Lọc Truyện

Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới


"Vân Thanh La, mặc dù ngươi bị người khống chế mới có thể như thế, nhưng trong trong lòng ngươi vẫn có tâm hại người, vì thế mới bị người lợi dụng.

Cố Tích Cửu là môn nhân của bản tôn, ngươi có tâm muốn giết nàng, cho dù không làm gì cũng đủ luận tội chết!"
Vân Thanh La run rẩy cả người, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.

Thánh tôn nhìn nàng ta một lát, thờ ơ nói: "Niệm tình ngươi là đệ tử thiên bẩm, tạm tha cho ngươi tội chết, nhưng cũng cần phải chịu một chút trừng phạt để ngươi ghi nhớ.

Phạt ngươi sau khi khỏi hẳn thì vào hoang cảnh một tháng."
Vân Thanh La không biết hoang cảnh là gì, nhưng cũng đoán ra được không phải một nơi tốt đẹp gì.


Tuy nhiên, khi nàng ta nhìn thấy ánh mắt thương hại của Trừng Ác sứ giả nhìn mình, nàng ta liền biết đó tuyệt đối là một nơi cực kỳ khủng khiếp ——
Nhưng ít nhất còn giữ được mạng, Vân Thanh La vẫn cảm thấy biết ơn.

Thánh tôn lại nhìn về phía Dung Triệt, Dung Triệt cười khổ: "Thánh tôn, Dung Triệt có tội, thỉnh thánh tôn trách phạt."
Thánh tôn thản nhiên nói: "Ngươi biết là tốt! Phạt ngươi lập tức khởi hành về Phi Tinh Quốc!"
Dung Triệt: "......"
Sắc mặt Cố Tích Cửu hơi đổi, sự kiện lần này khiến Dung Triệt mất khoảng ba phần tư công lực, hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn không thể đứng nổi, hắn phải quay về như thế nào? Phải biết rằng, quãng đường đó xa mấy ngàn dặm......!
Nàng không biết thánh tôn đã nhìn thấy gì từ trong trí nhớ của Dung Triệt, nhưng Dung Triệt vẫn luôn là bằng hữu của nàng, nàng không thể nhìn hắn gặp nạn mà không cứu.

Nàng thử thăm dò muốn van xin giúp Dung Triệt: "Thánh tôn, Bát hoàng tử gần như mất hết công lực, hiện tại chỉ sợ hắn không thể đứng lên được, hay là......" Nàng đang muốn nói hay là để hắn nghỉ tạm một ngày rồi đi.

Nhưng đã bị thánh tôn ngắt lời: "Trước mặt bản tôn cũng có chỗ cho ngươi nói chuyện?"
Cố Tích Cửu: "......"
Thánh tôn không nhìn nàng, xoay người rời đi, chớp mắt không nhìn thấy bóng dáng nữa.

Bốn sứ giả hai mặt nhìn nhau, Thưởng Thiện sứ giả nhìn nhìn Cố Tích Cửu, sợ nàng xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "Cố cô nương đừng lo lắng, thật ra thánh tôn......"
"Ta không lo lắng." Cố Tích Cửu ngẩng đầu mỉm cười, không thèm để ý: "Đó là lỗi của ta."
Thân phận của nàng kém xa thánh tôn, ở trước mặt hắn, nàng thật sự không có quyền để nói.


Chỉ vì trong lúc nhất thời, nàng quá lo lắng.

Hơn nữa thánh tôn vẫn luôn đối với nàng không tệ, khiến nàng có một chút ảo tưởng, cho rằng hắn dễ thân thiết và đáng kính giống như gia gia, có thể cho phép nàng nói chuyện giống như một hài tử.

Rốt cuộc, nàng đã sai, đánh giá thân phận mình quá cao ở trong cảm nhận của hắn, chạm phải cái đinh này cũng đúng.

Nàng an ủi bốn sứ giả: "Yên tâm, sau này Tích Cửu sẽ để ý tới lời nói và hành động khi ở trước mặt thánh tôn."
Bốn sứ giả: "......" Sao bọn họ lại càng cảm thấy không yên tâm?
Nhưng lúc này bọn họ cũng không thể nói gì, vẫn còn nhiều việc cần bọn họ giải quyết hậu quả.

Thưởng Thiện sứ giả nhìn nhìn quầng thâm trên mắt Cố Tích Cửu, quan tâm nói: "Cố cô nương, cô nương cũng trở về nghỉ ngơi đi.

Chỉ còn mấy canh giờ nữa là trời sáng, cô nương hãy chợp mắt một chút."
Cố Tích Cửu lắc đầu, đi đến trước mặt Dung Triệt, vươn tay nâng hắn lên: "Bát điện hạ, ta đưa ngươi xuống núi."

Pháp chỉ của thánh tôn là muốn Dung Triệt lập tức lăn xuống núi, pháp chỉ này không ai dám vi phạm, vì thế hiện tại cho dù Dung Triệt nằm liệt trên mặt đất, hắn cũng phải rời bước.

Con đường xuống núi cực kỳ gập ghềnh, hơn nữa không thể đi xe ngựa.

Hắn muốn xuống núi chỉ có thể đi bộ hoặc cưỡi ngựa đi xuống, nhưng với thể chất hiện tại của hắn, hai loại này đều không thể dùng được.

Cố Tích Cửu có ý định đưa hắn xuống núi, tìm một nhà nào đó rồi mướn một chiếc xe ngựa, sau đó đợi đến khi tới thị trấn phía trước, sẽ đổi một chiếc xe tốt hơn đưa hắn quay về.




Nhấn Mở Bình Luận