Lọc Truyện

Báo Thù Của Rể Phế Vật - Lâm Hiên (FULL)

“Khương Phán, cuối cùng cũng để tôi tìm được cô.” Anh Long vẻ mặt hưng phấn

“Ngươi là ai, ai cho ngươi vào?” Trương Quý còn chưa phân biệt rõ tình huống, lớn tiếng quát lớn.

Kết quả là ăn một tát của anh Long, ngã thẳng xuống đất.

“Lão tử tới tìm Khương Phán đòi tiền, các ngươi hoặc là giúp nàng trả tiền, hoặc là câm miệng. Nếu không, dao của lão tử sẽ chơi với các ngươi!” Anh Long trực tiếp cắm một con dao sắc bén lên bàn.

“Anh Long, hôm nay là họp lớp của bọn tôi. Chuyện của chúng ta, hôm khác nói được không?” Khương Phán cầu xin nói.

"Khương Phán, lúc trước chúng ta đã nói xong, nếu cô còn không có tiền, liền phải ở cùng tôi một năm, đừng nói tôi không có tình cảm, tôi đã cho cô ba tháng ân huệ rồi." Anh Long lạnh lùng nói.

Lời nói của anh Long khiến cho Khương Phán cực kỳ xấu hổ.

Ánh mắt những người khác nhìn Khương Phán cũng xảy ra biến hóa.

“Còn tưởng lợi hại thế nào, ra cũng đi vay nặng lãi nhai”

"Đúng vậy, còn rất biết giả vờ."

"Tốt xấu gì cũng là lớp trưởng chúng ta, hay chúng ta cùng nhau gom góp?" Một nữ sinh có quan hệ không tệ với Khương Phán mở miệng nói

"Lớp trưởng, cậu nợ bao nhiêu tiền?"

“Cả vốn lẫn lãi, mười triệu!” Anh Long ngậm điếu thuốc trong miệng nói.

10 triệu? Đây không phải là một con số nhỏ.

Cho dù là đối với Ngô Hữu Lượng mà nói, cũng không. phải dễ dàng lấy ra như vậy.

Hắn khoe khoang rắng công ty có thể kiếm được một trăm triệu một năm, nhưng thật nha đó là doanh thu.

Còn lợi nhuận chân chính đến tay cũng chỉ hai, ba mươi triệu mà thôi.

10 triệu, gần như là lợi nhuận nửa năm của cả công ty hắn rồi.

Nghe con số 10 triệu, tất cả mọi người im lặng. "Nếu không tìm Hữu Lượng mượn thử xem, hiện tại, chỉ sợ chỉ có hắn mới có thể lấy được nhiều tiền như vậy." Nữ sinh kia thở dài nói.

Nếu Khương Phán nợ không nhiều lắm, mọi người còn có thể gom góp.

Nhưng đó là 10 triệu lận nha!

Ở đây cũng chỉ có Ngô Hữu Lượng lấy ra được.

Ngô Hữu Lượng nghe vậy lông mày hơi nhíu chặt lại, sau đó nói:

“Nói thật thì, 10 triệu tôi có thể lấy ra. Nhưng đây không phải là số tiền nhỏ. Lớp trưởng, tôi có thể giúp cậu

trả số tiền này, nhưng không thể chỉ tiền vô ích được..."

“Hữu Lượng, chờ công ty ổn định lại, tôi sẽ trả cậu 10%. tiền lãi” Khương Phán lập tức nói.

Ngô Hữu Lượng lắc đầu: "Ta không cần tiền lãi.”

“Vậy cậu muốn gì? Cổ phần của công ty? Tôi cũng có thể đưa nó cho cậu.”

"Tôi cũng không muốn cổ phần." "Vậy rốt cuộc cậu muốn cái gì?"

"Tôi muốn cậu làm bạn gái tôi." Ngô Hữu Lượng nói thẳng ra mục đích của mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận