Lọc Truyện

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Tiêu Viễn

Lý Ham Hậu ở bên cạnh nghe được Tiêu Viễn nói thế, lập tức lại tràn đầy hy vọng, lớn giọng nói.

“..*, Tiêu Viễn bĩu môi, cái tên này dù có thấy mình giỏi thì cũng đừng nói thế chứ? Anh để ông Dược mất mặt vậy sao?

Anh lén nhìn Dược Kỳ Hoàng, quả nhiên danh y được xem là người tài giỏi của Đông y đang giật khóe miệng.

“Đại Ham, con đừng nói bậy”, bà Lý mắng, sau đó nhìn ông Dược, nở nụ cười xin lỗi nói: “Ông Dược, đứa nhỏ này là thế đấy...”

“Ha ha, không có gì đâu, hiếm thấy có người lòng thuần khiết như vậy”, Dược Kỳ Hoàng khế cười lắc đầu.

Tiêu Viễn ngồi xuống: “Cô đưa tay cho cháu đi”.

Bà Lý không từ chối, đưa tay cho Tiêu Viễn, ngay cả khi bà ấy không nghĩ thanh niên này có thể khám được gì.

Tiêu Viễn duỗi ngón trỏ đặt lên mạch của bà Lý, từ từ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận nhịp đập của mạch.

Dược Kỳ Hoàng nhìn cách bắt mạch của Tiêu Viễn, ánh mắt co rụt lại, một ngón tay?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẻ mặt Tiêu Viễn cũng bắt đầu nghiêm trọng, thi thoảng nhíu mày, thi thoảng sầm mặt...

Lý Ham Hậu đứng không yên, rất muốn hỏi rốt cuộc thế nào rồi... Nhưng lại sợ làm phiền đến Tiêu Viễn, chỉ có thể nhìn xuống đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

“Này, cuối cùng cũng về rồi, tôi còn tưởng anh vứt mẹ anh lại rồi chạy chứ”.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng bỗng bước vào, chỉ vào Lý Ham Hậu nói.

“Anh nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn anh Viễn khám bệnh cho mẹ tôi”.

Lý Hám Hậu nhíu mày, trợn mắt nhìn bác sĩ đó nói. “Khám bệnh?”

Vị bác sĩ trẻ sửng sốt, ánh mắt nhìn sang Tiêu Viễn đang bắt mạch cho bà Lý, cười mỉa mai: “Lý Ham Hậu, rốt cuộc là anh thật thà hay ngu ngốc vậy? Mẹ anh bị ung thư giai đoạn cuối, không có cách chữa, vậy mà anh còn dẫn một bác sĩ Đông y đến được à? Hơ hơ, bác sĩ Đông y thì thôi đi, còn trẻ tuổi như vậy, rõ ràng là lừa đảo". “Câm miệng cho tôi”.

Lý Ham Hậu bỗng chốc nổi giận, bước lên một bước tóm lấy cổ áo bác sĩ trẻ đó, hơi dùng sức nhấc hắn lên.

“A. 

Hai chân bác sĩ trẻ tuổi rơi vào không trung, sắc mặt hắn trắng bệch, sao tên này còn động tay động chân vậy?

“Đại Ham, bỏ cậu ấy xuống, không được phép đánh người”.

Mẹ Lý thấy con trai muốn đánh người ta thì biến sắc, vội nói.

Lý Ham Hậu trợn mắt nhìn bác sĩ tái mét mặt mày đó, lại quay đầu nhìn mẹ mình mới nghiến răng buông tay ra.

“Sao anh còn dám đánh người? Đúng là tàn bạo, hôm nay tôi nhất định sẽ đuổi các người ra khỏi đây”, hai chân bác sĩ vừa chạm đất thì lập tức lùi lại vài bước để tạo khoảng cách, chỉ vào Lý Ham Hậu hét lên.

“Anh cút ra ngoài cho tôi!”

“Cút? Chính anh mới là người nên cút ra khỏi đây đấy! Hừ, anh nợ bệnh viện nhiều tiền như vậy mà còn chết dí ở đây không chịu đi... Bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi các anh đi ngay, sau đó sẽ báo cảnh sát bắt các anh lại, lúc nào trả xong nợ thì mới thả các anh ra”.

Bác sĩ đó lớn giọng kiêu căng nói, thu hút không ít người ở ngoài hành lang vây lại xem.

“Bác sĩ Trần, cậu đừng tức giận... Chẳng phải bác sĩ Hoa đã nói đợi Đại Ham kiếm được tiền thì có thể trả bù vào sao?”, bà Lý gượng cười nói. 

“Kiếm tiền? Anh ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một tháng ba ngàn năm ngàn ấy à? Bao giờ anh ta mới có thể trả nổi? Nếu không có Hoa Y Huyên bảo đảm, bệnh viện đã đuổi các người đi từ lâu rồi”.

Nghe bác sĩ trẻ nói thế, Dược Kỳ Hoàng nhướng mày, ông ta nhìn Tiêu Viễn vẫn đang nhắm mắt bắt mạch, quyết định giúp đỡ hai mẹ con nhà họ Lý.

Ông ta muốn xem thanh niên bí ẩn này sẽ xử lý chuyện trước mắt này thế nào.

“Bác sĩ Trần, bác sĩ Hoa có ở đây không? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy”, bà Lý ngẫm nghĩ, sau đó khẽ nói.

“Được rồi, đừng chỉ dựa vào Hoa Y Huyên giúp các người nữa. Cô ấy đã đi công tác vào buổi trưa rồi, lần này không ai có thể giúp các người đâu... Chủ nhiệm Trần đã nói sẽ cho các người hai tiếng đồng hồ để trả lại tiền và xuất viện, nếu không sẽ gọi cảnh sát bắt các. người”.

Bà Lý biến sắc, bác sĩ Hoa đi công tác rồi?

“Anh nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút ra khỏi phòng bệnh!”

Một giọng nói lạnh băng bỗng vang lên, Tiêu Viễn nãy giờ đang bắt mạch cho bà Lý chậm rãi mở mắt ra.

Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên yên Tĩnh, mọi người đều vô thức nhìn Tiêu Viễn, có cả bác sĩ trẻ kiêu căng đó. 

“Cô ơi, cô đừng lo, cứ giao cho cháu”.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận