Lọc Truyện

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Tiêu Viễn

 Nhìn tấm thẻ ngân hàng Tiêu Viễn đưa, Lý Ham Hậu sửng sốt, anh ta không nhận lấy mà nhìn mẹ mình nằm trên giường.

“Cậu Tiêu, sao có thể thế..”, bà Lý lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ biết ơn: “Chúng tôi không thể lấy tiền của cậu”.

“Ha ha, cô ạ, cháu và Đại Ham là đồng nghiệp, cũng là bạn..."

“Không, tiền viện phí không ít, cũng gần hơn năm mươi ngàn tệ, quả thật là quá nhiều...”

Bà Lý vẫn kiên quyết không nhận, dù sao cũng là lần đầu gặp, nào thể cầm tiền của người ta nhiều như thế.

Quan trọng hơn là bà ấy không biết rõ về Tiêu Viễn, bà ấy lo mình mắc nợ người ta, sau này đối phương lại bắt con trai đi làm mấy chuyện phạm pháp...

“Cô cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, việc còn lại cứ giao cho cháu... Nếu cô thực sự thấy không yên tâm thì cứ nghĩ là con cho Đại Ham mượn tiền, sau này con trừ tiền lương của anh ấy, nói cách khác anh ấy ứng trước tiền lương, thế nào ạ?”, Tiêu Viễn chân thành nói.

“Mẹ, anh Viễn là người tốt, con đi trả tiền viện phí trước nhé”, Lý Ham Hậu cũng nói.

Bà Lý nhìn con trai, sau đó nhìn nụ cười chân thành của Tiêu Viễn, do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: “Cậu Tiêu, cảm ơn cậu rất nhiều, cứ coi như Đại Ham ứng trước tiền lương vậy”.

“Được”.

Tiêu Viễn sao cũng được, anh cũng không định lấy lại số tiền này, không vì sao cả, chỉ là vì tấm lòng thuần khiết và sự hiếu thảo của Lý Ham Hậu.

“Này, cái này có khác gì mấy trò lừa bịp của đám lang băm à? Đừng giả vờ nữa, trong thẻ có tiền à?”, bác sĩ trẻ ở bên cạnh cười nhạo: “Nếu anh thực sự có tiền thì mau trả tiền đi, sau đó làm thủ tục xuất viện...”

“Anh Viễn đã nói rồi, bảo tôi ném anh ra ngoài”.

Không để bác sĩ trẻ nói hết câu, Lý Ham Hậu bước đến tóm lấy cổ áo hắn, dùng sức ném hắn ra ngoài.

Bịch! Bác sĩ trẻ lăn lộn dưới đất, đến khi đụng vào tường trên hành lang với dừng lại, đau đến mức hắn kêu liên tục.

“Đại Ham, làm tốt lắm! Không thể khách sáo với loại người này”.

Tiêu Viễn nhìn bác sĩ trẻ nhếch nhác như vậy thì nhếch môi cười, giơ ngón cái với Đại Ham.

“Ha ha, tôi đi trả tiền đây”.

Vừa rồi Lý Ham Hậu cũng nghẹn một bụng tức, bây giờ ném tên đáng ghét này ra ngoài, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“A, đánh người rồi, mau gọi bảo vệ, có người đánh bác sĩ... Tên khốn, mày dám đánh tao? Mày đánh lại thử †ao xem”.

Cuối cùng bác sĩ trẻ bò dậy, thẹn quá hóa giận gào. lên với Lý Ham Hậu.

Bốp! Lý Ham Hậu gật đầu, tát vào mặt vị bác sĩ trẻ, sau

đó nở nụ cười thân thiện và giản dị: “Tôi thử rồi này, anh muốn thế nào?”

Người bên cạnh đều choáng váng, tên này cố ý phải không?

Tiêu Viễn cũng vui, tên nhóc bị đánh đúng là đáng đời, không biết Đại Ham mạnh lắm sao?

“Mày, mày..”, bác sĩ trẻ che gò má nóng bừng vì bị đánh, tức giận trợn mắt nhìn Lý Ham Hậu, nhưng lại không dám nói câu “Thử đánh tao lần nữa xem”.

“Tránh ra, tôi phải đi nộp viện phí”.

Lý Ham Hậu kéo bác sĩ chắn trước mặt anh ta ra rồi đi đến chỗ nộp tiền. 

“Hừ, đánh tôi rồi mà còn muốn ở lại bệnh viện sao?”, bác sĩ trẻ nghiến răng: “Cho dù các người có tiền thì cũng phải cút ra khỏi đây”.

Nghe thế Lý Ham Hậu dừng lại, quay đầu nhìn bác sĩ trẻ, anh ta đang suy nghĩ tên này nói thật sao?

“Hơ, khẩu khí lớn nhỉ? Bệnh viện là do nhà anh mở à?”

Tiêu Viễn nãy giờ lạnh lùng đứng một bên nhìn, chậm rãi bước đến trước cửa phòng bệnh nói.

“Đúng thế, bệnh viện là do nhà tôi mở đấy, sao nào? Bố tôi là trưởng khoa ung bướu, anh đánh tôi, còn muốn ở lại chữa trị? Đừng có mơ!”, bác sĩ trẻ kiêu ngạo nói.

Tiêu Viễn đi đến trước mặt bác sĩ trẻ, chế giễu: “Trưởng khoa ung bướu? Ồ, cũng lớn đấy chứ nhỉ? Bệnh viện của người dân từ khi nào trở thành nơi nhà anh có quyền quyết định thế? Đừng nói bố anh là trưởng khoa, dù là viện trưởng cũng không có cái quyền này”.

“Ai nói tôi không có quyền này?”

Ngày lúc này đám đông tách ra, một người đàn ông lớn tuổi bước vào.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận