Lọc Truyện

Độc Phi Ở Trên, Tà Vương Ở Dưới


Tay nàng còn chưa động tới cánh tay Dung Triệt, nàng đã bị Long Tư Dạ ngăn cản: "Tích Cửu, hãy để ta đưa hắn xuống núi.

Ngươi đưa đi không được tiện lắm, ta có tọa kỵ bay, trong vòng nửa canh giờ có thể đưa hắn đưa đến thị trấn nhỏ phía dưới chân núi."
Long Tư Dạ nâng Dung Triệt dậy, gọi toạ kỵ tiên hạc, mang theo hắn bay lên, tiên hạc vỗ cánh hét dài, chớp mắt bay xa.

Cố Tích Cửu sững sờ.

Bất luận như thế nào, Long Tư Dạ vẫn luôn là người hiểu nàng, cũng luôn yên lặng giải tỏa nỗi lo lắng của nàng......!
Hình ảnh Long Tư Dạ ở trong giấc mộng lại lướt qua trong đầu nàng, tâm tình nàng trở nên bực bội một cách khó hiểu, đột nhiên rất muốn hỏi trái tim Long Tư Dạ rốt cuộc nằm ở đâu?
Bốn sứ giả bận rộn xử lý và giải quyết hậu quả, Cố Tích Cửu cuối cùng quay về tới chỗ ở của mình.

Không thể không nói, phẩm vị của thánh tôn rất cao, căn phòng được trang trí cực kỳ có phong cách, rất cách điệu, khiến người liếc mắt nhìn xem một cái đã cảm giác rất thoải mái.


Nàng rửa mặt rồi quay trở lại giường của mình.

Nàng không thay áo ngủ do mình tự may, áo ngủ kia hơi mỏng, buổi tối ngủ nàng hay đạp tung chăn, vì thế rất dễ bị lộ ra hết.

Nếu như nàng ngủ ở trong phòng của mình, nàng tất nhiên muốn thay áo ngủ đặc biệt thoải mái kia, nhưng ở đây nàng không dám!
Căn phòng này nhìn qua xa hoa lộng lẫy, được xây dựng bởi bốn vị sứ giả trong vòng một canh giờ, nàng luôn cảm giác bọn họ không phải xây, mà là dùng thuật pháp biến ra.

Lỡ may thuật pháp của bọn họ đột nhiên mất hiệu lực......!
Nói không chừng tòa đại trạch viện này sẽ bỗng nhiên biến mất! Nàng ngủ dậy một giấc, có thể là đang nằm ở trên đường lớn.

Mặc dù toà nhà này rất đẹp, nhưng nàng luôn cảm giác không bằng ngủ ở trong túp lều tranh chắc chắn của mình.

......Edit: Emily Ton......!
Đồng hồ sinh học của nàng rất mạnh, mặc dù ban đêm lăn lộn một vòng, cực kỳ mệt mỏi, nhưng ngày hôm sau nàng vẫn rời giường rất sớm.

Sau khi rửa mặt xong nàng liền đi tới tiền viện vấn an thánh tôn.

Thánh tôn dường như cũng vừa mới ngủ dậy, tóc tai còn rối tung, vạt áo không cài chặt, có chút buông lỏng, vừa nhìn thấy nàng tiến vào: "Sao dậy sớm vậy?"
Hắn cho rằng nàng sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao, dù sao đêm qua nàng bận rộn như vậy, tiểu hài tử vẫn còn đang tuổi tham ngủ......!
Cố Tích Cửu cung kính với hắn, trước hết nói lời vấn an, sau đó mới cúi đầu trả lời: "Tích Cửu đã quen dậy sớm luyện công."
Thánh tôn nhìn chằm chằm khi nàng buông đầu xuống, xuất thần một lát mới phát hiện nàng vẫn đang quỳ, hơi nhíu mày lại.


Mặc dù hắn đã quen nhìn người khác quỳ, nhưng không quen nhìn nàng quỳ ở trước mặt hắn......!
"Đứng lên đi, sau này không cần tới thỉnh an."
Cố Tích Cửu đáp vâng một tiếng, lúc này mới đứng dậy.

Thánh tôn thấy nàng vẫn cúi thấp đầu, càng thêm không thoải mái.

Hắn nhấc ống tay áo, trước mắt liền xuất hiện một cái bàn nhỏ, trên bàn có mấy đĩa điểm tâm và trái cây: "Qua đây ăn chút gì đi."
Cố Tích Cửu vẫn cúi đầu như cũ: "Tạ thánh tôn, Tích Cửu vẫn nên quay về phòng mình để ăn." Hắn quá cao lớn, nàng cảm thấy áp lực quá lớn khi ngồi cùng hắn.

Hơn nữa, thân phận của hắn nằm ở nơi đó, cho dù ngồi với hắn nàng cũng phải quỳ xuống cảm tạ, quá không được tự nhiên.

Không bằng quay về chỗ ở của mình, hoặc là đi ra ngoài tìm đồ ăn nơi khác.

Thánh tôn nhìn nàng, giơ tay bóp trán.


Nàng đôi khi khiến hắn cảm thấy đau đầu.

Khi nàng cung cung kính kính, hắn lại cảm thấy không thoải mái.

Thế giới này quá nhiều người cung kính đối với hắn, chỉ có nàng là ngoại lệ, chẳng lẽ ngoại lệ này cũng muốn biến mất?
"Cố Tích Cửu, ngươi sợ ta?"
Cố Tích Cửu rốt cuộc ngẩng đầu: "Không, Tích Cửu tôn trọng ngài."
"Nếu không sợ, vậy qua đây ăn cơm!"
Cố Tích Cửu không phản bác nữa, đáp lại Vâng, sau đó đi tới gần bàn nhỏ.




Nhấn Mở Bình Luận