Lọc Truyện

Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét - Tác giả: Nghịch Thủy Chi Diệp

Dịch: Mink

***

Ngay khi Phương lão bản lật xe, mọi người cảm thấy hụt hẫng và có chút hoài niệm những kí ức xưa. Đó là khi ngón tay lão bản lướt trên bàn phím và tạo ra những highlight để đời.

Bây giờ lão bản lại lật xe, thật sự là cá ướp muối! Đây không phải Phương lão bản của ngày xưa nữa rồi!

- Bây giờ lão bản cũng là cá ướp muối!

Tiểu Nguyệt thì thầm.

- Hình như cá ướp muối cũng không phải là xấu…

Tiểu Nguyệt thầm thì.

Ngay cả Khiết Tây Tạp cũng thầm nghĩ hay là mình nhân cơ hội này để bắt chẹt tiểu tử kia và trả thù hắn.

Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy lạnh sống lưng vì những người dám làm thế thì bây giờ họ đang làm lao công cho quán net.

- Sáo lộ này quen thuộc quá!

- Chuyện này… Thường xuyên livestream, lật xe là chuyện bình thường!

Lão bản bình tĩnh nói.



Truyền tin ngọc của lão bản nhấp nháy.

- Nói đi, có phải ngay từ đầu ngươi đã biết thân phận của chúng ta rồi đúng không?

- Khiết Tây Tạp?

- Hóa ra là thế!

- Mục đích của ngươi là gì?

- Ặc… Ta chỉ là ông chủ quán net thôi, ngươi nghĩ ta có thể làm gì? Ta chỉ muốn mở thêm chi nhánh để mọi người cùng nhau chơi game thôi mà…

- Phụt! Chúng là là kẻ địch! Ngươi không sợ chết sao?



Khiết Tây Tạp tức giận.

- Vậy mục đích của các vị là gì? Ta nghĩ là hủy diệt cũng không mang lại cho các vị lợi ích gì quá to lớn cả… Cho nên chúng ta không cần phải làm thế.

- Ta không thể trả lời. Đám thổ dân không thể hiểu được!

Khiết Tây Tạp có vẻ rất tự hào vì huyết mạch của nàng.

- Thực dân? Đàn áp hoặc là bóc lột? Chủ nghĩa tư bản sao?

Lão bản hơi bất ngờ.

- Hay là… Chỉ đơn giản là tiêu diệt dị đoan?

Khiết Tây Tạp tỏ ra khiếp sợ vì hình như tên thổ dân này biết nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng.

- Tư tưởng của các ngươi rất sai lệch…

Lão bản nói rất nghiêm túc.

- Cá lớn nuốt cá bé, người thích nghi thì sống

- Hơn nữa, ngươi đừng nghĩ là mấy cái ảo cảnh của mình rất đặc biệt. Chúng ta cũng đã có công nghệ này từ rất lâu rồi. Thậm chí ảo cảnh của chúng ta còn có thể mang lại tác dụng trực tiếp đến người sử dụng như một số bí cảnh thời cổ.

Lão bản kinh ngạc.

- Thậm chí “livestream” kia cũng là chuyện rất bình thường. chúng ta cũng có thể làm được.

- Đó chính là sự vĩ đại của chúng ta!

Nàng cảm thấy lão bản sắp quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của mình đến nơi rồi.

- Các vị đã làm thế được bao lâu rồi?

Lão bản hỏi.

- Sớm hơn các ngươi rất lâu.

Nàng cười nhạo.

- Thậm chí bây giờ nó đang từ từ trở nên thịnh hành ở khắp nơi rồi.

Khiết Tây Tạp ưỡn ngực.

Phương lão bản: “Móa, chỉ mới đang từ từ thịnh hành mà cũng dám lên mặt với ta! Thế giới của ta trước đây thì nó còn đã thịnh hành khắp thế giới rồi!”

Lão bản hỏi:

- Vậy ở chỗ các ngươi có rất nhiều người đều đang sử dụng ảo cảnh này sao? Ta muốn xem nó thì phải làm như nào?

- Ngươi đang ở đâu?

- Hình như là…

Lão bản trả lời.

Ngôn ngữ ở đây hơi khác so với Linh châu. Nó kế thừa hệ thống chữ viết ở Linh châu và cũng có thể sử dụng tinh thần kết nối để giao tiếp.

Ngoài ra người bản địa có thể sử dụng pháp thuật đặc biệt là hướng dẫn ngôn ngữ cơ bản

Nhờ Khiết Tây Tạp dạy bảo, lão bản đã có thể sử dụng ngôn ngữ bản địa để giao tiếp.

- Oa! Tòa thành này quá sầm uất! Hắt xì!



Lão bản vừa đi bộ vừa ngó ngang xung quanh.

Tại đây phần lớn người dân là nhân loại như người châu Âu, và một phần nhỏ người phương Đông tóc đen, da vàng, mắt đen.

Đặc biệt hắn còn nhìn thấy vài người đầu thú thân người.

Các tòa nhà ở đây có phong cách Trung Cổ, tường trắng ngói đỏ và có bồn hoa tiểu cảnh ở tiền sảnh.

Dân thường cũng xuất hiện rất nhiều trên đường phố nhưng thỉnh thoảng hắn lại nhận ra vài đạo khí tức cực kì mạnh mẽ ở giữa đám đông.

Hai đội kị sĩ mặc giáp nặng màu bạc đang đi tuần ở trên đường.

- Đây là thiên địa rộng lớn trong lời nói của Khiết Tây Tạp sao?

Hắn mới biết là hòn đá màu vàng của Khiết Tây Tạp thua độ chính là loại tiền tệ lớn nhất ở đây.

Nó được gọi là Long nhãn hoàng kim.

Đối với người bình thường, họ sẽ sử dụng một loại đá tương tự như linh thạch làm tiền tệ.

Đây chính là một mảnh đất rộng lớn và tràn đầy những điều bí ẩn.

Hắn đi đến một chỗ quảng trường. Trên màn hình đang chiếu trận chiến của một pháp sư mặc áo bào đỏ và cự long.

Tiếng hò hét của người xem, cự long gầm thét đan xen vào nhau tạo thành một khu vực ồn ào.

- Cổ Long, đó chính là Cổ Long!



Một chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi xuống vai Phương lão bản.

Mùa thu đã đến.

Mùa thu, vạn vật tiêu điều cũng là lúc sinh vật chuẩn bị ngủ đông.

Hắn than nhẹ.

Tại đây, hai mặt trời và đến đên cũng có hai mặt trăng..

Tại một dãy núi uốn lượn, một tòa tháp nhọn màu trắng ở ngay chính giữa đỉnh núi cao nhất.

Trên đỉnh tháp, một ngôi sao lục tinh tỏa ra ánh sáng màu vàng như sao sáng trên bầu trời.

Trên vương tọa được khảm bảo thạch màu hồng, một cô gái mặc váy dài màu vàng, da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, gương mặt lạnh lùng như ngọc. Vẻ đẹp của cô ta ngạo nghễ như Thần nữ trong truyền thuyết.

- Chiến dịch xâm lược của Trọng tài thần điện đã hoàn thành đến đâu rồi?

- Vẫn chưa có tin báo chiến thắng.

Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp màu bạc nói.

- Người đứng đầu Thần điện Ngọn Lửa Vĩnh Hằng đã thu phục được cổ long kia rồi à?

- Pháp thuật hình chiếu đã chiếu khắp thế gian.

- Ngươi cảm thấy ta và tên Liệt Viêm đó, ai mạnh hơn?

- Tất nhiên là nữ vương điện hạ.

Nàng không thèm để ý, chỉ lắc đầu tỏ ra ngông cuồng:

- Chưa bao giờ nếm mùi thất bại, thật là một tiếc nuối..



- Chả lẽ không ai có thể chiến thắng ta sao?

Cô ta ngẩng đầu nhìn mặt trăng màu đỏ và nói:

- Dù phối ngẫu là ai đi chăng nữa, ngươi cảm thấy con nối dõi của ta sẽ mạnh mẽ đến mức độ nào nhỉ?



Tại một không gian bí ẩn, bầu trời thỉnh thoảng lại xuất hiện những cột sáng màu vàng uốn éo như nòng nọc.

- Tư Duy Nhân.

Một lão già mặc áo choàng màu xám, chống gậy đi đến nơi này.

- Chuyện gì?

Người đàn ông tóc bạc nói.

- Đã qua bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn cục cằn như vậy sao?

- Ta vừa có chút cảm ngộ nên mới thế. Ngô hữu, vẫn khỏe chứ?

Tư Duy Nhân hỏi.

Lão già lại trêu đùa:

- Không ngờ Phong thủ hộ giả lại gọi ta là Ngô hữu. Thật sự là đặc ân mà hiếm ai được hưởng thụ đó.

- Nghe nói ngươi mới trở về sau chuyến du lịch phương Đông?

Lão già cười phớ lớ nói:

- Đám người đó suốt ngày tranh nhau xem ai là đệ nhất thiên hạ, nên lão phu giúp bọn chúng mở mang tầm mắt, ha ha ha!

- Toàn bộ đại lục, sợ là chỉ có ngươi mới có khả năng thắng vị Tôn giả kia nhỉ.

- Không dám khẳng định nhưng không phải người ta vẫn nói thiên ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên đó sao? Có lẽ Phong thủ hộ giả ra khỏi đây và sẽ trở thành người mạnh nhất thì sao?

- Không thể nào… Ta cảm thấy ở một không gian xa xôi nào đó, một luồng khí tức cực kì âm trầm đang rục rịch muốn trỗi dậy.

- Có lẽ hắn đã đi đến đại lục rồi.
Nhấn Mở Bình Luận