Lọc Truyện

Anh Không Biết

Một tát này của Giang Ngư Chu đánh ra lưu loát lại dùng sức, không chỉ thành công hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh, đồng thời khiến Giang Ninh xoay người một cái ngã xuống đất.

Giang Ninh sợ hãi cực độ, tựa như ngay cả khóc cũng quên mất, hai mắt hoảng sợ nhìn Giang Ngư Chu, nhìn anh cầm trong tay cái bình nhỏ kia đến gần mình.

Đương nhiên Giang Ngư Chu sẽ không cầm thứ này giội cô ta, anh đi đến trước mặt cô ta, ý giận ngất trời làm cho giọng của anh nghiêm nghị rét lạnh, "Cô càng ngày càng vô pháp vô thiên, tôi trước kia làm sao mắt mù như thế, đem cô trở thành bảo bối mà nuông chiều chứ? Chuyện lần trước tôi và Hướng Vãn đều đã không so đo, lần này, cô chuẩn bị bàn giao với chúng tôi thế nào đây?"

"Cậu nhỏ......" Nước mắt ngang dọc trên mặt Giang Ninh, khuôn mặt trang điểm tinh xảo biến thành một đống mơ hồ, trên mặt còn lưu lại mấy dấu ngón tay của Giang Ngư Chu, da thịt ban đầu bị ngón tay đánh vào đã sưng đỏ lên.

"Đừng có gọi tôi nữa, tôi không phải cậu nhỏ của cô!" Giọng Giang Ngư Chu nặng nề rống một câu.

Giang Ninh cũng không dám nhìn anh một cái nào nữa.

Giang Ngư Chu lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại. Ngay cả Hướng Vãn cũng cảm thấy là anh gọi cho người trong nhà, để cho bọn họ tới xem chuyện tốt Giang Ninh làm, nhìn xem cô gái này là một người đáng sợ cỡ nào.

Nhưng cú điện thoại này của Giang Ngư Chu thật ra là gọi cho 110, anh báo cảnh sát.

Con bé này không có thuốc nào cứu được, không cho nó một chút giáo huấn thì không đủ để xoa dịu cơn giận của thường dân, cũng không đủ để nó tỉnh ngộ.

Nửa giờ sau, hai vợ chồng Giang Tâm Duyệt buồn rầu vội vàng tới đồn cảnh sát, đồng hành còn có một luật sư.

"Ngư Chu, xảy ra chuyện gì rồi?" Giang Tâm Duyệt vừa nhìn thấy anh, vội vàng hỏi, trong điện thoại anh cũng không nói làm sao, chỉ nói là Giang Ninh đến trường học tìm Hướng Vãn trút giận, làm người qua đường vô tội bị thương, đã báo cảnh sát, để bọn họ mau tới đồn cảnh sát.

Mắt Giang Ngư Chu thu hồi lại từ trên cánh cửa nơi Hướng Vãn đang làm ghi chép, nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Tâm Duyệt, khẩu khí thanh lãnh nói, "Tự mình trở về hỏi một chút đi, nhìn xem đứa con gái ngoan do chị sinh đã làm những gì."



Sau đó lại nhìn Ôn Hoa Bình, mặt lộ vẻ chế giễu, "Có phải đến bây giờ anh vẫn còn chưa tỉnh ngộ hay không? Vừa vặn, lần này trở về cùng nhau hỏi rõ ràng, xem xem rốt cuộc mười mấy năm qua anh có bao nhiêu thua thiệt con gái ruột của mình."

Anh nói xong cũng không thèm nhìn hai người bọn họ nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn chăm chú căn phòng có Hướng Vãn. Giang Tâm Duyệt và Ôn Hoa Bình yên lặng đối mặt, nhìn nhau không nói gì.

Chỉ chốc lát sau, Giang Ninh và Hướng Vãn ghi xong khẩu cung của riêng phần mình, Giang Tâm Duyệt thấy mặt con gái sưng lên lập tức đau lòng không thôi, "Ninh Ninh, mặt của con làm sao thế này? Ai đánh con?"

"....... Là cậu nhỏ, cậu nhỏ đánh." Giang Ninh từ lúc tiến đồn cảnh sát vẫn luôn khóc, cô ta nghĩ không ra Giang Ngư Chu sẽ đối xử với cô ta như vậy, lại còn đưa cô ta vào đồn cảnh sát, lưu lại án cũ, trong lòng cô ta vừa hận vừa sợ.

Giang Tâm Duyệt có chút ngơ ngác, từ nhỏ đến lớn người trong nhà chưa từng đụng đến một ngón tay của Giang Ninh, chớ nói chi là Giang Ngư Chu yêu thương cô ta. Rốt cuộc là chuyện lớn gì, có thể để anh động thủ với Giang Ninh, nhìn Giang Ngư Chu đang hỏi thăm Hướng Vãn cách đó không xa một cái, trong lòng Giang Tâm Duyệt chìm xuống.

Giang Ngư Chu cũng không hề có ý phản ứng tới bọn họ, ôm lấy Hướng Vãn trực tiếp ra cửa.

Sau khi lên xe, anh hỏi Hướng Vãn, "Em thật sự không bị giội trúng?"

"Không có." Hướng Vãn trả lời nói, "Nếu quả thật bị giội trúng em có thể không có cảm giác sao? Anh đừng nghĩ lung tung."

Trong lòng Giang Ngư Chu thật sự là sợ hãi âm ỹ, nếu phản ứng của Hướng Vãn không nhanh nhẹn như vậy, Giang Ninh lần này chẳng phải lại lần nữa thuận lợi rồi sao, hậu quả đó quả thực khó lường, "Giang Ninh thật sự quá đáng, chuyện trước kia anh đã không truy cứu, cho rằng nó sẽ khiêm tốn một chút, không nghĩ tới thế mà nó còn làm trầm trọng thêm, lần này anh cũng không thể tha thứ cho nó nữa."

"Anh định làm gì?"

Giang Ngư Chu bình tĩnh nhìn con đường phía trước, "Anh đưa em về trước."

Hướng Vãn không hỏi thêm nữa, trong lòng anh hẳn là có quyết định, về phần sẽ làm thế nào, đó là chuyện của nhà bọn họ.

Giang Ngư Chu đưa Hướng Vãn đến dưới lầu, sau đó lái xe tới nhà Giang Tâm Duyệt, hiện tại trong lòng anh vô cùng hối hận, có một số chuyện lúc trước không làm ra kết thúc là lỗi của anh, may mắn lần này Hướng Vãn không sao, nếu không anh nhất định sẽ hận chết chính mình.

Khi Giang Ngư Chu đến nhà Giang Tâm Duyệt, vợ chồng hai người bọn họ đang ở trong phòng dỗ dành Giang Ninh, dì bảo mẫu tới mở cửa.

"Ôn phu nhân và tiên sinh ở trong phòng của tiểu thư." Bảo mẫu nói.

Bảo mẫu đã làm ở nhà Giang Tâm Duyệt rất nhiều năm, bình thường Giang Ngư Chu tới đều rất tùy ý, không cần bà đi thông báo.

Tình huống hôm nay dường như có chút ngoài ý muốn, "Làm phiền dì gọi chị tôi ra."

Bảo mẫu sửng sốt một chút, không hề nói gì, trực tiếp đi về phía phòng của Giang Ninh. Chỉ chốc lát sau, Giang Tâm Duyệt và Ôn Hoa Bình từ trên cầu thang đi xuống.

"Ngồi đi, Ngư Chu." Ôn Hoa Bình nói với anh, phân phó bảo mẫu rót trà.

Giang Ngư Chu nhàn nhạt liếc nhìn ông một cái, không để ý, nói với Giang Tâm Duyệt, "Em muốn nói chuyện riêng với chị."

Ôn Hoa Bình quay đầu nhìn Giang Tâm Duyệt một cái, nói, "Anh ra ngoài mua chút đồ." Sau đó cầm chìa khóa đi ra cửa.

Bảo mẫu sau khi rót trà xong thì tự động biến mất, trong phòng khách chỉ còn lại hai chị em Giang Ngư Chu và Giang Tâm Duyệt.

Đêm nay Giang Ngư Chu nhìn qua có một chút khác thường, Giang Tâm Duyệt cảm nhận được, so với lúc trước, anh lộ ra lạnh lùng hơn, cái loại lạnh lùng từ trong xương cốt ra ngoài, trong mắt là mũi nhọn trực tiếp sắc bén, Giang Tâm Duyệt đại khái biết được anh muốn nói gì.

"Em đến thay Hướng Vãn trút giận sao?" Giang Tâm Duyệt buông thõng mặt, "Chị biết Ninh Ninh lần này làm rất quá đáng, nhưng nó nói chỉ là đi dọa Hướng Vãn một chút, cũng chưa từng nghĩ muốn thật sự giội con bé, là Hướng Vãn phất tay đánh rơi cái bình, lúc này mới suýt chút làm người khác bị thương."

"Đi doạ một chút nó cần phải cầm axit sunfuric thật?" Đến thời điểm này rồi, bà vẫn lựa chọn tin tưởng con gái mình, có điều cái này cũng không có gì đáng trách, dù sao cũng là mẹ con ruột. Giang Ngư Chu không muốn nhiều lời, chỉ muốn nói với bà đừng vũ nhục chỉ số thông minh của anh.

"Ninh Ninh nói đó là axit sunfuric loãng, cho dù giội trúng cũng sẽ không làm sao." Thanh âm Giang Tâm Duyệt trầm thấp nói, kì thật ở trước mặt Giang Ngư Chu bà vẫn còn có chút sợ sệt.

"Rốt cuộc chị là mẹ hay nó là mẹ hả?" Giang Ngư Chu nổi giận, mở miệng là một tiếng Ninh Ninh nói, thân làm mẹ, chẳng lẽ chính mình đều không có năng lực phân biệt đúng sai rồi sao? "Axit sunfuric loãng có thể làm giày của người ta hỏng thành như thế? Đồn cảnh sát vẫn còn một bình nhỏ đó, có cần em đem đi xét nghiệm rồi nói cho chị biết không?"

Giang Ngư Chu vừa thét lên, Giang Tâm Duyệt lập tức trầm mặc, sau một lát mới nói, "Vậy bây giờ em muốn thế nào? Thật sự nhốt Ninh Ninh lại sao? Em đánh cũng đã đánh, án cũng đã báo, chân nó không tốt, em làm sao nhẫn tâm....." Thấy anh không nói lời nào, còn nói, "Xem như nể tình anh rể của em, em tha thứ cho nó lần này đi."

"Đừng nhắc đến anh rể với tôi!" Giang Ngư Chu tựa như mất khống chế, đột nhiên rống to một tiếng, khiến Giang Tâm Duyệt giật nảy mình, ngây ngốc nhìn anh.

Giang Ngư Chu thấy bộ dạng yếu đuối này của bà, càng thêm tức giận, Giang Ninh chính là giống bà điểm ấy, luôn là bộ dạng nhu nhược thuận theo, kì thật sau lưng toàn làm ra những thủ đoạn xấu xa, "Chị không xứng nhắc đến anh ấy, không xứng!"

Nước mắt Giang Tâm Duyệt vụt một cái dâng lên, "Ngư Chu....."

"Đừng gọi tên của tôi." Giang Ngư Chu vung tay lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất một chút, đêm nay không có trăng sáng, bên ngoài một mảnh đen kịt, bóng cây cối bên ngoài biệt thự bị đèn đường phản chiếu lên cửa kính, giống như con dã thú có hình thù kì quái đang tùy lúc mà động.

"Anh rể là người đàn ông tốt biết bao, tại sao chị phải làm chuyện có lỗi với anh ấy? Tại sao vậy?" Giang Ngư Chu nghiêng đầu sang chỗ khác, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Giang Tâm Duyệt.

"Chị không có..... Không hề có lỗi với anh ấy....."

"Đến lúc này chị còn không chịu thừa nhận?" Giang Ngư Chu châm chọc cười một tiếng, sau một khắc nụ cười phút chốc thu hồi, lạnh lùng hỏi, "Rốt cuộc Ninh Ninh là đứa trẻ chị sinh cùng ai?"

Nước mắt Giang Tâm Duyệt từng giọt từng giọt rơi xuống, cánh mũi phập phồng, bờ môi run rẩy, "Chị không có, không hề có lỗi với anh ấy...... Không có....."

Quai hàm Giang Ngư Chu căng ra, đột nhiên hai bước lại gần, bàn tay xương khớp rõ ràng bóp lấy hai vai yếu ớt của bà, "Không có? Nếu như không có, vậy chị nói cho tôi đi, hai người có nhóm máu A, vì sao có thể sinh ra một đứa trẻ có nhóm máu B? Hả?" Trong mắt anh đều là tia sáng hung bạo tàn nhẫn, mỗi một chữ trong miệng nói ra đều mang theo hận ý nghiến răng nghiến lợi, anh có biết bao không thể tiếp nhận sự thật này. Ngày đó trước mộ phần của Ninh Kiến Huân, anh bắt buộc phải để mình say khướt, dường như chỉ có như vậy, anh mới có thể trốn tránh cái sự thật không chịu nổi này.

Cả người Giang Tâm Duyệt đã sụp đổ, bà vốn gầy, xương cốt hai vai bị Giang Ngư Chu bóp lấy gần như đều trật khớp, nhưng bà đã nhận thức không được đau đớn, nhiều năm như vậy, có lẽ đã sớm chết lặng.

Anh đã biết, hóa ra anh đã biết, chỉ là anh không nói mà thôi, trách không được anh cũng không chịu tiếp tục gọi bảo bà một câu, đụng phải trong công ty mà mắt anh cũng không nhìn bà một cái, thì ra là như thế.

Giang Ngư Chu đột nhiên buông lỏng tay, thân thể gầy yếu của Giang Tâm Duyệt như một bức tượng giấy trước gió, nhẹ nhàng rơi xuống, bà co quắp ngồi dưới đất, nước mắt tụ thành một vũng nho nhỏ trên mặt đất.

"Anh rể có điểm nào có lỗi với chị, chị phải đối xử với anh ấy như vậy? Giang gia làm sao có loại phụ nữ phóng đãng vô sỉ như chị vậy chứ!"

Giang Tâm Duyệt mờ mịt lắc đầu, muốn nói gì đó lại nói không ra câu chữ hoàn chỉnh, "Không phải....... Chị không phải."

"Nhìn xem cái nhà này của chị bây giờ toàn là những người nào? Vứt bỏ vợ con, lòng dạ rắn rết, lại thêm chị, thật sự là chứng thực câu nói vật họp theo loài, cả nhà các ngươi quả thực khiến người quá buồn nôn." Giang Ngư Chu quay đầu, nhìn về phía cửa, "Nơi này về sau tôi sẽ không bước vào nửa bước nữa, tình cảm chị em của tôi và chị từ giờ trở đi cắt đứt, xin chị quản tốt con gái của mình, nếu như nó còn dám làm ra chuyện bất lợi gì với Hướng Vãn, thù mới hận cũ tôi sẽ cùng các người tính."

Anh quay đầu liền đi, không mang một tia lưu luyến, Giang Tâm Duyệt chìm đắm trong đau thương không kiềm chế được, nhưng cũng ráng chống đỡ nửa người trên nghiêng đầu đi nhìn anh, dùng hết tất cả sức bình sinh bi thương hét ra:

"Chị không hề có lỗi với anh ấy, chị là bị người cưỡng hiếp, là cưỡng hiếp!"

Giang Ngư Chu vừa tới trước cửa, chỉ nghe thấy tiếng hét thê lương của bà, bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu, "Chị nói cái gì?"

"Tiểu Chu, chị không hề có lỗi với Ninh đại ca, không có......" Giang Tâm Duyệt nằm rạp trên mặt đất khóc không thành tiếng, Giang Ngư Chu như hóa đá đứng tại chỗ.

Chỗ ngoặt cầu thang, Giang Ninh không nhúc nhích đứng ở đó, mặt không biểu tình; cửa chính, Ôn Hoa Bình trong tay mang theo thức ăn khuya được đóng gói vừa mới mở cửa......

Mỗi người giống như bị thi triển thuật định thân, ai cũng không hề cử động.

Một hồi lâu sau, Giang Ngư Chu ngửa đầu nhìn trần nhà, đau xót dồn nén trong mắt khiến anh không thấy rõ bất kì vật gì.

Thế giới này —— điên rồi.
Nhấn Mở Bình Luận