Lọc Truyện

Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Chị dâu thứ vừa dứt lời, nhớ tới những ủy khuất mà con mình phải chịu đựng, nước mắt ngăn không được lại tuôn ra.

Tư Vân Địch lấy khăn lâu nước mắt cho vợ, ánh mắt có chút bất thiện liếc nhìn Sở Quân Liệt đứng chắn trước cửa.

Sở Quân Liệt nhìn hai người trước mắt, một hồi lâu còn chưa lấy lại tinh thần.

Chị ta nói gì cơ?

Tư tiên sinh vì cậu, mà trừng phạt mấy đứa nhóc Tư gia sao?

"Anh chị sau khi trở về mới chậm rãi cân nhắc rõ ràng". Chị dâu xoa mắt.

"Vân Dịch, chú tuy rằng bối phận so với bọn nhỏ lớn hơn, nhưng chú so với Bắc Thành lớn nhất cũng chỉ hơn có bốn năm tuổi, chờ tới khi chú ch*t thì bọn nhỏ cũng đã sáu bảy chục rồi, lúc đấy thì còn thừa kế cái gì nữa".

(Ôi chời, hết nói nổi)

Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, chợt phát hiện, người này nói nói cũng đúng.

Tư tiên sinh còn trẻ như vậy căn bản không phải thời điểm yêu cầu có người thừa kế.

Cứ cho là bồi dưỡng, trước khi về hưu mấy năm mới bắt đầu cũng không tính là muộn.

"Vân Dịch, chú đem miếng mồi thừa kế tung ra để mọi người đỏ mắt, bọn nhỏ cũng cắn câu". Chị dâu nhớ tới lúc ấy trong lòng đầy sự chờ mong, còn một bộ dáng khích lệ cho con gái, chỉ cảm thấy mình thật ngu ngốc.

"Chú lúc trước cứu Sở Quân Liệt từ tay bọn nhỏ, anh chị đều biết. Chú lúc đó có lẽ cảm thấy bọn nhỏ bị chiều hư rồi, cảm thấy bọn chúng cần phải có một bài học thích đáng". Chị dâu nghẹn ngào nhìn người trước mắt.

"Lúc chú nhận Sở Quân Liệt về làm rể, chú có khả năng vừa nhìn thấy cậu ta liền nhớ tới chuyện lúc trước, cảm thấy Sở Quân Liệt ở chỗ bọn nhỏ phải chịu ủy khuất, lại đúng lúc ba đưa ra di chúc, chú thấy anh chị bất bình nên mới tương kế tựu kế".

"Anh thừa nhận, sau khi nghe công bố di chúc của ba, trong lòng anh thấy không thoải mái". Tư Vân Địch ôm lấy vợ, nhìn vào trong nhà.

"Vân Dịch, anh hiện tại đã rõ, Bắc Viễn nhà anh không phải người thừa kế tốt nhất, nó ngày thường vẫn luôn kiêu ngạo nhưng chỉ là nói miệng, trên thực tế, năng lực làm việc gần như không có".

"Còn có, Sở Quân Liệt". Tư Vân Địch nhìn về phía người đang đứng trước mặt, "Lúc ấy là con trai tôi nói ra những lời nhục nhã với cậu, nói nó một giây kiếm được cả ngàn vạn, nói cậu là kẻ nghèo hèn, tôi thân là cha nó, tôi thay nó nhận tội với cậu".



Tư Vân Địch bỏ xuống lòng tự trọng của bản thân, ở trước mặt Sở Quân Liệt cúi sâu xuống, Sở Quân Liệt theo bản năng mà lùi về sau một bước, có chút bất an quay đầu nhìn về phía phòng ăn.

Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn cảnh tượng phía trước cửa nhà, không nhanh không chậm rút ra tờ giấy ăn, xoa xoa khóe miệng, một lát sau đứng dậy, đi ra phía cửa.

"Vân Dịch". Chị dâu vừa thấy Tư Vân Dịch đi tới, trong toàn là sự cầu xin.

"Anh chị không cần làm Sở Quân Liệt khó xử". Tư Vân Dịch nhìn người đang canh giữ trước cửa, "Trên hợp đồng viết rõ ràng, chỉ cần nó chịu từ bỏ quyền thừa kế Tư gia, lúc nào cũng có thể trở về, so với tìm em, anh chị nên đi khuyên bảo Tư Bắc Viễn thì hơn".

"Bắc Viễn coi trọng mặt mũi, lúc trước vừa bị lừa tiền, chẳng sợ lưu lac ngoài đường cũng khống dám nói với anh chị". Chị dâu ánh mắt đẫm lệ, "Nó hiện tại sống nhờ ở chỗ Bắc Thành, cho dù anh chị nói thế nào nó cũng không muốn làm người đầu tiên phải quay về".

"Thì sao, con muốn em mời nó trở về sao?" Ánh mắt Tư Vân Dịch lạnh nhạt.

"Vân Dịch, anh chị nhờ chú giúp, nói cho nó lần khảo nghiệm này chỉ là để sửa lại thói hư tật xấu của bọn nhỏ, để bọn chúng tôn trọng Sở Quân Liệt". Ánh mắt Tư Vân Địch có chút vội vàng, "Bọn nhỏ nếu biết khảo nghiệm này cùng với việc thừa kế Tư gia không có quan hệ, tự nhiên sẽ quay trở lại thôi".

Tư Vân Dịch hờ hững liếc mắt nhìn anh hai của mình một cái.

"Anh cho rằng em lấy cổ phần trong tay ra để làm trò đùa sao?"

"Nhưng bọn nhỏ căn bản không có cơ hội thừa kế Tư gia". Tư Vân Địch cau mày, nói sự thật.

"Lúc ấy chú cũng đã 70 tuổi, đem công ty giao cho một người 60 tuổi, tuổi tác của bọn chúng so với chú cũng không thua kém bao nhiêu, cho dù chúng nó có thể thành công đi chăng nữa, chẳng phải còn phải đợi thêm bốn năm chục năm sao mới có thể tiếp nhận Tư gia từ tay chú sao, còn chẳng bằng chú trực tiếp đi bồi dưỡng con của chúng nó đi cho rồi".

Tư Vân Dịch nhìn hai người trước mắt, trầm mặc không nói.

"Vân Dịch, bọn trẻ thật sự rất kính sợ chú, cũng rất tin tưởng chú". Giọng Tư Vân Địch mềm xuống, "Những điều anh nói với nó, một chút nó cũng không tin, nhưng chỉ cần chú mở miệng, nó mới có thể hiểu được mục đích thật sự của lần khảo nghiệm này".

"Lần khảo nghiệm này chỉ có một mục đích duy nhất, chính là lựa chọn người thừa kế Tư gia". Sắc mặt Tư Vân Dịch lạnh nhạt, "Nó không muốn trở về thì đây là vấn đề của nó, cùng với mục đích của lần khảo nghiệm này một chút cũng không liên quan đến nhau".

Giọng nói của Tư Vân Dịch lộ ra kiên quyết, Tư Vân Địch và vợ liếc nhìn nhau, trong mắt trần đầy mê mang và bất lực.

Chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai rồi?

Nhưng làm gì có ai tuổi còn trẻ mà đã bắt đầu tìm người thừa kế?

Cố tình những người thừa kế lại chỉ là mấy người chỉ nhỏ hơn anh vài tuổi, vậy việc chọn này có ý nghĩa gì?

"Không tiễn". Tư Vân Dịch xoay người, Sở Quân Liệt hiểu ý, một tay đem cửa đóng lại.

Hai người lần nữa trở lại bàn ăn, trong đầu Sở Quân Liệt hồi tưởng lại lời chị dâu thứ vừa nói thi thoảng lại ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn người ngồi bên cạnh.

Tư tiên sinh... là vì cậu nên mới trừng phạt những người đó sao?

Nhớ lại mấy đứa cháu sau khi kí xong hiệp nghị, mặc một thân quần áo giá rẻ, đặc biệt là giày vải trên chân bọn họ.

Sở Quân Liệt lay lay chén cơm trước mặt, ánh mắt không dời nhìn Tư Vân Dịch.

Tuy rằng lúc trước cậu cũng thử suy đoán, nhưng cậu cũng chưa từng có hy vọng quá xa vời.

Nhưng nghe những lời chị dâu thứ vừa nói, suy đoán đó trong lòng lại nặng thêm vài phần, tựa hồ chỉ cách chân tướng một khoảng cách rất nhỏ.

Tư tiên sinh... Thật sự sẽ vì cậu mà trừng phạt mấy đứa cháu mà anh nhìn từ nhỏ đến lớn sao?



Sở Quân Liệt đem chén cơm lớn trước mặt ăn sạch sẽ, trong lòng vẫn chưa có đáp án chuẩn xác, nhìn Tư tiên sinh dùng xong bữa sáng, đi về phòng ngủ, Sở Quân Liệt một bên vừa thu thập chén đĩa, liền nghe thấy thông báo từ điện thoại di động.

Cầm chén đĩa bỏ vào máy rửa chén, Sở Quân Liệt móc di động ra, nhìn tin nhắn gửi từ ông lão.

Tư Vân Dịch trở lại phòng ngủ, lạt xem tin tức gửi từ mấy nhân viên bảo hộ.

Bốn đứa cháu, mỗi người đều có nhân viên lén bảo hộ an toàn cho bọn họ, bọn họ phụ trách chụp lại những người mà mấy đứa cháu gặp gỡ gửi lại cho anh, trong đó có không ít kẻ lừa đảo hay trong lòng mang ý xấu, nhưng chỉ cần không có động chạm đến tính mạng, mấy người này đều sẽ không ra tay.

Trong một loạt ảnh chụp, Tư Vân Dịch sớm đã chú ý tới một ông lão chỉ bị chụp mơ hồ phần góc nghiêng khuôn mặt.

Vệ sĩ của ông ta làm rất tốt quá trình bảo vệ, nhưng thư ký phía sau lại bị chụp lại, để lại cho anh dấu vết.

Tư Vân Dịch nhìn ông lão với sườn mặt mơ hồ trong màn hình máy tính, ánh mắt khẽ nâng, nhìn ra phía cửa phòng ngủ, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua cửa phòng, nhìn đến một người phía sau cánh cửa.

Cửa phòng ngủ bị gõ xuống ba lần, sắc mặt Tư Vân Dịch vẫn như thường, đứng dậy đi ra mở cửa phòng.

"Tư tiên sinh!" Sở Quân Liệt nhìn cửa phòng ngủ mở ra, có chút hưng phấn cầm di động, cho Tư Vân Dịch xem ảnh chụp bên trong.

Một mảnh đất trông rau, có không ít loại rau dưa, gần tường có dàn giá đỗ, có dây leo xanh biếc bám vào giá, từng đường uốn lượn lên phía trên, bên trên còn có vài bông hoa nhỏ, phía dưới có vài cây cà chua cũng đã kết quả, có đỏ có xanh, rau ngó xuân cũng vừa lúc lớn lên, xanh rờn một mảng.

Vườn rau có hàng ràu gỗ vây quanh, bên cạnh hàng rào còn có vài con gà đi qua đi lại.

"Tư tiên sinh, ông trông được rất nhiều rau, gà nuôi cũng đã lớn rồi!". Sở Quân Liệt vẻ mặt vui sướng, "Ông bảo buổi chiều em đến một chuyến, có thể mang ít rau dưa thịt gà trở về".

"Đi thôi". Tư Vân Dịch nhìn vườn rau sinh cơ bừng bừng, vừa nhìn đã thấy nó được ông lão chăm sóc rất tỉ mỉ.

"Tư tiên sinh, anh thích ăn cái gì, em có thể mang về nhiều thêm một chút". Sở Quân Liệt ánh mắt sáng quắc, một bộ dạng muốn hốt hết đồ của ông lão mang về.

"Mỗi loại lấy một ít là được rồi". Tư Vân Dịch nhìn người thừa kế duy nhất của Sở gia trước mắt, khóe miệng nhịn không được mà giương lên.

Trưa hôm đó sau khi tan làm, Sở Quân Liệt liền đến thẳng chỗ ông lão, mang theo hai cái túi nilong lớn, đến kéo đồ ăn của ông lão.

Ông lão qua hơn nửa năm tĩnh dưỡng, tinh thần so với trước kia đã tốt hơn không ít, trên người sạch sẽ lưu loát, gương mặt cũng sáng hơn vài phần.

Nhìn động tác của Sở Quân Liệt nhanh nhẹn, ông lão ở một bên cười, "Bên kia còn có trái lớn hơn kìa".

"Những cái đó để lại cho ông ăn". Sở Quân Liệt cuốn tay áo lên, nhìn số lượng dưa leo trong túi, cúi người chọn cà chua, "Anh nhà cháu nói, phải để lại cho ông chút đồ ăn".

"Ông cũng ăn không hết". Ông lão đem ghế ra ngồi xuống, nhìn Sở Quân Liệt hái cà chua, tâm tình sung sướng.

Mấy con gà vịt trong sân chạy qua, ở khắp nơi tìm mổ.

Sở Quân Liệt quay đầu, nhìn mấy con gà vịt béo ú trong sân, động tác hái cà chua cũng chậm lại.

"Hái xong, cháu đem hai con gà về đi". Ông lão nhìn ánh mắt của Sở Quân Liệt, nhịn không được mà cười một tiếng, "Chỗ mấy đứa không tiện xử lý, làm luôn ở chỗ ông đi".

"Mấy con vịt kia trông cũng đáng yêu đấy". Sở Quân Liệt tự đấy lòng khen.

"Lấy đi". Ông lão có chút bất đắc dĩ, "Vịt kia ông vốn để lấy trứng, nếu cháu muốn ăn thì cứ bắt vài con".



"Cháu muốn làm vịt quay cho anh nhà". Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm mấy con vịt, "Nhìn có vẻ ngon lắm".

Ông lão thấy Sở Quân Liệt vẫn như trước một bộ dáng "Anh nhà cháu" không rời miệng, trong mắt hiện lên vài phần ý cười.

"Cháu với chồng dạo này sao rồi?"

Sở Quân Liệt nhớ tới vài ngày trước, khóe môi nhịn không được mà giương lên, "Anh nhà đối với cháu rất tốt, mấy ngày trước chúng cháu còn ra ngoài chơi, ngồi tàu thủy ngắm mặt trời mọc, cho hải âu ăn, còn cùng nhau đi quán cà phê Internet".

"Mấy người trẻ tuổi cũng nên đi chơi nhiều một chút". Ông lão có chút hâm mộ, "Ông ngày xưa nhiều lắm là cùng nhau đi xem một bộ phim điện ảnh, sau đó lại cũng nhau khiêu vũ ở công viên".

Sở Quân Liệt nhìn ông lão, chợt nhớ tới chuyện sáng nay, nhấp nhấp môi dưới, nhìn ông lão, thử thăm dò mở miệng.

"Cháu có một người bạn".

"Ừm". Ông lão gật đầu.

"Người bạn kia của cháu, lúc chưa kết hôn với người bạn đời kia, bị mấy người cháu của bạn đời gây khó dễ".

"Lúc ấy là người bạn đời kia cứu bạn cháu, sau khi hai người bọn họ kết hôn không lâu, người bạn đời kia bỗng nhiên đưa ra một bài khảo nghiệm cho mấy đứa cháu, để bọn chúng ra ngoài chịu khổ một chút".

"Sau đó thì sao?" Ông lão gãi gãi mặt, cơ bản đã nghe ra manh mối.

"Hiện tại cha mẹ mấy đứa cháu đó tìm tới, hỵ vọng có thể dừng cuộc khảo nghiệm này lại, nhưng người bạn đời kia lại không đồng ý".

Sở Quân Liệt ngẩng đầu nhìn về phía ông lão, "Ông à, ông có thể phân tích hành động của người bạn đời kia giúp bạn cháu được không?"

"Cái này có gì mà phải phân tích". Ông lão sâu kín nhìn Sở Quân Liệt, "Người bạn kia của cháu, có lẽ cũng có thể tự phát giác ra mà".

Sở Quân Liệt chớp chớp đôi mắt vô tội.

"Ngừi bạn đời kia khẳng định thích bạn cháu". Ông lão nén cười, "Thích đến mức có thể vì cậu ta mà đại nghĩa diệt thân".

(*Đại nghĩa diệt thân: Vì đại nghĩa mà người thân cũng có thể gi*t)
Nhấn Mở Bình Luận