Hướng Duy Trân, "Điểm xuất phát của Tiểu Giang không thể nói cậu ấy có sai, một người đàn ông hẹn hò với con lấy kết hôn làm mục đích, con cảm thấy cậu ấy sai ở đâu? Cậu ấy chịu nói ra như vậy với con, nói rõ cậu ấy cực kì nghiêm túc đối với mối quan hệ của bọn con, cậu ấy đã sớm làm xong chuẩn bị kết hôn, làm một người mẹ, trong lòng mẹ thấy an tâm giống như uống thuốc an thần vậy."

"Vậy bây giờ mẹ cảm thấy con nên thỏa hiệp?" Hướng Vãn không xác định lầm bầm một câu.

"Đây là khác biệt nhận thức giữa bọn con, không tồn tại ai đúng ai sai, bọn con hẳn là nên trao đổi thật tốt, tìm đến một phương pháp giải quyết điều hòa hoặc là lẫn nhau đều có thể chấp nhận, mà không phải cứ luôn cãi nhau tranh hơn thua. Cả một đời sẽ phải gặp rất nhiều chuyện, nếu như mỗi một lần đều không tỉnh táo cãi lộn như thế, cuộc sống sau này của bọn con còn có thể vượt qua được sao?"

Vốn chỉ là cảm thấy không nên tranh hơn thua như thế, bây giờ bị Hướng Duy Trân nói, Hướng Vãn cảm thấy dường như mình đã quá đáng, ngẫm lại câu nói cuối cùng cô ném ra kia, bộ dạng tức giận kia của Giang Ngư Chu, nói thế nào anh cũng là lần đầu tiên đến làm khách mà.

Hướng Duy Trân thấy cô không nói lời nào, tiếp tục nói, "Con chính là nóng tính, nổi lên là không ai ngăn được, cho nên mẹ khuyên con phải nghĩ kĩ mọi thứ rồi mới làm, sau này kết hôn không thể chỉ suy xét đến bản thân, có đôi khi cũng phải đứng tại góc độ của đối phương thay họ suy nghĩ một chút."

Hướng Vãn tiếp tục trầm mặc, sau một lát thở dài.

Ngày mai rồi nói sau.



Rốt cuộc thức dậy sớm, người kia vậy mà không thấy đâu.

"Quỷ hẹp hòi." Hướng Vãn mím môi hạ khóe miệng, vừa mới quay người đã kêu to a một tiếng.

"Nói ai là quỷ hẹp hòi?" Giang Ngư Chu buông thõng mắt, nhìn người phụ nữ gần như đụng vào lồng ngực anh, biểu hiện trên mặt nhìn không ra cái gì.

Giang Ngư Chu sớm đã tỉnh, thấy mẹ con bọn họ còn chưa rời giường, liền đến ban công hít đất hai trăm cái, sau đó vào phòng vệ sinh tắm một cái, sau đó nữa lại ra ngoài mua bữa sáng.

Tiểu khu vào mùa đông vô cùng yên tĩnh, ngày mới vừa sáng lên, bên ngoài gần như không có người nào đi lại. Ở gần đây anh không quá quen thuộc, dứt khoát lái xe đến chợ bán thức ăn bên kia, bên kia bán nhiều loại, có thể có rất nhiều lựa chọn.

Anh mua cho mình hai cái màn thầu, mua cho mẹ con Hướng Vãn sủi cảo chiên và bánh bao chay, cộng thêm bánh quẩy xíu mại, cuối cùng còn có sữa đậu nành. Lúc mang đồ lên lầu, trong tiểu khu có người già lục tục ngo ngoe đi ra ngoài, xem chừng cũng là ra ngoài mua thức ăn mua bữa sáng.

Nhìn thấy anh, rất nhiều người kì quái nhìn một cái, trong đó còn có một bà lão còn gọi lại anh, hỏi, "Chàng trai, bánh quẩy này của cháu là mua ở gần đây à?"

Giang Ngư Chu trả lời nói, "Không phải, là mua ở chợ bán thức ăn bên khu đông."

Bà lão nói, "Bà đã bảo gần bên này không có bán bánh quẩy mà lại, phải đi qua hai con đường mới được."

Bà lão nhìn anh một cái, "Cháu là con cái nhà ai, trước kia chưa từng nhìn thấy."

"Cháu là bạn trai của Hướng Vãn."

"À, bà biết." Dáng vẻ bà lão như đột nhiên tỉnh ngộ, "Cháu chính là người lần trước đứng dầm mưa ở cổng tiểu khu chúng ta phải không?"

Giang Ngư Chu có chút cảm giác bị người vạch ra khuyết điểm, tựa như pha trò mà cười cười, bà lão cũng không định bỏ qua cho anh, nói tiếp, "Lần trước là cãi nhau đúng không? Haiz, người trẻ tuổi bọn cháu chính là có một chút chuyện đã cãi nhau long trời lở đất, quay đầu ngẫm lại căn bản là không hề gì. Xem cháu ra ngoài mua bữa sáng, là làm lành rồi?"

"Làm lành, đã sớm làm lành." Giang Ngư Chu vội vàng gật đầu, rất muốn đi nhanh một chút.

"Làm lành là tốt, Hướng Vãn là đứa trẻ tốt, con bé từ nhỏ đã không có ba thương, không dễ dàng, cháu phải thật tốt với nó."

"Nhất định nhất định, ngài cứ yên tâm." Bà lão ủy ban tiểu khu nhiệt tình khiến Giang Ngư Chu suýt nữa không chống đỡ được.

Sau khi lên lầu, Giang Ngư Chu đặt bữa sáng trên bàn ăn, ngẩng đầu thấy người đứng ở cửa phòng, anh đi qua vừa muốn nói chuyện, lại nghe cô nói câu quỷ hẹp hòi, sau đó liền quay người lại, còn suýt chút đụng vào anh.

"Em nói ai là quỷ hẹp hòi?" Anh hỏi người phụ nữ hẹp hòi này, chẳng phải chỉ là cãi nhau vài câu thôi sao, cô liền chạy, không ngủ cùng anh, rốt cuộc là ai càng hẹp hòi hơn?

Hướng Vãn thấy anh vẫn chưa đi, trong lòng vui vẻ, nhưng cũng không biểu hiện ra cái gì, tự động che đậy vấn đề của anh, hỏi anh, "Anh vừa đi chỗ nào rồi?"

"Đi mua bữa sáng." Giang Ngư Chu đáp lại, cùng cô đi ra ngoài, Hướng Vãn nhìn một đống lớn đồ vật trên bàn, có chút tắc lưỡi, "Mua nhiều như vậy, ăn hết sao?"

Giang Ngư Chu trả lời, "Không biết mẹ em thích ăn gì, cho nên mỗi loại đều mua một chút." Nói xong lơ đãng nhíu mày, "Em còn chưa đánh răng à, nhanh đi."

Hướng Vãn lấy tay che miệng lại, quay đầu đi.

Bữa sáng qua đi, Giang Ngư Chu chào tạm biệt Hướng Duy Trân, sau đó đưa Hướng Vãn đến trường, lúc đang trên đường, anh đột nhiên hỏi, "Nơi hỗ trợ dạy học ở trong thành phố luôn sao?"

"Ừm, ở huyện Đông Xuyên." Huyện Đông Xuyên là một huyện trong khu trực thuộc của thành phố, đại khái mất nửa giờ lái xe.

Giang Ngư Chu gật gật đầu, hai tay rất tùy ý khoác lên trên tay lái, chậm rãi nói, "Cũng không tính là quá xa, vậy thì đi thôi, cùng lắm thì sau này anh vất vả một chút, chạy nhiều thêm mấy chuyến trên đường."

Trải qua một đêm lắng đọng, hai người nói chuyện đều ôn hòa nhã nhặn hơn rất nhiều, Giang Ngư Chu cũng biết tính tình của cô, ăn mềm không ăn cứng, cho nên, hiện tại anh chỉ có thể thỏa hiệp.

Ai bảo anh yêu chứ? Nếu như bức ép dồn dập khiến cô lại chạy, vậy cũng không dễ xử lí đâu.

Hướng Vãn thấy anh chịu thỏa hiệp, cũng không kiên trì như vậy, "Nếu không em tìm hiệu trưởng nói một chút vậy, nếu thầy ấy còn chưa báo cáo lên, em sẽ nói không đi."

Giang Ngư Chu quay đầu nhìn cô một cái thật sâu, "Được."

Đến trường học, tiết thứ nhất Hướng Vãn không có lớp, liền đi tìm hiệu trưởng.

"Thầy đã báo lên rồi." Hiệu trưởng vô cùng tiếc nuối nói.

Hướng Vãn phiền muộn, hiệu trưởng liền hỏi, "Em là có chuyện gì sao?"

"Có thể em phải kết hôn."

Hiệu trưởng có vẻ như có chút không hiểu, buông tay nói, "Chuyện này và em kết hôn đâu có xung đột gì."

Hướng Vãn liếc cái trán nhẵn bóng của hiệu trưởng một cái, trong lòng mặc niệm: Thầy ấy nhất định là cố ý, nhất định là cố ý.

"Ờm, quên đi, ngài coi như em không nói gì là được."

Sau khi ra ngoài, Hướng Vãn đứng dưới cây ngô đồng ven đường gọi điện thoại cho Giang Ngư Chu, Giang Ngư Chu sau khi nghe xong hỏi, "Muốn anh ra mặt sao?"

Hướng Vãn đá một viên đá nhỏ bên chân tới bên đường, "Thôi, ảnh hưởng không tốt."

Tuy nói Giang Ngư Chu ngoài miệng đồng ý với cô, trong lòng thì lại không muốn cô đi, nhưng Hướng Vãn không để anh nhúng tay, anh cũng đành phải thôi. Có hôm uống rượu với Lệ Hành bị hỏi đến chuyện này, Giang Ngư Chu cực kì buồn bực nói tình huống với anh ta, kết quả:

"Cậu ngốc à? Biện pháp muốn giữ người không phải có rất nhiều sao?" Lệ Hành cảm thấy Giang Ngư Chu bị ngốc rồi.

"Cậu có biện pháp?"

Lệ Hành hừ một tiếng, "Biện pháp trực tiếp hữu hiệu nhất chính là, buổi tối cậu ra sức một chút, cô ấy mà lớn bụng thì còn hỗ trợ cái gì dạy học nữa? Trực tiếp nghỉ đẻ là được."

Bàn về ý nghĩ hiếm lạ cổ quái, Lệ Hành quả nhiên có một bộ.

Sau khi Giang Ngư Chu nghe xong, hiểu ra, gác lại ly liền gọi điện cho công ty trang hoàng. Căn nhà kia của anh trước đó bị thiêu hiện tại đang sửa sang, anh đã chuyển về nhà cũ bên kia ở, bây giờ muốn thực thi kế hoạch tạo người của anh, anh chỉ có thể để đối phương giản lược mọi thứ, tốc chiến tốc thắng.

Vốn thời hạn công trình theo kế hoạch là một tháng, cuối cùng chỉ nửa tháng đã kết thúc.

Lúc này anh nhận được điện thoại của Giang lão phu nhân, bảo anh cuối tuần này mang Hướng Vãn về nhà ăn cơm, người nhà Diệp Lương Huy tới cửa cầu thân, anh thân làm cậu đương nhiên phải trình diện.

Giang Ngư Chu không nghĩ tới động tác của Diệp gia nhanh như vậy, lần trước ăn cơm nghe nói mới hẹn hò vừa vặn được một tháng, hiện tại đã tới nhà cầu thân, mà về chuyện xấu của Diệp Lương Huy anh còn chưa kịp nói với Giang Tâm Duyệt nữa.

Mặc dù hiện tại Giang Ngư Chu không quá chào đón một nhà ba người bọn họ, có điều đối với chuyện này vẫn cảm thấy cần thiết nói một chút với Giang Tâm Duyệt. Cái này có lẽ không liên quan đến thân tình, chỉ là lương tri tối thiểu của một con người.

Để điện thoại xuống, Giang Ngư Chu đến văn phòng của Giang Tâm Duyệt tìm bà, nói tóm tắt giản lược chuyện với bà, Giang Tâm Duyệt hiển nhiên là không biết chuyện này, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

Thấy bộ dạng bà tay chân luống cuống như vậy, Giang Ngư Chu có chút không đành lòng, nhắc nhở bà, "Chí ít phải quan sát thêm một thời gian, đừng bàn chuyện cưới gả với cậu ta nhanh như vậy, tuổi của Ninh Ninh cũng không lớn, nói chuyện thêm hai năm để hiểu rõ một chút, không có gì không tốt."

Giang Ngư Chu nói xong cũng rời đi, Giang Tâm Duyệt còn ngồi ở đó ngẩn người, nhưng anh chỉ có thể làm đến bước này, liên quan tới chuyện nhà bọn họ, anh không muốn lại lẫn vào.

Sau khi tan việc, Hướng Vãn ở lại văn phòng một lúc, sau đó cầm đồ đi ra cổng, nửa giờ trước, Giang Ngư Chu gọi điện đến, hẹn cô buổi tối cùng ăn cơm, bảo cô năm giờ ra cổng trường chờ anh.

"Em tới cổng rồi." Hướng Vãn gửi tin nhắn Wechat cho anh lúc bước ra cổng.

"Hướng Vãn đồ tiện nhân này, không ngờ cô còn có loại thủ đoạn vô sỉ như vậy." Hướng Vãn giương mắt lên thì thấy Giang Ninh đứng đối diện mình, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm cô, bộ dạng kia giống như hận không thể nuốt sống cô vậy.

Hướng Vãn cảm thấy cái người này thật sự là âm hồn bất tán, lần này lại là vì chuyện gì mà tới cửa gây chuyện đây?

"Lương Huy làm gì đắc tội cô mà cô nói xấu anh ấy như vậy? Cô không phải lo lắng anh ấy nói ra chuyện xấu của cô sao, cho nên độc ác cáo trạng trước, cô đúng là tài giỏi, cậu của tôi thật sự là mắt bị mù, coi trọng cái thứ đồng tính luyến ái biến thái ác độc như cô."

Hướng Vãn lập tức rõ ràng, hóa ra là tên xấu xa Diệp Lương Huy cáo trạng trước, "Tài ăn nói của Diệp Lương Huy thật đúng là tốt, khiến cô tin tưởng anh ta như thế, chẳng qua tôi nói đều là tình hình thực tế, nếu cô đã không tin, vậy coi như tôi chưa nói gì, về phần tính hướng của tôi có phải bình thường hay không, tôi không cần thiết phải giải thích với các người."

"Cô cho rằng thế này là không có gì nữa sao?"

"Cô muốn làm gì?"

"Tôi muốn để cô đi chết."

Tiếng nói vừa dứt, cái tay vẫn luôn để sau túi kia của Giang Ninh đột nhiên đưa ra ngoài, Hướng Vãn theo bản năng cản lại làm lệch ra......

Choang, một cái bình nhỏ rời tay bay ra ngoài, nổ tung ở ven đường cách đó không xa, chất lỏng bên trong tung tóe đến trên chân một người vừa vặn đi ngang qua.

"Á...... Thứ gì đây, sao giày của mình lại bốc khói, a a a......"

Hướng Vãn cực kì sợ hãi, nhanh chóng chạy tới, "Nhanh, cởi giày ra, nhanh lên."

Cô gái kia mang một đôi ủng không có khóa kéo, Hướng Vãn vịn cô ấy, rất nhanh đạp rớt giày, tiếp đó Hướng Vãn lại để cô ấy cởi quần legging bên ngoài ra.

Giang Ninh nhìn Hướng Vãn đang khom lưng giúp đỡ, đột nhiên đi tới, trong tay cô ta còn cầm một cái bình nhỏ, tất cả lực chú ý của mọi người đều ở trên người Hướng Vãn và cô gái kia, không có ai lưu ý đến cô ta.

Lúc Giang Ninh lại nâng tay lên lần nữa, một bàn tay chế trụ cổ tay cô ta, Giang Ninh kinh hãi, còn chưa kịp kêu ra tiếng, đồ vật trong tay đã bị đoạt đi.

"Cậu nhỏ......"

Bốp ——

Trả lời cô ta là một cái tát dứt khoát gọn gàng.
Nhấn Mở Bình Luận