Lọc Truyện

Con Rể Văn Nam Chủ Xuống Tay Với Ta Rồi

Lời ông lão vừa dứt, ngực Sở Quân Liệt liền bắt đầu nóng lên.

Không có việc gì có thể khiên cậu vui vẻ so với việc Tư tiên sinh thích cậu.

"Nhưng mà..." Sở Quân Liệt ngăn lại sung sướng sinh động trong nội tâm, "Người bạn đời kia so với bạn cháu, mọi phương diện đều tốt hơn rất nhiều..."

"Nói cho bạn cháu, có thể được người bạn đời kia coi trọng, chứng minh cậu ta cũng có ưu điểm". Ông lão nghiêm túc mở miệng, lúc nói cảm thấy có chút khát, giơ tay lấy bình giữ ấm trên khung cửa sổ.

"Nhưng khi hai người bọn họ kết hôn, người bạn đời kia là vì cứu bạn cháu". Sở Quân Liệt cúi đầu, nhìn nhìn quả cà chua trên tay.

"Trên đời này người cần cứu có cả ngàn vạn, nhưng người bạn đời kia lại chỉ cứu bạn cháu, này có thể chứng minh điều gì nào?" Ông lão vặn nắp bình giữ ấm, ánh mắt sâu xa.

"Huống hồ là cả một đời hôn nhân, người bạn đời kia, nếu một chút cũng không coi trọng bạn cháu, sao có thể đưa ra quyết định này được?"

Sở Quân Liệt nhìn ông lão, trong mắt có chút bừng tỉnh.

"Không bằng cháu hỏi người bạn kia của cháu một chút". Ông lão đem bình lại gần miệng thổi thổi, thử giúp cậu tìm một điểm đột phá.

"Lúc bạn cháu gặp người bạn đời kia, có thể hiện ra ưu điểm nào hay không?"

Sở Quân Liệt nỗ lực suy nghĩ về hoàn cảnh lần đầu cậu gặp Tư tiên sinh, không biết thế nào lại nhớ tới khi mình cởi áo khoác, ánh mắt của Tư tiên sinh dừng trên ngực của mình.

"Cậu ta ngực lớn!" Ánh mắt Sở Quân Liệt nháy mắt khẳng định.

Ông lão run tay, nước trong bình cũng đổ cả ra quần.

Sở Quân Liệt ngẩn người, cảm giác mình lỡ miệng rồi.

"Sao lại... nông cạn như vậy?" Ông lão có chút khổ sở ngẩng đầu, "Không có ưu điểm nào khác sao?"

"Người bạn kia của cháu..." Sở Quân Liệt trên mặt có chút nóng, "Dáng người cũng khá tương đối".

Biểu tình của ông lão càng thêm thống khổ, cánh tay nâng lên, run rấy đem bình giữ ấm đặt lại chỗ cũ.

"Cháu đi chuẩn bị đồ ăn đi, ông đi thay quần".



Nhìn bóng dáng ông lão, Sở Quân Liệt nhanh chóng cúi đầu nhìn thoáng qua bản thân, đỏ mặt lập tức ngẩng đầu lên.

Cà chua đã hái được mười mấy quả, nhìn ngó khóm rau ngó xuân, Sở Quân Liệt nhìn về phía cửa, thong thả nhổ một cây ngó xuân, bắt đầu bẻ từng lá.

"Tư tiên sinh thích mình, không thích mình, thích mình, không thích mình,..."

(Sở thíu nữ, hết lông Liệt Phong đến rau của ông lão, quá báo🥲)

Cuối cùng chỉ còn một cái lá con, vừa đúng lúc là "Thích", Sở Quân Liệt mặt mày hớn hở, vặt một ít cải ngồng cho vào trong miệng.

Thật là ngọt ngào.

Ông lão thay quần trở ra, chỉ thấy Sở Quân Liệt đem đồ ăn đựng vào hai bao lớn, đang đứng trong sân, nhìn mấy con vịt cách đó không xa.

Hai con gà nằm bên cạnh đã không có động tĩnh gì, vịt hồn nhiên không biết nguy hiểm đang cận kề, ở trong sân nhàn nhã mổ mổ.

Mắt thấy vịt đã tiến vào vòng săn của Sở Quân Liệt, ông lão không đành lòng xoay đầu, nghe được mấy tiếng "Cạc cạc", sau đó liền không còn động tĩnh nữa.

Một người có thể đem năm tên lưu manh đánh bò ra đất, một con vịt đương nhiên không phải là đối thủ của Sở Quân Liệt.

Ông lão nhìn Sở Quân Liệt vui vẻ đem gà vịt xử lý sạch, giông như gặp niềm vui lớn, vui vui vẻ vẻ mang theo gà vịt và đồ ăn đứng ở cửa chào tạm biệt.

"Ông à, cảm ơn gà vịt và đồ ăn của ông, lần sau cháu lại tới".

"Đi đi, đi đi". Ông lão vội vàng phất tay.

"Ông chú ý nghỉ ngơi nha, lần sau tái khám cũng đừng quên nhé". Sở Quân Liệt nhắc nhở ông lão, "Bác sĩ nói, mỗi sáu tháng ông phải tới kiểm tra một lần đó, lúc ấy cháu sẽ đi cùng ông".

"Ông biết rồi". Ông lão nhìn Sở Quân Liệt, trên mặt mang theo ghét bỏ nhưng đáy mắt lại tràn ngập ý cười, "Cứ dong dài mãi vậy!"

Tư Vân Dịch buổi chiều khi trở về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi vịt quay, Liệt Phong nằm trước cửa phòng bếp, dùng mùi đẩy cửa hé ra một chút, đầu chó hương vào trong thăm dò, tìm kiếm.

"Tư tiên sinh, anh trở về rồi!".

Sở Quân Liệt nghe được động tĩnh ở cửa, mở cửa phòng bếp lập tức chạy tới, trên mặt toàn là vui cười, như là gặp được chuyện may mắn.

"Ừ". Tư Vân Dịch đổi giày đi vào phòng khách, đang muốn cởi áo khoác, phát hiện ánh mắt Sở Quân Liệt.

"Tư tiên sinh, để em giúp anh". Bước nhanh tới trước Tư Vân Dịch, cùi đầu đem nút áp tây trang cởi bỏ, ba cái nút mà cởi tới tận hai phút, trong lúc đó còn ngẩng đầu lên mấy lần, ánh mắt lộ ra nhiệt độ nóng bỏng.

Tư Vân Dịch còn đang suy tư xem hôm nay có xảy ra biến động gì, chỉ thấy Sở Quân Liệt nhanh chóng bước ra phía sau, nhẹ nhàng đem tây trang cởi xuống.

"Tư tiên sinh, có thể dùng bữa rồi". Sở Quân Liệt ôm áo khoác của Tư Vân Dịch, ánh mắt nhảy nhót.

Trên bàn cơm có vịt quay, Sở Quân Liệt đem vịt cắt thành từng miếng, phối hợp với nước chấm, gia vị, hành lá và bánh pía, Tư Vân Dịch ngồi xuống liền phát hiện vịt được Sở Quân Liệt xử lý rất tốt.

(Hông phải cái bánh pía sầu riêng đâu nha mấy ní)

Da vịt bên ngoài là một màu nâu óng ả, thoại nhìn vô cùng hấp dẫn, mỗi miếng thịt đều có nạc mỡ đan xen, mùi hương nồng đậm, thoại nhìn thật khiến người ta thèm thuồng. 𝑁hanh‎ nhấ𝙩‎ 𝙩ại‎ [‎ 𝙩ruⅿ𝙩ru‎ y𝐞n.𝘝𝑁‎ ]

Sở Quân Liệt xoay người vào phòng bếp tiếp tục bưng đồ ăn lên, Liệt Phong vẫy vẫy đuôi to trộm chạy tới, đôi mắt xanh lam nhìn Tư Vân Dịch, nước miếng cũng sáp chảy xuống đất.

Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn vào phòng bếp, kẹp một miếng thịt vịt, đặt trước mặt Liệt Phong.

Liệt Phong cúi đầu nhanh chóng ăn xong miếng thịt vịt, giống như Trư Bát Giới ăn nhân sâm, một ngụm nuốt xuống, còn chưa kịp nếm mùi vị ra sao.



Liệt Phong cũng nhìn vào phòng bếp, thân mật cọ cọ vào chân Tư Vân Dịch, còn muốn thêm một miếng nữa.

"Một miếng cuối cùng". Tư Vân Dịch âm thanh nhẹ nhàng, lẫn nữa gắp một miếng thịt cho Liệt Phong. Sở Quân Liệt bưng rau ngó xuân cùng một bát thịt gà đi ra, Liệt Phong lập tức ngừng miệng, giữ nguyên miếng thịt vịt trong mồm không nhúc nhích, làm bộ cái gì cũng chưa ăn, bước mấy bước chân chó tứ bình bát ổn đi vào phòng ngủ.

"Tư tiên sinh, đây đều là do ông tự tay nuôi dưỡng đó". Sở Quân Liệt cười vui vẻ, nhanh chóng trở lại phòng bếp, bưng một bát rau trộn dưa leo lên, "Dạo này sức khỏe của ông tốt lắm, béo lên không ít rồi".

"Vất vả rồi". Tư Vân Dịch nhìn bàn đồ ăn, hẳn là Sở Quân Liệt tốn không ít thời gian đây.

Cơm chiều vốn là do dì giúp việc chuẩn bị, nhưng hiện tại Sở Quân Liệt càng thêm tích cực.

Tư Vân Dịch yên lặng dùng bữa, nếm gà cùng cơm, lại kẹp một miếng bánh pía, cuốn thịt vịt quay, hượng vị đúng là không tồi.

"Tư tiên sinh, cái này cuốn thế nào vậy?" Sở Quân Liệt cầm lấy miếng bánh pía, ánh mắt ngây ngô nhìn về phía Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch nhìn phối liệu được dọn đầy đủ trên bàn, đầu bếp đã chuẩn bị kĩ càng tỉ mỉ như vậy mà không biết cách ăn thì cũng có chút...

Nhưng cũng không phải là không có.

Tư Vân Dịch nhận lấy bánh pía trên tay Sở Quân Liệt, dùng đũa dính chút nước sốt, phết một lớp mỏng lên bánh pía, kẹp hai ba miếng thịt vịt để vào giữa, lại gắp thêm hành lá và dưa leo, sau đó cuộn lại.

Sở Quân Liệt nhìn ngón tay thon dài trắng nõn cuốn bánh cho mình, khi cuốn được đưa qua, cậu vui vẻ cắn một miếng.

Tư Vân Dịch cầm cuốn đã bị cắn một miếng, ngón tay hơi dừng.

"Tư tiên sinh cuốn ngon thật đó". Đôi mắt Sở Quân Liệt đen bóng, thân thể hơi ngả về phía trước, lại lần nữa tiến đến, ăn cuốn từ trong tay Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch nhớ tới sự cố bánh mì, ánh mắt hơi khép, muốn đem phần cuốn còn lại đặt vào trong chén của Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt nhận ra ý đồ của Tư Vân Dịch, hai tay nhẹ nắm lấy tay Tư Vân Dịch, đem cuốn vịt trong tay anh ăn sạch.

Như chó bự dùng móng vuốt cầu xin chủ nhân đút cho ăn, Tư Vân Dịch đối diện với tầm mắt của Sở Quân Liệt, nhìn lỗ tai phiếm hồng của cậu, sau khi ăn xong cuốn vịt, cúi đầu hôn nhẹ lên đầu ngón tay khi nãy mới cầm đồ ăn.

Ngón tay Tư Vân Dịch khẽ nhúc nhích, đôi mắt Sở Quân Liệt đen láy, trong suốt hông muốn xa dời nhìn người trước mắt, khẽ hôn lên ngón tay khác.

Môi Sở Quân Liệt khá mỏng, cánh môi chạm vào đầu ngón tay, Tư Vân Dịch có thể cảm nhận được một cảm giác mềm mại.

Sở Quân Liệt dường như khó mà ngăn cản được tình cảm nơi đáy lòng, thành kính mà hôn lên đầu ngón tay nhe hàn ngọc trước mắt, cậu có thể thấy được đầu ngón tay của Tư tiên sinh hơi có màu hồng nhạt, mê người hơn bất luận món đồ ăn nào.

Phảng phất như nhận ra tâm tư tham lam của Sở Quân Liệt, nhìn cậu ngắm nhìn ngón tay thon dài phía trước, từng đốt tay đều hiện ra rõ ràng.

Sở Quân Liệt giương mắt, nhìn ánh mắt anh hờ hững, Sở Quân Liệt thuận theo cúi đầu, cần thận muốn hôn lên từng khớp ngón tay.

"Buông tay". Tư Vân Dịch khắc chế lại Sở Quân Liệt đang dần lớn mật hơn.

Sở Quân Liệt nghe thấy, thuận theo mà buông tay ra, giương mắt quan sát Tư tiên sinh, đáy lòng có chút lo lắng mà mím môi.

Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt đang cẩn thận quan sát, trông như chó bự đã biết sai, ánh mắt có chút tủi thân cùng sợ hãi.

Tư Vân Dịch im lặng hồi lâu, nhớ tới trên danh sách anh có ghi muốn hoàn thành trải nghiệm lần đầu tiên kia, hiện tại đối với sự thân mật này cũng không phải là quá mức, trước tiên cũng nên có chút tiếp xúc mới có thể giúp hai người thích ứng với nhau.

Tư Vân Dịch giật giật tay, ngước mắt nhìn Sở Quân Liệt.

"Đi lấy hai tờ khăn giấy".

Sở Quân Liệt lập tức đứng dậy rút ra hai tờ khăn giấy, không ít cũng không nhiều hơn.



Tư Vân Dịch đem tay đặt trước mặt Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt cúi đầu, nháy mắt hiểu ra, kiềm chế kinh hoàng trong tim, cầm giấy ăn cẩn thận chà lau bàn tay trước mắt, từ lòng bàn tay, mu bàn tay, đến từng ngón tay.

Giống nhe bảo dưỡng một kiệt tác nghệ thuật, khóe miệng Sở Quân Liệt nhịn không được mà giương lên, Tư Vân Dịch thu lại bàn tay đã được lau sạch sẽ, ở trên trán cậu búng nhẹ một cái.

Sở Quân Liệt giơ tay che che cái trán nhận phạt, so với việc Tư tiên sinh tức giận, chút đau này có tính là gì.

"Ăn cơm". Tư Vân Dịch bình tĩnh mở miệng.

Sở Quân Liệt lập tức nâng bát cơm, vừa nhìn trộm Tư tiên sinh, vừa gắp từng ngụm đồ ăn vào miệng.

Tư Vân Dịch suy tư về lý do làm Sở Quân Liệt đột nhiên lớn mật như ngày hôm nay, có lẽ có liên quan đến mấy lời chị dâu thứ nói sáng nay, cũng có thể có liên quan đến việc cậu ghé nhà ông lão hôm nay.

Sở Quân Liệt tám phần cho rằng điều chị dâu thứ nói là sự thật, sau khi chứng thực ở chỗ ông lão, cho nên mới lớn mật muốn chứng minh xem cậu có phải được thiên vị hay không.

Nghiệm chứng thành công vậy sau này cậu cũng sẽ không còn lo lắng sợ hãi nữa.

Nghiệm chứng thất bại, Sở Quân Liệt có khả năng sẽ lại tiến vào vòng hoài nghi cùng bất an và tự ti.

So sánh lại...

Suy nghĩ của Tư Vân Dịch còn chưa kết thúc, chỉ cảm thấy dưới chân có cái gì đó nhẹ cọ.

Tư Vân Dịch vốn tưởng là Liệt Phong, nhưng không thấy Liệt Phong từ phòng ngủ bước ra.

Tư Vân Dịch cầm đũa yên lặng một lát, dưới chận lại bị chậm rãi cọ cọ.

Đối phương cẩn thận khống chế lực đạo, chậm rãi từ trên xuống dưới, giống như ẩn mình trong bóng tối mà thân mật lấy lòng.

Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt mặt đỏ bừng, đôi mắt nhuận nhuận, như là cố tichs lũy đủ dũng khí, muốn bằng được phải có một đáp án.

Tư Vân Dịch rũ mắt buông đôi đũa trong tay, động tác cọ dưới chân lập tức ngừng lại, ánh mắt Sở Quân Liệt có chút bất an, khẩn trương không biết phải giải thích ra sau.

Sở Quân Liệt không biết vì sao bản thân lại muôn làm như vậy, vì sao lại muốn thử điểm mấu chốt của Tư tiên sinh, sinh hoạt từ lúc gặp Tư tiên sinh đến nay rõ ràng tốt như vậy, vì sao lại không biết đủ như vậy.
Nhấn Mở Bình Luận