Lọc Truyện

Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Tác giả: Nghịch Thủy Chi Diệp

Dịch: Mink

***

Khung cảnh thực tế trái ngược hoàn toàn so với lời kể của mấy thanh Thần Kiếm.

Phần lớn người chơi còn đang đợi máy hoặc chuẩn bị vào chơi cũng đều tập trung lại và xem livestream của lão bản.

- Hình như nơi này không khác gì cả so với vùng biển bình thường.

Mộc Thanh nói.

- Tiểu nha đầu, đừng để khung cảnh trước mắt thao túng tâm lý! Có thể ngay sau đó phong ba bão táp sẽ xuất hiện và nuốt chửng toàn bộ bọn họ!

Hai người mặc áo choàng đen nói.

- Thật sao?

Tiểu Nguyệt vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn chăm chú.

Cô bé đã ăn hết nửa túi khoai tây chiên …

- Có gì đâu nhỉ?

- Tóm lại, tí nữa sẽ…

Cô bé đã ăn hết túi khoai tây chiên…

Lão bản bình tĩnh nhìn mặt biển hỏi:

- Cổ đại tiên nhân đều đến nơi này sao?

Cô Đình Vân nói:

- Trong sách cổ đều ghi lại như vậy!



- Hay là chúng ta bay thẳng lên trời thử xem?

- Chán chết… Chương trình này chả có ý nghĩa gì cả. Vậy mà tuyên truyền lại nói chuyến đi này cực kì vĩ đại và quan trọng.

- Có lẽ quá lâu rồi nên mọi mối nguy hiểm đã biến mất.

Lúc ban đầu Cô Đình Vân cũng rất lo lắng vì sự nguy hiểm có thể phải đối mặt nhưng bây giờ lão lại đang hừ hừ tiểu khúc vì vui vẻ.

- Tây Hồ cảnh đẹp, suốt ba tháng trời,…

Lão bản cũng bình luận:

- Liệu chúng ta có bay ra ngoài không gian luôn không nhỉ?

- Mọi người nhìn kìa! Sương mù! Có gió!

Một người trong quán net hét lên.

- Truyền đạo đại nhân, theo ngài đám thổ dân kia muốn đi đâu vậy?

Ba nhân viên vệ sinh đang ngủ gà ngủ gật ở ghế salon cũng đứng bật dậy:

- Tại sao đám người kia lại..

Trong sương mù, sấm sét màu đen giật đùng đùng, không có mặt trời, ngôi sao. Giống như bọn họ đang di chuyển trong một đường hầm.

- Hả? Đây là đâu? Người đâu? Cô viện trưởng đâu?

- Lão phu cũng không biết!

- Chao ôi, có biến rồi!

- Phát hiện từ trường không xác định!

- Chả lẽ chúng ta bắt đầu độ kiếp rồi?

- Hỏng! Hỏng rồi! Lão phu còn chưa đạt đến cảnh giới đó, chắc chắn phải chết!

Đám người xem hốt hoảng.

Toàn bộ hiện trường nhốn nháo.

Ba nhân viên vệ sinh chỉ biết vỗ trán.

Hai người mặc áo choàng đen nhìn nhau:

- …

Bọn họ đi xuyên qua đường hầm tối đen.

- Hả? Đây là đâu?



Bọn họ đã xuất hiện ở trên một khu rừng rậm.

Hoàn cảnh nơi này khác hoàn toàn lúc trước.

Tất cả mọi người chỉ biết há hốc mồm, nhìn về phía lão bản.

Lão bản cũng trợ mắt, há mồm hét lên:

- Việc này không khoa học!

- Tinh không đâu? Vũ trụ đâu?

- Ặc, ta đang livestream! Vậy phải giải thích thế nào đây?

- Chả lẽ đây chính là thượng giới? Tiên giới?

Lý Hạo Nhiên bình luận:

- Chúc mừng những ai đang xem trực tiếp. Mọi người có thể thấy là lão bản cũng bị bất ngờ và cảm thấy chuyện này không khoa học!

- Ta cũng cảm thấy chuyện này không khoa học. Đây chính là độ xong thiên kiếp hả?

Tố Thiên Cơ cảm thán.

Tiểu Nguyệt:

- Đây không phải là chương trình thực tế tiếp cận sự thật sao?

Ba nhân viên vệ sinh tiếp tục vỗ trán.

Hai người mặc áo choàng đen cũng thẫn thờ.

- Chúng ta đang ở đâu nhỉ?

Cô Đình Vân hỏi lão bản.

Lão bản thẫn thờ thầm nghĩ: “Làm sao ta biết? Chuyện này không giống như những gì ta được học à?”

Hắn ngẫm nghĩ vài phút rồi nói:

- Có lẽ… Chúng ta kích hoạt cơ quan gì đó nên bị đẩy sang một nơi khác.

- Theo ta suy đoán, nơi này có thể là…

Hắn ngây người ra vì không biết phải giải thích tiếp như thế nào.

Đúng lúc này, Cô Đình Vân nói chen vào:

- Lão phu nghĩ là đây có thể là một tiểu thế giới. Nói cách khác chúng ta vô tình đi nhầm đến nơi này.

- Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Hôm nay phiên livestream sẽ dừng tại đây! Hẹn gặp lại mọi người!

Lão bản nhanh chóng tiếp lời.

Khiết Tây Tạp khinh thường:

- Chỗ của đám thổ dân này mới là tiểu thế giời… Vậy mà dám nói thế giới của ta là tiểu thế giới!

- Tại sao bọn họ lại đến được đó…

- Có lẽ là do chiếc phi thuyền kia…

Tây Á hét lên:

- Mọi người hãy nhìn lên trời!

Lão bản cũng theo bản năng chếch máy quay lên trên và ở đó có hai mặt trời. Một mặt trời đang treo lên cao và một mặt trời sắp xuống núi.

- Ặc! Có hai hệ mặt trời sao?

Lão bản ngơ ngác.

Trưởng lão An Đức Liệt đã nói:

- Nhận ra rồi sao?

Lạc Phiêu Linh chầm chậm gật đầu:

- Món thánh vật cổ xưa ở trong bộ tộc cũng khắc những thứ này… Ta chỉ nghĩ đó là dị tượng nhưng không ngờ…

- Lão bản, năng lượng phòng hộ của phi thuyền không còn nhiều…

Cô Đình Vân nói.

Lão bản:

- Chương trình xin tạm dừng ở đây! Chào tạm biệt mọi người!
Nhấn Mở Bình Luận