Lọc Truyện

Anh Không Biết

Hai giờ sáng, Hướng Vãn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thấy là cuộc gọi của Giang Ngư Chu, trong lòng cảm thấy kì lạ. Anh rất ít khi gọi cho cô vào thời gian này, cho dù muốn nói gì với cô thì cũng chỉ gửi tin nhắn đến. Chắc không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?

"Sao thế?" Sau khi kết nối, Hướng Vãn đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Anh đang ở trước cửa nhà em." Giọng Giang Ngư Chu khàn khàn nói.

"Anh chờ chút." Cúp điện thoại, Hướng Vãn lập tức xuống giường, mặc áo khoác ra ngoài mở cửa cho anh.

Cửa vừa mở ra, một bóng đen dựa tới gần cô, Hướng Vãn tưởng anh uống say, đưa tay tiếp được anh. Giang Ngư Chu vùi mặt vào bên trong cổ cô, hô hấp thâm trầm mà kiềm chế, không đến một lát, Hướng Vãn cảm nhận được sự ẩm ướt rõ ràng.

Trên người anh cũng không có mùi rượu.

Trong lòng Hướng Vãn khẽ run lên, ôm anh, "Xảy ra chuyện gì rồi? Đến phòng em nói."

Hai người vào đến phòng, ngồi ở mép giường, Giang Ngư Chu vẫn chôn ở bên cổ cô không chịu ngẩng đầu.

"Không phải đến tìm chị của anh sao? Xảy ra chuyện gì rồi?" Trong đêm yên tĩnh vô cùng, giọng Hướng Vãn nhẹ nhàng nói với anh, cảm nhận được tâm tình của anh đã ổn định lại một chút xíu.

Là loại chuyện gì có thể khiến cho người đàn ông như anh phải như thế này? Trong lòng Hướng Vãn có một dấu chấm hỏi rất to, nhất định là đã có chuyện lớn xảy ra.

Lúc này Giang Ngư Chu mới dời đầu đi từ trên vai cô, dùng sức lau mặt, cúi thấp đầu.

"Anh vẫn cảm thấy anh và anh rể giống nhau, là một người đàn ông có năng lượng vô hạn, trên đời này không có chuyện bọn anh không làm được, không có người bọn anh không thể có được, nhưng kết quả thì sao? Hai tên đàn ông to lớn bọn anh, ngay cả người phụ nữ mình yêu thích cũng không bảo vệ tốt. Anh cảm thấy mình rất thất bại, cuộc đời của anh chưa bao giờ thất vọng như thế....."

Trong lúc Hướng Vãn lẳng lặng lắng nghe, Giang Ngư Chu chậm rãi kể lại một câu chuyện cũ xót lòng, tất cả những ân oán tình thù cá nhân của bọn họ cũng ở trong đó.

Thời điểm vừa mới kết hôn, Giang Tâm Duyệt cùng Ninh Kiến Huân trải qua một đoạn thời gian thần tiên quyến lữ, đối với Giang Tâm Duyệt mà nói, gả cho người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng, thỏa mãn trên tâm lí vượt xa những thứ khác, nghĩ đến sau này đều muốn cùng người này sinh hoạt cùng nhau, có thời gian cả một đời chung sống, trong lòng bà tựa như được rót mật đường.

Nhưng mà chênh lệch hiện thực vốn tàn khốc như vậy, sau khi thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, Ninh Kiến Huân liền về đơn vị, ngay lúc đó Giang Tâm Duyệt trừ ngoài không nỡ ra cũng không có suy nghĩ đến cái khác, mỗi ngày vui vẻ đi làm rồi tan làm, chuyện mong đợi nhất chính là đường dây nóng điện thoại với Ninh Kiến Huân vào buổi tối.

Thời gian chậm rãi trôi qua, điện thoại từ mỗi lúc trời tối giảm bớt thành một tuần một lần, gặp lúc ông làm nhiệm vụ, còn có thể một hai tháng cũng không có tin tức.

Trong lòng Giang Tâm Duyệt khó tránh khỏi có chút thất lạc, lại thêm Ninh Kiến Huân là người xem trọng sự nghiệp hơn, cảm xúc mãnh liệt ban sơ qua đi, tình cảm của ông dần dần hướng tới lí tính ôn hòa.

Giang Tâm Duyệt cảm thấy ông không còn đối xử tốt với bà như lúc ban sơ, bắt đầu phàn nàn, nghi kị trong điện thoại, đến cuối cùng hai người xảy ra tranh chấp.

Ninh Kiến Huân cảm thấy bà cố tình gây sự, Giang Tâm Duyệt cảm thấy ông vắng vẻ mình, chuyện cãi nhau cũng là càng ầm ĩ càng nhiều hơn, cuối cùng trở thành tập mãi thành thói quen. Giang Tâm Duyệt thường xuyên rầu rĩ không vui, nhưng việc hôn sự này là bà tự mình lựa chọn, bà cũng không có biện pháp phàn nàn với người khác.

Bạn bè thấy bà không vui nên kéo bà ra ngoài uống rượu.

Tửu lượng của Giang Tâm Duyệt bình thường, chẳng qua vì có bạn bồi tiếp nên bà cũng đi, đúng lúc vừa mới ầm ĩ cãi nhau với Ninh Kiến Huân trong điện thoại xong, bà cũng có chút tức giận, liền đi.

Người bạn đưa bà đến một quán bar, sau khi đến Giang Tâm Duyệt mới biết được còn có những người khác, nam nữ trẻ tuổi cùng một chỗ, lại ở trong hoàn cảnh đó, đều buông thả, mọi người đều chơi rất vui vẻ.

Lần này uống nhiều, dĩ vãng đi cùng bạn tới, người bạn đó đều sẽ phụ trách đưa bà trở về, thế nhưng lần này, người bạn lại coi trọng một mãnh nam, nên đã giao bà cho một người đàn ông đang ngồi, "Anh giúp tôi đưa cô ấy về, nhất định phải đưa đến nhà nha."

"Yên tâm đi." Đối phương dứt khoát đáp.

Giang Tâm Duyệt uống có hơi nhiều, mơ mơ hồ hồ lên xe với người ta, sau khi xuống xe mới phát giác nơi này không phải nhà bà, bà muốn đi, người đàn ông lại không cho, che miệng bà ôm bà đến trong một căn phòng.



Giang Tâm Duyệt cực lực vùng vẫy, đáng tiếc cuối cùng cũng không hơn được sức lực của người đàn ông.

Hết thảy thật giống như một cơn ác mộng, Giang Tâm Duyệt thất hồn lạc phách về đến nhà, che chăn mền khóc thật lâu, sau khi tỉnh lại, bà phát hiện Ninh Kiến Huân ngồi trước giường bà.

Ông vừa vặn có chút việc đến bên này, nghĩ đến trước đó hai người cãi nhau, liền nhín chút thời gian trở về một chuyến, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Giang Tâm Duyệt, ông thành khẩn nói xin lỗi.

Cuối cùng Giang Tâm Duyệt ôm lấy ông khóc không thành tiếng.

Đêm đó, Ninh Kiến Huân ngủ lại trong nhà, hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Hơn một tháng sau, Giang Tâm Duyệt phát hiện mình mang thai, nghĩ may mắn nhất định là con của Ninh Kiến Huân.

Thế nhưng là sau khi sinh con ra, khi nữ hộ sinh ôm con đến trước mắt bà cho bà nhìn, Giang Tâm Duyệt cảm thấy không xác định, bà vụng trộm đem tóc của con và Ninh Kiến Huân đi làm DNA.

Kết quả có thể tưởng tượng được.

Bà cực lực trong coi bí mật này, đồng thời cho là mình che giấu rất khá, cho đến một ngày, Ninh Kiến Huân uống rượu say, bà mới từ trong lúc ông hàm hồ nói mớ biết được chân tướng.

Ông đã sớm biết, phần báo cáo kia, ông đã thấy.

Từ đây vợ chồng như người lạ, không chút ân ái nào nữa.

Ninh Kiến Huân gần như không trở về nhà, trở về cũng là đến trước mặt cha mẹ làm dáng một chút, trong lòng Giang Tâm Duyệt tràn ngập áy náy, li hôn là bà chủ động nói ra, bởi vì cảm thấy mình đã không xứng với ông.

Lúc này, người đàn ông giống như ma quỷ kia xuất hiện, theo dõi bà, quấy rầy bà, sau khi thấy được Giang Ninh, càng thêm không ngừng dây dưa với bà. Biết bà đã li hôn, người kia thậm chí còn có suy nghĩ muốn ở rể nhà bà.

Sau khi bị ngôn từ chính đáng từ chối, người đàn ông lộ ra bộ mặt xấu xa độc ác, bắt đầu đe dọa bà, cũng tuyên bố là nếu bà không đưa tiền thì gã ta sẽ nói ra chuyện giữa bọn họ, dù sao gã ta cũng là một kẻ cặn bã, cái gì cũng không sợ.

Giang Tâm Duyệt đành phải trốn tránh gã ta, mỗi ngày đợi đến khi là người cuối cùng mới tan tầm, có một lần, khi bọn họ dây dưa ở cổng công ty bị Ôn Hoa Bình sau khi tăng ca xong chuẩn bị về nhà trông thấy, đã giúp bà đuổi tên vô lại kia đi.

Giang Tâm Duyệt mất khống chế khóc lớn, đem chuyện mình gặp phải nói hết cho ông, từ đây Ôn Hoa Bình liền đảm nhiệm làm lá chắn cho bà, lần lượt giúp bà, còn thường xuyên đưa bà về nhà, duyên phận của bọn họ mở màn từ đó.

"Anh hiểu lầm chị ấy, anh tưởng rằng chị ấy có lỗi với anh rể anh, nhiều năm như vậy trong lòng anh đều đang hận chị ấy." Trong lòng Giang Ngư Chu có chút hối hận nói, anh nhìn Hướng Vãn, hình như có chút cảm xúc, "Anh và anh rể đều là những người đàn ông thất bại, để người phụ nữ yêu mình phải cực khổ trong thời gian dài như vậy, xin lỗi, là bọn anh không bảo vệ tốt bọn em."

Anh ghé người qua, lần nữa ôm cô.

Trong lòng Giang Ngư Chu tràn đầy cảm động, chí ít hiện tại anh có mỹ nhân trong ngực, so với Ninh Kiến Huân thì anh may mắn hơn nhiều.

"Hướng Vãn, em gả cho anh đi." Anh bỗng nhiên ở sau lưng lên tiếng.

Tâm tư Hướng Vãn khẽ động, chậm rãi đẩy anh ra, ánh mắt chạm vào nhau, "Anh đang cầu hôn?"

"Được không?" Trong ánh mắt anh tràn đầy lo lắng.

Hướng Vãn rũ mắt xuống, trong tiếng nói có không cam lòng, "Cái gì cũng không có đã muốn để em đồng ý à." Chính là không kịp chuẩn bị nhẫn gì đó, dù sao cũng phải có thứ chứng minh mới được.

"Anh có." Giang Ngư Chu nói, nhanh chóng lấy ra một hộp vải nhung màu đỏ từ trong túi, cái nắp từ từ mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

"Anh......" Hướng Vãn ngây ngốc nhìn qua anh.

Chiếc nhẫn kia anh đã sớm chuẩn bị kĩ càng, hôm nay hẹn cô ra ngoài ăn cơm là chuẩn bị muốn cầu hôn, kết quả bị Giang Ninh xáo trộn tiết tấu, có điều bây giờ xem ra cũng không bị ảnh hưởng gì.



Giang Ngư Chu chậm rãi lùi ra phía sau, quỳ xuống một chân ở trước mặt cô, giơ chiếc nhẫn lên trước mặt cô, "Hướng Vãn, Giang Ngư Chu anh lấy thành ý lớn nhất để cầu hôn em, anh bằng vào chính anh và người nhà anh để thề với em, đời này anh chỉ yêu một mình em, mặc kệ bệnh tật đau khổ, nghèo khó hay là phú quý, anh đều cùng em không rời không bỏ, xin em tin tưởng anh, đồng ý anh, cuối cùng, gả cho anh."

Ba giờ sáng, người đàn ông mình thích quỳ trước mặt mình, tay nâng nhẫn kim cương, lời nói tha thiết cầu hôn cô, không cảm động là không được, hai tay Hướng Vãn che mặt, nước mắt từ giữa kẽ tay trượt xuống.

Cô bụm mặt gật đầu.

Giang Ngư Chu kéo tay trái cô xuống, đeo chiếc nhẫn lên, đỡ phía dưới, hôn xuống một cái.

Hướng Vãn chậm rãi nâng mắt lên, trước mặt là người đàn ông mình đã thích hơn mười năm đang mỉm cười một cách trẻ con với cô, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là anh.

Thật tốt.

Năm giờ sáng, Giang Ngư Chu tỉnh, nhẹ nhàng rời khỏi giường, mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Vì để tránh cho mẹ vợ tương lai bị người sắp là con rể là anh nửa đêm lòi ra doạ sợ, nên anh lựa chọn rời đi sớm.

"Tiểu Giang, sớm như vậy mà cháu đi đâu." Vừa đi ra cửa phòng hai nước, phía sau truyền đến một tiếng nói.

Khóe miệng Giang Ngư Chu giật một cái, cười rạng rỡ xoay người, "À, dì ạ, chào buổi sáng, cháu đi mua bữa sáng."

"Không cần, tối hôm qua dì làm bánh bao, đợi chút nữa hấp lên là được."

Giang Ngư Chu ồ một tiếng, đành phải đi trở về, chuẩn bị đi rửa mặt.

"Tiểu Giang này." Hướng Duy Trân lại gọi anh lại, Giang Ngư Chu lễ độ cung kính đứng vững, "Cháu thường xuyên đi sớm về muộn như vậy, để hàng xóm nhìn thấy sợ là sẽ bị bàn luận sau lưng......"

Giang Ngư Chu xấu hổ, anh thật không phải cố ý muốn xông vào khuê phòng vào ban đêm, tình hình hôm qua là đặc biệt, có điều chuyện này giải thích với bà thì không hay lắm, đành phải trả lời một câu, "Vâng, sau này cháu sẽ chú ý."

"Nếu không, hai đứa trước tiên lĩnh chứng đi, người khác có nói chuyện phiếm thì dì cũng có thể cây ngay không sợ chết đứng đáp trả."

A? Giang Ngư Chu lập tức sửng sốt, kinh hỉ quá lớn, không kịp tiêu hóa, Giang tổng nhanh chóng quả quyết cũng có một ngày trì độn.

Hướng Duy Trân thấy vẻ mặt khó mà tin được của anh, cho là anh không vừa ý, không khỏi nhíu mày, "Dì cũng chỉ là nói một đề nghị, cụ thể cháu và Tiểu Vãn thương lượng đi."

Hướng Duy Trân nói xong quay đầu đi về phòng bếp, chuẩn bị điểm tâm, trong lòng lẩm bẩm: Không phải trước đó sốt ruột lắm sao? Lúc này lại không vừa ý, không hiểu được.

Trong lòng Giang Ngư Chu hoàn toàn là một loại cảm thụ khác, vui mừng quá đỗi, cho nên, sáng sớm tinh mơ, hạnh phúc từ trên trời rơi xuống sao?

"Dì à, ngài vừa mới nói là thật sao?"

Người phía sau cùng đi qua, Hướng Duy Trân lại nhíu mày, bà giống như đang nói đùa sao? "Đương nhiên là thật."

"Cảm ơn mẹ."

Xưng hô thăng cấp.

Mấy phút sau Hướng Vãn rời giường, lúc đi qua phòng vệ sinh thấy người nào đó vừa chải đầu trong gương vừa huýt sáo, lắc đầu đi đến phòng bếp, mẹ của cô vừa đập trứng gà vừa ngâm nga gì đó trong miệng, cẩn thận nghe xong, hoá ra là Ngày tốt lành.

Hướng Vãn mờ mịt, hôm nay làm sao thế?

Cô quay đầu đi đến ban công, chân giạng thẳng thành chữ nhất (一) hạ xuống, trong đầu tự nhiên lọc qua một giai điệu, trong miệng không tự giác ngâm nga ra tiếng: Ngày mai em muốn gả cho anh nha........ Ngày mai em muốn gả cho anh nha........

Ô, đây là một gia đình vui vẻ hạnh phúc cỡ nào.
Nhấn Mở Bình Luận